Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1360: Câu Thơ Từ Giang Hạo 2

Chương 1360: Câu Thơ Từ Giang Hạo 2
Giang Hạo: "…"
Khó trách, Ma Môn vốn không giảng chứng cứ, dưới tình huống không cần thiết thì bọn hắn căn bản sẽ không tìm đến.
Hiện tại, lời đồn nổi lên bốn phía, cộng thêm có người cho một trăm vạn linh thạch. Cho nên, người Chấp Pháp Phong cũng muốn đến bắt hắn.
Có chứng cứ hay không không quan trọng.
Nếu như là thật thì bọn hắn có công tích, nếu là giả thì bọn hắn có linh thạch.
Dù sao cũng đều kiếm lời.
Con về Giang Hạo…
Vì công băng của tông môn mà.
Hi sinh một chút cũng không có gì.
Dù sao tông môn có không ít người nghi vấn, cũng nên đưa ra một lời giải thích hợp lý, còn có thể hiện được sự công bằng của tông môn.
Chỉ là, người chịu khổ chính là Giang Hạo.
Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tông môn chỉ là muốn kiếm linh thạch, cũng không phải là thật sự muốn điều tra, cho nên lần này chính là sử dụng Thiên Nguyên Kính.
Vấn đề không lớn.
Như thế lời đồn liên quan tới mình cũng sẽ tản đi.
Áp lực sẽ rơi vào trên người ba người kia.
Hắn cũng có thể khôi phục lại danh tiếng người dựa vào Nguyện Huyết Đạo để tăng cao tu vi.
Quả nhiên, đi tới Chấp Pháp Phong, Giang Hạo không phải chịu đãi ngộ phòng tối như trước đó nữa, mà là được đưa tới chỗ tốt nhất.
Để hắn nghỉ ngơi ở chỗ này nửa ngày, đến lúc đó sẽ cho người cầm Thiên Nguyên Kính đến, thực hiện quá trình một chút.
Không chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Thật ra Giang Hạo rất tò mò, là ai lại tiêu một trăm vạn linh thạch đi báo cáo mình.
Chức vị thủ tịch dự tuyển này có đáng nhiều linh thạch như vậy?
Dù là giá trị hay tu vi thì người nào có thể lấy ra được nhiều như vậy?
Phải biết, dù là mình thật sự che giấu tu vi, đối phương tám phần cũng không cầm về được một trăm vạn kia.
Chấp Pháp Phong thu linh thạch, còn muốn bọn hắn nhả ra? Không ăn nhiều hơn đã không tệ rồi.
Xế chiều hôm đó, Liễu Tinh Thần mang Thiên Nguyên Kính đến, tới dò xét tu vi.
"Giang sư đệ nghỉ ngơi sao rồi? Nếu như thuận tiện có thể thực hiện quá trình một chút." Trong mắt Liễu Tinh Thần mang theo ánh sáng.
Giang Hạo: "…"
Ai cũng được, không nghĩ tới là Liễu Tinh Thần. Đối phương tuyệt đối sẽ không thành thật làm việc. Dù sao hắn là muốn xem kịch.
Quả nhiên, Thiên Nguyên Kính bị hắn thôi động hoàn toàn, ánh sáng rơi vào trên người Giang Hạo, trong lúc nhất thời bắt đầu dò xét dấu vết tu vi.
Không những thế, Giang Hạo cảm giác Liễu Tinh Thần còn tự mình dò xét nữa. Nhưng mà chỉ là lực lượng của hắn, không có sử dụng của bốn vị kia.
Đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.
Giang Hạo cũng giám định Liễu Tinh Thần một chút.
【 Liễu Tinh Thần: đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, tu vi Phản Hư trung kỳ, trời sinh Long Sát Chi Khí, nội ứng Chấp Pháp Phong Thiên m Tông. Bốn tàn hồn bên trong cơ thể đã đạt thành hợp tác. Bọn hắn âm thầm lớn mạnh, cũng đang tăng cao tu vi vì thân thể. Đại yêu đang âm thầm đưa tin tức ra ngoài, để người tìm đến. Đại Vu cũng không cam lòng yếu thế, đang suy nghĩ biện pháp câu thông vu thuật khắc ấn trong thiên địa. Chân Long cũng phát hiện được Long tộc giữa thiên địa, đang nghĩ biện pháp cầu cứu. Một khi thành công, bọn hắn sẽ để người trước mắt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Mà vì để xem kịch vui hơn, hắn chưa từng vận dụng lực lượng của bốn vị này, trừ phi dùng để tìm kiếm nội ứng. Ví dụ như, hắn để mắt tới một Luyện Đan Sư trẻ tuổi của Chúc Hỏa Đan Đình, sau khi quan sát đối phương liền cảm thấy có trò hay mới. Hứng thú đối với ngươi chưa từng giảm xuống, đang dò xét ngươi có ẩn giấu tu vi hay không. Nếu như không tra được thì lại càng thú vị. 】
Giang Hạo: "…"
Không tra được lại càng thú vị, cũng không biết đối phương nghĩ như nào nữa.
Nhưng mà, Liễu Tinh Thần đã có thể lợi dụng triệt để được lực lượng của bốn vị kia, nhưng phiền phức cũng tới. Đại thế đến, bốn vị này có khả năng sẽ tìm được đồng tộc. Đến lúc đó…
Một trăm Liễu Tinh Thần đều không đủ chết.
May mà đối phương không hề dùng lực lượng của bốn vị kia để dò xét mình, mặc dù tám phần là không tra được, nhưng bọn hắn kiến thức rộng rãi, lỡ như nhìn ra chút gì đó.
Về việc để mắt tới Luyện đan sư trẻ tuổi của Chúc Hỏa Đan Đình…
Sẽ là ai đây?
Bên kia có người nào cần để ý sao?
Thực ra cũng có một người…
Hiền đệ.
Nhưng hiền đệ không phải người bình thường, không đến mức bị phát hiện chứ?
Giang Hạo cũng không chắc chắn.
Dò xét nhanh chóng kết thúc, kết luận là không có ẩn giấu tu vi.
Như thế, Giang Hạo liền được đưa về.
Lúc rời đi, một nam tử trung niên của Chấp Pháp Phong cho Giang Hạo năm ngàn linh thạch.
Phối hợp một chút liền có năm ngàn.
Giang Hạo cảm thấy mình hoàn toàn có thể đến phối hợp mỗi ngày.
Năm ngàn đó nha, mình cần kiếm trong bao lâu?
Hắn chưa từng kiếm được nhiều linh thạch như vậy, cũng chỉ có lúc nhặt mới nhặt được nhiều như vậy mà thôi.
Nhưng mà linh thạch của hắn bây giờ cũng không ít.
Hơn 862 vạn bảy ngàn bốn trăm tám mươi linh thạch, hắn không để ý lắm, số lẻ hắn đều khinh thường đếm.
Ban đêm.
Bạch Chỉ nhận được tin tức.
"Không có tra được Giang Hạo ẩn giấu tu vi?"
"Vâng." Nam tử áo đen gật đầu: "Kiểm tra vô cùng cẩn thận, còn dùng Thiên Nguyên Kính tốt nhất."
"Người kiểm tra là ai?" Bạch Chỉ hỏi.
"Liễu Tinh Thần, Liễu sư đệ." Nam tử áo đen nói.
"Hắn?" Bạch Chỉ nhíu mày.
"Mặc dù lai lịch của Liễu sư đệ có chút vấn đề, nhưng hắn làm việc lại vô cùng thỏa đáng, chuyện đối với Giang Hạo càng là để bụng, tuyệt đối sẽ không có chút che chở nào." Nam tử áo đen nói rõ.
Bạch Chỉ cũng không có nghi ngờ gì, do dự một chút rồi hỏi: "Đoạn Tình Nhai có phải có một đệ tử tên là Hàn Minh?"
"Vâng." Nam tử áo đen gật đầu.
"Tu vi gì rồi?"
"Nguyên Thần hậu kỳ, dưới đại thế hắn thu hoạch cực lớn, có lẽ không bao lâu nữa liền có thể Nguyên Thần viên mãn."
"Tài nguyên tông môn còn nhiều không?" Bạch Chỉ hỏi.
"Không nhiều, nhưng cũng đủ." Nam tử áo bào nói.
"Tốt, dồn tài nguyên về phía hắn, giúp hắn mau chóng tăng cao tu vi, Minh Nguyệt Tông có chỉ điểm gì thì đưa hắn vào."
"Vâng."
Mặc dù người áo đen không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, không có hỏi nhiều.
Sau khi đám người rời đi, Bạch Chỉ nhìn về phía mặt hồ, im ắng tự nói: "Có ẩn giấu tu vi hay không dùng Hàn Minh thử một lần liền biết, chỉ là như thế sẽ không tìm ra được hạn mức cao nhất. Nhưng lại không thể sử dụng biện pháp quá khích đối với hắn."
Cho đến trước mắt, cũng chỉ có thể thử xem hắn có ẩn giấu tu vi hay không.
"Nhưng mà nếu như tiếp tục tăng lên nữa, hắn sẽ bước vào hàng ngũ thủ tịch thứ mười. Nếu như hắn thực sự muốn làm thủ tịch, có lẽ cũng có thể bức ép một chút."
Bạch Chỉ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể sốt ruột. Nếu không sẽ đắc tội với người sau lưng đối phương, được không bù mất.
Cần tiến hành theo chất lượng.
Nhưng mà, có một chuyện cũng khiến cho nàng tương đối đau đầu, đó chính là Minh Nguyệt Tông muốn câu thơ.
Nơi này là Ma Môn, sao có thể có người biết hành văn được.
"Được rồi, giải quyết chuyện Vô Pháp Vô Thiên Tháp trước, về phần câu thơ…"
---
"Cái gì? Một người một bài thơ?"
Ngày thứ hai, Giang Hạo đến Linh Dược Viên liền nghe thấy có người kinh hô.
"Người bình thường cũng muốn? Chuyện này đúng là làm người ta phải khó xử mà? Bọn hắn có khi còn không nhận diện được mặt chữ nữa là." Một đệ tử ngoại môn nói.
Giang Hạo lúc đến hơi kinh ngạc, tông môn làm sao vậy, còn muốn làm thơ.
Hỏi thăm, là muốn thơ liên quan tới rượu.
Về việc dùng để làm gì thì không người biết được.
Trình Sầu cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Kim Đan cũng không biết, vậy đúng là càng ít người biết rõ.
"Sư huynh định dùng câu thơ gì? Bọn họ nói phải giao trong ba ngày." Trình Sầu hỏi.
Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tướng thân?
Khuyên quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân?
Rút dao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu?
Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà?
Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà?
Rất nhiều câu thơ, Giang Hạo do dự một chút, sau đó viết xuống câu thơ của mình.
"Nhất bôi nhất bôi hựu nhất bôi, lưỡng bôi tam bôi tứ ngũ bôi.
Lục bôi thất bôi bát cửu bôi, đảo nhập khẩu trung đô bất kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận