Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1475: Một Chiêu Đánh Bại Thủ Tịc... Ỉ

Chương 1475: Một Chiêu Đánh Bại Thủ Tịc... ỈChương 1475: Một Chiêu Đánh Bại Thủ Tịc... Ỉ
 
 Thân ảnh màu đỏ trắng, dù chỉ là bóng lưng, liền có thể khiển người ta cảm thầy nàng không giống bình thường. Phảng phât như hết thảy xung quanh đểu là vật làm nến cho nàng. Làm cho không người nào dám tới gần.
 
 Diệu Thính Liên lấy hết dũng khí mới dám đi qua, trong lòng rất là bổn chổn.
 
 Ở trước mặt đối phương, mình sao mà phổ thông.
 
 Cho nên, nàng tin tưởng vững chắc, lúc Giang Hạo nhìn thây đôi phương hai mắt nhất định sẽ nhìn thăng, chắc chăn sẽ đồng ý.
 
 Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn người tới, nói khẽ: "Lại gặp mặt. "
 
 "Lần thứ hai."
 
 Diệu Thính Liên đi đến trước mặt Hồng Vũ Diệp, nói:
 
 "Tiên tử, có phải ta chỉ cần tìm ra một lần nữa liền có thể dân ngươi đi gặp sư đệ ta hay không?"
 
 Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu: "Đương nhiên."
 
 Nghe vậy, Diệu Thính Liên suy tư một lúc, sau đó che hai mắt lại rồi lại mở ra, hưng phấn nói: "Lần thứ ba."
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, lại cười nói: "Ngươi có phải cảm thây mình rât hài hước hay không?"
 
 Diệu Thính Liên có chút lúng túng gật đầu: “Phu quân ta cũng khen ta như thê."
 
 "Phu quân ngươi nhìn người đúng là chuẩn." Hổng Vũ Diệp thuận miệng đáp. Diệu Thính Liên đổi đề tài: "Tiên tử cũng đền xem thi đầu khiêu chiên thủ tịch sao?"
 
 'Nếu không thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Nghe vậy, Diệu Thính Liên lên tỉnh thần, một mặt ý cười: "Tiên tử cảm thây người khiêu chiên như thê nào?"
 
 "Vì sao không hỏi thủ tịch thứ mười là người thế nào?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía lôi đài, hỏi.
 
 Mặc dù bây giờ trên lôi đài không có người, nhưng mà có rất nhiều người đang chờ đợi. Chỉ cần thời gian vừa đền, hai người kia sẽ tới. Hiện tại chính là lúc đám người xung quanh tới vây xem. Dù sao Thiên m Tông nhiều người, nếu tới quá muộn thì rất dê dàng bỏ lỡ trận chiến thủ tịch này.
 
 Chắc sẽ là một trận đại chiến khoáng thể.
 
 "Thứ mười?” Diệu Thính Liên suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn đã ở vị trí thứ mười rât nhiều năm, nên hiểu rõ đều đã hiểu rõ, không có gì để hỏi. Mà người khiêu chiến lại vừa mới xuất hiện, đương nhiên là hỏi về hãn rồi. "
 
 "Cũng đúng." Hồng Vũ Diệp gật đầu, sau đó nói: "Nhưng hãn không phải là còn chưa xuất hiện sao?" Diệu Thính Liên trong lúc nhất thời nghẹn lời.
 
 Hồng Vũ Diệp bình tĩnh đổi để tài: "Ngươi rât thích làm môi cho người khác?"
 
 "Cũng được, chỉ là thích làm mối cho sư đệ kia thôi. '"' Diệu Thính Liên cười trả lời.
 
 "Những người khác không nói?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
 
 "Cũng không phải, sư đệ là nhiệm vụ chủ yếu của ta, những chuyện là là nhiệm vụ thứ yêu ngâu nhiên phát động. " Diệu Thính Liên giải thích.
 
 Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Ngươi sao lại đổi tốt với hắn như vậy?"
 
 Chủ yếu, vậy dĩ nhiên chính là chỉ có một người.
 
 Quan hệ bình thường cũng không đúng.
 
 "Bởi vì hắn là đại ân nhân của vợ chồng chúng ta." Diệu Thính Liên nói.
 
 "Chỉ như vậy?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Diệu Thính Liên có chút lúng túng nói: "Trước kia, phu quân không quá nhiệt tình đôi với ta, nhưng lại rât nhiệt tình đôi với người sư đệ này."
 
 "Có ý gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Diệu Thính Liên có chút hoảng, lập tức trả lời: "Chính là chúng ta trước kia có hiểu lầm, là sư đệ giúp đỡ làm rõ, cho nên ta quyết định muôn tìm đạo lữ cho sư đệ. Một mình hẳn lẻ. loi hiu quạnh, không có người chiều cô, nào có tôt bằng việc có đạo lữ. " "Có đạo lữ sẽ như thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.
 
 "Có đạo lữ sẽ như thế nào?" Diệu Thính Liên cười nói: "Tiên tử mạnh như vậy, bên trong năm tháng vô tận không cô độc sao? Người xung quanh lần lượt ngã xuống, lần lượt rời đi. Chỉ có một mình ngươi đi ở trên con đường dài dằng dặc này. Cảm giác như vậy dê chịu sao? Nếu như trong sự cô độc này mà có một người đi cùng ngươi thì sẽ như thê nào?"
 
 Sẽ như thế nào?"' Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Sẽ biết sợ hắn rời đi, sẽ biết sợ cuộc sông không có hẵn, sẽ biết sợ không nghe được giọng nói của hán, sẽ biết sợ không cách nào tới gần hăn, ôm chặt hãn, sẽ hôi hận, sẽ nghĩ trắm phương ngàn kê giữ hắn lại." Diệu Thính Liên nói. "Đây là chỗ tốt?" Hồng Vũ Diệp hơi kinh ngạc.
 
 'Chỗ xấu." Diệu Thính Liên chân thành nói.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mát. Diệu Thính Liên nhún vai nói: "Đều xâu như vậy liền nói rõ lúc có tốt bao nhiêu."
 
 Hồng Vũ Diệp kinh ngạc nhìn người trước mặt.
 
 "Tiên tử từng nghĩ qua chuyện ở chung cùng người nào đó chưa? Hoặc là lo lắng đôi phương xảy ra chuyện, không muôn đổi phương rời đi." Diệu Thính Liên hỏi. Hồng Vũ Diệp lắc đầu, cũng không mở miệng.
 
 "Vậy thì phải có một người để thử một chút, sư đệ ta chính là người thích hợp. " Diệu Thính Liên hưng phần nói:
 
 "Hắn nhất định là một người đáng để phó thác, mặc dù có một chút bệnh vặt, nhưng nào có người nào là hoàn mỹ. Lúc nên thiện lương hắn sẽ thiện lương, lúc nên quả quyết thì hắn sẽ quả quyết. Điểm không tốt duy nhất chính là hắn khả năng có chút thiểu cảm giác an toàn, luôn thích ở trong nhà không ra khỏi cửa. Nhưng mà, tiểm lực của hãn là không thể nghỉ ngờ, đây đều là phu quân ta nói cho ta biêt." H ^ ° + ^ ^® Phu quân ngươi quan sat rất cần thận nha." Hồng Vũ Diệp nói. "Đúng vậy, quá cẩn thận, không có việc gì thì cần thận như vậy làm gì. " Diệu Thính Liên cũng là phàn nàn. Diệu Thính Liên vừa nói vừa bắt đầu giới thiệu sư đệ mình tốt bao nhiêu. Hồng Vũ Diệp an tĩnh lắng nghe. Cùng lúc đó. Giang Hạo đi ra khỏi viện, nhìn lên bầu trời, phát hiện sắp đền thời gian, nên đi qua rồi. Tâm tình hắn không phải là rất tốt. Bởi vì không thể tấn thăng Thiên Tiên viên mãn, sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Xem ra cần nghiêm túc hơn.
 
 Sau đó, hắn đi từng bước một hướng về phía lôi đài.
 
 Chốc lát sau.
 
 Lúc đến gần, Giang Hạo có chút kinh ngạc.
 
 Một mảnh đen kịt. Mặc kệ là giữa không trung hay là mặt đât đều là như thê. Nhân sô nhiều đến ly kỳ. Hơn phân nửa người trong tông môn đều tới sao? Chỉ là, có những người khác tỷ thí sao?
 
 Còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc mình tỷ thí, không đến mức nhiều người như vậy mới đúng. Nhưng mà, bên trong xác thực trồng rồng.
 
 "Nhìn không thấy, tới chậm rồi. " Mấy tu sĩ Luyện Khí đứng ở phía sau vô cùng ảo não.
 
 "Đều do các ngươi, bảo nhanh lên mà cứ lể mà lề mề, quan chiên không tích cực, sau này làm huynh đệ bên trong Vạn Hồn Phiên."
 
 Một người khác tức đến nổ phổi, nói: "Bỏ qua thủ tịch đấu pháp, không cách nào lĩnh ngộ con đường tu luyện, chỉ có thể trở thành bàn đạp cho người khác. "
 
 "Đúng đấy, nghe nói nơi này đó của Nam Bộ có một cái Bách Vạn Hồn Phiên, sớm muộn gì chúng ta đều. phải hướng vào trong. Nghe nói rât nhiều Tiên Môn đuổi giêt hãn, nhưng không người nào có thể mang được nó về. Chúng ta là ma đạo mẫu mực." Nam tử hơi lớn tuổi nói.
 
 Giang Hạo vỗ vỗ một người trong đó, nói: "Vì sao lại có nhiều người tới sớm như vậy?"
 
 Luyện khí tu sĩ nhìn thấy Giang Hạo, cũng không có khách sáo, đáp: "Vị sư huynh này sợ là không biêt, khiêu chiền thủ tịch là một người truyền đạo, nhất cử nhất động của hắn cực có khả năng chât chứa con đường tu luyện."
 
 "Khoa trương." Giang Hạo lắc đầu nói: "Xem náo nhiệt là được, muôn lĩnh ngộ hẳn là không có khả năng đâu."
 
 "Sao lại không có khả năng, Giang sư huynh giảng đạo thuyết pháp có tiếng trong tông môn, đệ tử nhỏ như chúng ta ngay cả cơ hội tiếp xúc đều không có. Nhưng mà, ngươi chưa tiếp xúc qua thì không thể nói là không được." Người bị Giang Hạo đập bả vai có chút tức giận nói. Ngạch, Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thê nào.
 
 Người khác bảo vệ mình như thế, mặc dù là đang phản bác mình, _ nhưng hình như cũng không khiên hắn khó chịu cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận