Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1406: Nữ Ma Đầu Cảm Thấy Quái Dị 2

Chương 1406: Nữ Ma Đầu Cảm Thấy Quái Dị 2
"Đây chẳng phải là rất khó lấy được sao?" Giang Hạo nhíu mày.
"Không đến mức đó." Nại Hà Thiên lắc đầu nói: "Thứ này ngược lại là thứ dễ lấy được nhất, chỉ cần có kiên nhẫn là được, dù sao thì cũng có nhiều người tới Tàng Thư Các. Thủy Minh Châu và Mộc Hồ Lô trước đó mới là thứ khó lấy nhất."
"Vì sao?" Giang Hạo có chút tò mò.
"Bởi vì người bình thường căn bản sẽ tìm không thấy." Nại Hà Thiên ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:
"Đương nhiên, nếu như tình huống vô cùng khẩn cấp thì những vật kia sẽ đổi vị trí, chỉ cần nói phục ta là được. Đương nhiên, có thể tìm được thì không còn gì tốt hơn, dù sao thì người như vậy không nhiều, nhưng nhất định có. Không có liên quan gì tới thiên phú, quý ở tâm cảnh, ở tính cách."
"Những cái khác cũng vậy sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng vậy." Nại Hà Thiên gật đầu.
"Vậy món thứ năm là gì?" Giang Hạo hỏi.
"Hỏa Thạch Phiến." Nại Hà Thiên nói.
"Cái tên rất bình thường." Giang Hạo nói.
"Đúng vậy, rất bình thường." Nại Hà Thiên cảm khái: "Vùng hỏa diễm này dễ tìm, nhưng đá vụn lại khó tìm, không biết có người nào có thể tìm được hay không."
"Nếu như tìm được những thứ này thì cần làm những gì?" Giang Hạo hỏi.
"Không cần làm gì, mang theo Quy Khư rời đi là được, chờ sau khi bốn món đồ được kích hoạt thì Quy Khư sẽ tự động tìm kiếm mục tiêu. Ngươi chỉ cần thôi động, mục tiêu sẽ rất rõ ràng. Đương nhiên, càng đến gần càng tốt." Nại Hà Thiên nói.
"Như thế là được." Giang Hạo gật đầu nói, sau đó khó hiểu nói: "Chỉ là không biết phải mất bao lâu mới tìm được những vật này."
"Đã đều bị tìm được."
Nại Hà Thiên hơi xúc động nói: "Thiên tài đúng là tầng tầng lớp lớp, nhân số của Nhân tộc các ngươi đúng là nhiều, có không ít chủng tộc tiến vào, cơ duyên cũng không ít, mà năm món đồ này đều bị Nhân tộc đạt được. Đương nhiên, cũng không phải nói là cầm được năm cơ duyên này liền nhất định sẽ mạnh hơn người khác. Chỉ là rất trùng hợp. Hết lần này tới lần khác đều là Nhân tộc, ngẫm lại cũng đúng, nhân số các ngươi đúng là rất lớn. Từ lúc bắt đầu ta đã biết, các ngươi sẽ có một ngày nào đó trở thành nhân vật chính của thiên địa."
"Thế mà đều đã bị lấy được." Giang Hạo cũng là kinh ngạc.
Vậy thì cũng nên ra ngoài rồi.
Nại Hà Thiên vẫy tay, Quy Khư rơi vào trong tay hắn, sau đó đưa ra ngoài: "Nắm chặt thử một chút."
Giang Hạo tiếp nhận, vuốt ve một chút, thoáng có chút thất vọng.
Không có tro bụi.
"Đao này như thế nào?" Nại Hà Thiên hỏi.
"Ánh mắt vãn bối vụng về, không có cách nào nhìn ra cấp độ của Quy Khư.” Giang Hạo đáp.
Đúng là xem không hiểu.
"Ngươi hẳn là có tu luyện Thiên Đao Thất Thức." Nại Hà Thiên nói.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hắn không từ bỏ, lại xem xét một bên khác, xem xem có tro bụi hay không.
Năm tháng vô tận, chẳng lẽ thật sự không để lại chút tro bụi nào?
"Luyện như thế nào?" Nại Hà Thiên hỏi.
"Tàm tạm." Giang Hạo đáp.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ lo tìm kiếm tro bụi.
"Thức thứ mấy rồi?"
"Đang tu luyện thức thứ bảy."
"Ồ? Vậy ngươi có muốn học thức thứ bảy không?"
Câu nói này vừa vang lên, sắc mặt của Hồng Vũ Diệp ở bên ngoài chợt trở nên cổ quái. Nàng chỉ có thể cúi đầu, xem như không nghe thấy gì cả.
Nghe vậy, Giang Hạo ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói: "Tiền bối có biện pháp?"
Hắn xác thực muốn học được thức thứ bảy, đáng tiếc là bất kể lĩnh ngộ như thế nào thì đều không có tác dụng.
Quá khó khăn.
Không chỉ là cảm ngộ không đủ, còn có hạn chế về tu vi. Cho dù là Thiên Tiên thì đều không thể lĩnh ngộ được một đao kia. Chỉ có thể là kiến thức nửa vời.
"Đương nhiên, nhưng mà muốn học một đao kia thì ngươi phải hiểu rõ tên của thức thứ bảy." Nại Hà Thiên nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi có biết thức thứ bảy có mấy loại không?"
"Ba loại." Giang Hạo đáp.
Nại Hà Thiên cũng không ngoài ý muốn, mà là tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi biết ba loại của thức thứ bảy Thiên Đao lần lượt gọi là gì không?"
Giang Hạo không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đông Cực Thiên, Nại Hà Thiên, Đại La Thiên."
Nại Hà Thiên tự mình nói: "Ngươi không biết loại thứ ba là đương nhiên… Hả?"
Nại Hà Thiên đột nhiên sững sờ, nhìn về phía Giang Hạo nói: "Ngươi nói cái gì Thiên?"
"Đông Cực Thiên, Nại Hà Thiên, Đại La Thiên." Giang Hạo lặp lại một lần.
Nại Hà Thiên nhìn qua Giang Hạo, trong đôi mắt có chút ngưng trọng: "Ngươi biết được Đại La Thiên từ chỗ nào?"
"Thức thứ bảy mà vãn bối lĩnh ngộ chính là Đại La Thiên." Giang Hạo đáp.
Nại Hà Thiên ngây ngẩn cả người.
Giờ khắc này, nước trong hồ không ngừng rơi xuống.
Rất nhanh, hắn liền khôi phục lại sự bình tĩnh: "Xem ra lực lượng của ta không còn nhiều lắm, kết giới đang tiêu tán, cũng không cách nào biểu diễn thức thứ bảy cho ngươi xem được rồi. Chúng ta trở lại chuyện chính, nói một chút về Quy Khư đi. Nhưng mà, trên đời này có một số người không thích nói chuyện, nhưng thật ra là đang giả câm, căn bản không để ý tới mặt mũi của người khác. Sau này nếu như ngươi gặp phải loại người này thì nhớ phải cẩn thận một chút."
Nại Hà Thiên nói một câu khó hiểu.
Giang Hạo không hiểu cho lắm, nhưng vẫn là gật đầu.
"Ngươi mang Quy Khư đi ra ngoài đi, có thể rời đi rồi."
Nại Hà Thiên nhìn Giang Hạo, nói: "Không thể không nói, nói chuyện với ngươi đúng là rất khác hai người kia. Cảnh giới của ngươi quá thấp, tính hạn chế quá lớn."
Giang Hạo cúi đầu: "Vâng, quá trình tăng lên của vãn bối đúng là có chút chậm."
"Được rồi, không cần nói nữa, ngươi đi đi." Nại Hà Thiên phất tay nói.
Thật ra Giang Hạo muốn đối phương có thể chỉ đạo cho mình, nhưng đáng tiếc đối phương cũng đã không còn thời gian nữa.
Giang Hạo đứng dậy cung kính hành lễ, cuối cùng rời khỏi hồ nước.
Hồng Vũ Diệp cũng hơi hành lễ, sau đó lui về sau một khoảng.
Giang Hạo rơi vào bên cạnh Hồng Vũ Diệp, hai người cùng nhau rời khỏi phạm vi hồ nước. Nhưng mà lúc Giang Hạo rời đi thì phía trước đột nhiên nhiều thêm một vài thứ.
Một quyển sách, một phong thư, một hạt giống.
Điều này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn nhìn về phía bộ sách.
« Phương pháp tu hành đại khí vận».
"Cho người có đại khí vận."
Giang Hạo cũng không mang đi, mà là đặt ở tại chỗ.
Sau đó, hắn nhìn về phía bức thư, không có bất kỳ nhắc nhở gì. Hồng Vũ Diệp đưa tay lấy đi.
Giang Hạo nhìn về phía hạt giống, cuối cùng lấy nó đi, hắn cũng không biết là hạt giống gì.
Lúc này, hai người mới một đường rời đi.
Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, nói: "Ngươi vẫn luôn đang sờ Quy Khư?"
"Vãn bối muốn xem xem trải qua năm tháng vô tận liệu phía trên Quy Khư có tro bụi gì hay không." Giang Hạo nói như thật.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cũng không nói thêm cái gì, mà chỉ nói: "Ngươi muốn đi tìm hắc ưng?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu: "Mặt khác còn cần nói với người bên trong Mật Ngữ Thạch Bản là cần tìm năm món đồ kia."
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh bắt đầu trở nên mơ hồ. Nàng trở về, không có để lại bất kỳ lời nói nào.
Giang Hạo cảm thấy không quen lắm. Nhưng mà, hắn đang có chuyện cần làm.
Hắn lưu lại một bức thư, sau đó dùng kết giới mà Đan Nguyên tiền bối dạy để phong ấn nó. Nội dung là các điều kiện mà hắn biết được, hơn nữa nhất định phải ở các khu vực khác nhau.
Lúc này, hắn mới bắt đầu đi về phía nơi mà Sở Xuyên tiến vào.
Đi chiếu cố hắc ưng.
….
Một bên khác, Nhan Nguyệt Chi xem sách, trong mi tâm nhiều thêm một đạo ấn ký, Nguyên Thần biến hóa cực kì rõ ràng.
Thứ này không đơn giản.
"Chúc mừng sư tỷ đạt được cơ duyên." Sở Tiệp vừa cười vừa nói.
"Cơ duyên rất kỳ quái." Nhan Nguyệt Chi cau mày:
"Luôn cảm thấy vật này có tác dụng."
"Đương nhiên, cơ duyên này có chút không giống bình thường." Sở Tiệp vừa cười vừa nói, sau đó nhìn về phía trung tâm:
"Ta phải tiến vào, tạm thời không thể giúp sư tỷ tìm sách nữa rồi."
"Cơ duyên của ngươi tới rồi?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
"Ừm." Sở Tiệp gật đầu: "Nên hướng vào bên trong một chút, không biết còn có thể gặp được ý chí nơi trung tâm nữa hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận