Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1037: Nữ Ma Đầu Xuất Thủ

Chương 1037: Nữ Ma Đầu Xuất Thủ
Trước hắc ám, nơi này vẫn có một con sông.
Chỉ là có điều khác với lúc trước, bên cạnh nước sông nơi này được kiến tạo ra một con đường.
Sau khi Hiên Viên Kiếm ra ngoài, Giang Hạo có thể nhìn thấy con đường một lần nữa. Mặc dù không nhiều, nhưng đủ cho hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đi về phần cuối của dòng sông.
Nơi đó có biện pháp trấn áp Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Cho đến trước mắt, hắn chỉ biết là trấn áp Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cần Nhân Hoàng Điện cùng Hiên Viên Kiếm, cái khác thì không được biết.
Hắc ám nơi này có một loại cảm giác nặng nề, ép hắn.
Mà đối mặt với chất vấn của Long hồn, hắn cũng không để ý, mà là nhìn về phía trước, nhẹ nhàng cất bước:
"Ta đang đứng ở trước mặt ngươi, mà ngươi không biết ta là ai. Nếu như nói tên cho ngươi thì ngươi sẽ biết được sao? Ngươi hỏi sai vấn đề rồi. So với việc ta là ai, không bằng hỏi một chút xem nơi này là nơi nào."
Xung quanh Hiên Viên Kiếm có một Long hồn hư nhược xuất hiện, nó ngắm nhìn bốn phía, sau đó trở nên hoảng sợ: "Nơi này là…thế giới mới? Làm sao lại như vậy?"
"Làm sao thì ta không biết? Ngươi có chờ mong đối với thế giới mới không?" Giang Hạo cười hỏi.
Tay hắn cầm quạt xếp rồi đi vào bên trong.
"Khó trách Hiên Viên Kiếm sẽ theo tới, thế giới mới rõ ràng đã mở ra. Hiện tại phải đi đâu để tìm một Nhân Hoàng đây?" Long hồn thở dài một cái.
"Tại sao phải tìm Nhân Hoàng?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Có ý gì?" Long hồn nhìn về phía Giang Hạo.
"Tìm Tiếu Tam Sinh ta không tốt sao?" Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Long hồn nhìn qua Giang Hạo, thật lâu không nói gì.
"Rất kỳ quái à?" Giang Hạo vừa đi vừa hỏi.
Hắn đột nhiên nhớ tới đám người Trịnh sư huynh thích nói chuyện phiếm, hắn cũng thích nói chuyện.
Trong bóng tối vô tận này, có thể có một người có thể nói chuyện đúng là một chuyện may mắn.
"Rất kỳ quái, tìm ngươi có hữu dụng không?" Long hồn hỏi.
"Thời của Nhân Hoàng đã đi qua, mà ta sống ở hiện tại. Con người đều phải nhìn về phía trước, ví dụ như ta tương lai sẽ vượt qua Nhân Hoàng." Giang Hạo quạt xếp xuống, ngạo nghễ mở miệng.
Sự tự tin phát ra từ trong nội tâm.
Tại thời đại không người dám nói sánh vai với Nhân Hoàng thời, hắn muốn làm người vượt qua Nhân Hoàng.
Dám vì thiên hạ trước.
Long hồn nhìn qua Giang Hạo, lâm vào trầm mặc, hồi lâu sau hắn mới mở miệng: "Không đủ, dù là mang theo Hiên Viên Kiếm cũng không có cách nào tiến vào cảnh cửa thế giới mới. Nơi này còn lâu mới đơn giản như ngươi nghĩ, đề nghị ngươi đi ra ngoài trước. Sau đó, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, tìm kiếm một chút người thích hợp và bảo vật thích hợp rồi lại đi vào. Nếu không thì không chỉ tốn công vô ích, mà sẽ còn tiêu hao lực lượng Hiên Viên Kiếm lưu lại."
"Không đủ sao?" Giang Hạo cười vươn tay, vận chuyển bí thuật:
"Vậy cộng với cái này thì nên làm như thế nào đây?"
Dẫn động Nhân Hoàng Điện.
Trong nháy mắt, một vệt ánh sáng sáng lên trong bóng đêm, khí tức bá đạo truyền tới. Áng sáng rơi xuống người Giang Hạo, một cỗ khí tức vô cùng bá đạo bắn ra.
Lúc này, Giang Hạo duỗi lòng bàn tay ra, bắt đầu hội tụ một tòa cung điện. Trong đó có vô số đạo khí tức quét ngang tất cả, chiếu sáng xung quanh.
Kiếm Nhân Hoàng lơ lửng hai bên, một tay nâng Nhân Hoàng Điện.
Long hồn thấy cảnh này thì mở to hai mắt, khó có thể tin nổi.
“Làm sao có thể?"
Nhân Hoàng Điện bị hắn dẫn động, hơn nữa lại có thể nâng bằng một tay.
Đây là đã được Nhân Hoàng Điện công nhận, nhưng mà từ xưa đến nay ngoại trừ Nhân Hoàng, không người nào có thể làm được.
Tại sao hắn lại có thể?
Giờ khắc này, Long hồn cuối cùng cũng nói không ra lời.
"Không có ý kiến gì nữa thì chúng ta liền lên đường thôi." Giọng nói của Giang Hạo mang theo ý cười nhẹ.
Giống như tất cả đều không thể thay đổi sự nhu hòa của hắn.
Hắn lúc này là Tiếu Tam Sinh vô câu vô thúc, không sợ hãi gì cả.
Nơi này không thứ gì mà hắn không thể đối mặt.
Long hồn chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Đoạn đường này vẫn rất xa. Mặc dù Long hồn biết rõ con đường của thế giới mới, nhưng vẫn không cách nào nhanh chóng tới gần.
Không biết đã đi được bao lâu, có lẽ là một ngày, có lẽ là bảy ngày.
Giang Hạo phát hiện tầm nhìn càng ngày càng thấp.
Cho đến khi đi đến trước một cầu thang, con đường phía trước hoàn toàn đứt mất.
Dù là Hiên Viên Kiếm và Nhân Hoàng Điện thì cũng không thể cung cấp độ sáng cho hắn.
Đèn lồng càng hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Giang Hạo cất đèn lồng, ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Không có tầm mắt, nhưng mà hắn biết điểm cuối cùng ở ngay phía trên.
"Còn có thể đi sao? Trong bóng tối có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Lúc trước khi Nhân Hoàng đi trên con đường này, từng bị hắc ám công kích. Tay hắn cầm Hiên Viên Kiếm, trảm hết thảy tà ma. Tu vi của ngươi không đủ, đi lên hẳn là rất khó." Long hồn có ý tốt nhắc nhở.
"Vẫn còn rất xa sao?" Giang Hạo hỏi.
"Thế giới mới không có khoảng cách đúng nghĩa, khả năng một bước liền có thể đạt tới, khả năng cần mười năm nữa. Dựa theo lời nói của Nhân Hoàng lúc trước, con đường này chính là khảo nghiệm tâm tính của một người. Người không đủ tâm trí, dù là có đèn thì cũng không thể tới gần cánh cửa thế giới mới." Long hồn đáp.
Giang Hạo rũ mắt: "Nơi này không phải là thế giới mới sao?"
Long hồn đưa ra đáp án khẳng định: "Đúng, nhưng chỉ là đường của thế giới mớig."
Giang Hạo nhếch miệng lên nói: "Thế giới mới sao."
Cảm khái một câu, hắn di chuyển bước chân, muốn đi lại ở trong bóng đêm.
Theo bộ pháp hướng về phía trước, hắn phát hiện thềm đá như đang dần dần biến mất, giống như tất cả đều thành đất bằng, vạn vật đều sẽ bị hắc ám thôn phệ.
Dù mang theo Hiên Viên Kiếm, tay nâng Nhân Hoàng Điện, thì vẫn không thể trốn khỏi vận mệnh bị lạc trong hắc ám.
Chỉ là, hắn không có e ngại, vẫn cất bước đi tới.
Hắn chưa từng quay đầu, nhưng mà không biết phải đi bao lâu.
Bước chân hắn đã bắt đầu trở nên nặng nề.
Thế giới mới không hổ là thứ có thể phá vỡ thế giới cũ, căn bản không có dễ dàng tới gần như vậy.
---
Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vô số trận pháp liên hợp cùng một chỗ, đại lượng tài nguyên tiến vào bên trong.
Tại trung tâm trận pháp có một tấm gương cổ xưa, lực lượng đang nhanh chóng rót vào.
Đã bảy ngày.
Không bao lâu nữa là có thể sử dụng Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Nhiều nhất là một ngày.
Nhưng mà, vào lúc Bạch Chỉ đang suy nghĩ sau một ngày cần vận dụng như thế nào, Thiên Nguyên Tố Thần Kính đột nhiên động. Nó trực tiếp rời khỏi mặt đất, bắt đầu xoay tròn.
Ngay sau đó, lực lượng khiếm khuyết lập tức được bổ đầy.
Bạch Chỉ đứng lên, Chưởng giáo xuất thủ.
Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì mà lại cần Chưởng giáo tự mình xuất thủ?
Trong lúc nhất thời, nàng có một loại cảm giác như đại nạn lâm đầu.
Những người khác cũng đứng lên, nhưng mà bọn hắn đều cảm thấy là Bạch Trưởng lão động thủ.
Tiên nhân dù sao cũng là tiên nhân.
Đương nhiên, rốt cuộc là chuyện gì, lại có thể khiến cho Bạch Trưởng lão thành tiên khẩn trương như vậy?
Lúc này, Thiên Nguyên Tố Thần Kính như có một đạo ánh sáng chiếu rọi ra ngoài, phía trên xuất hiện hình ảnh.
Ban đầu là một mảnh hồ nước, ngay sau đó là tiến vào bên trong hắc ám.
Ánh sáng Thiên Nguyên Tố Thần Kính chiếu rọi hắc ám, như là đâm thẳng vào nó.
Dòng sông bị nhìn thấy, con đường trở nên rõ ràng.
Ánh sáng đi dọc theo dòng sông.
Qua một lúc sau, bọn hắn nhìn thấy một tấm bia đá, trên viết hai chữ Thông Thiên.
Thông đến thế giới mới.
Ánh sáng chưa từng dừng lại, tiếp tục hướng về phía trước.
Rất nhanhm bọn hắn nhìn thấy Đề Đăng đạo nhân và một số người xung quanh. Bọn hắn sớm đã bị lạc trong bóng đêm, ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác.
Chỉ là, sau khi ánh sáng chiếu đến thì bọn hắn mới tỉnh ngộ lại.
Bọn hắn lập tức tụ tập lại bên cạnh Đề Đăng đạo nhân, bắt đầu lui lại.
Ánh sáng tiếp tục hướng về phía trước.
Lúc này, ánh sáng đi tới trước cầu thang, trong nháy mắt này, mức độ chiếu rọi đã thấp đi rất nhiều.
Nhưng mà, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy xung quanh có tượng đá Chân Long.
Khí tức kinh khủng bộc phát từ trên người bọn họ, dù là cách tấm gương, đều mang đến cho người ta một loại cảm giác hết sức nguy hiểm. Nếu như mà ở trong đó thì sẽ phải tiếp nhận áp lực, khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, bọn hắn đều rất tò mò, phía trên rốt cuộc có cái gì.
Chỉ là lúc nghi hoặc, một thân ảnh mơ hồ đột nhiên đập vào mi mắt.
Tay hắn nắm kim quang, có khí tức mênh mông phun trào, quanh thân Hiên Viên Kiếm đồng hành chấn nhiếp vạn vật.
Trong nháy mắt nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
Giống như thấy có người đang gánh vác thế giới, từng bước tiến lên.
Ánh sáng dừng lại trên thân người này, vì hắn chiếu sáng con đường phía trước.
Trong nháy mắt, Bạch Chỉ cung kính mở miệng, truyền âm qua: "Thiên m Tông nguyện tận sức mọn, chung độ nan quan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận