Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 594: Đúng Rồi, Ta Đang Gây Hấn Với Các Ngươi

Chương 594: Đúng Rồi, Ta Đang Gây Hấn Với Các Ngươi
Chương 594: Đúng Rồi, Ta Đang Gây Hấn Với Các Ngươi
Người Huyết Giao Tông. Bọn nhìn tầm mắt e ngại xung quanh, bước vào Bách Khí Lâu.
Trực tiếp tìm kiếm Trịnh Huyền Chân.
Ầm!
Lúc mở cửa lớn ra, đại hán trung niên cầm đầu bỗng sững sờ tại chỗ.
Lúc này Trịnh Huyền Chân ngã trên mặt đất, sớm đã mất đi âm thanh. Một vị khác còn sống, thế nhưng hai cánh tay đều nằm trên mặt đất, trong mắt còn có một chút hoảng sợ.
Ánh mắt như vậy khiến cho tim Đại Hán có chút đập nhanh.
"Người đâu?" Giọng nói hắn âm u mang theo tức giận.
Nhưng mà không ai đáp lại bọn hắn.
"Tra, xem xem rốt cuộc là ai làm." Hắn lập tức nói.
Trông chốc lát.
Một vị trẻ tuổi hồi báo.
"Phó môn chủ, phát hiện một gương mặt tươi cười kỳ quái."
"Gương mặt tươi cười?"
Đại Hán đi qua, phát hiện trên mặt bàn lưu lại một gương mặt tươi cười, nhìn như đang cười, lại giống như đang khóc. Hắn chau mày, luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu.
Hắn để cho người ta giúp lão giả chữa thương, hắn muốn hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại tòa thành này, đã lâu rồi không ai dám giết người của bọn hắn.
---
Giang Hạo đã rời đi.
Hắn hôm nay lạnh nhạt ngồi trong quán trọ, vừa uống trà vừa kiểm tra thu hoạch lần này.
Mặc dù Tiếu Tam Sinh cuồng vọng, nhưng cũng không phải là người ngu. Nếu ở lại thì chắc chắn sẽ bị vây công, đương nhiên là phải rời đi trước rồi lại nói. Nhất là khi hắn đã hỏi được không ít thứ.
Cũng đã nhận được rất nhiều linh thạch.
Một vạn bảy linh thạch, cộng với Phương Thiên Kích suýt nữa bị mấy, cộng với hai cái túi trữ vật.
"Người của tòa thành này cũng khá là giàu có."
Bên trong trữ vật pháp bảo của Trịnh Huyền Chân không có pháp bảo gì, cũng không có linh dược, thế nhưng có ba vạn tám linh thạch. Đây là người giàu có nhất mà hắn từng gặp.
"Không biết hắn cất giữ pháp bảo và linh dược ở chỗ nào."
Bên trong trữ vật pháp bảo này ngoại trừ linh thạch thì những vật khác đều vô cùng bình thường.
Phù lục, công pháp, trận pháp… đều là như thế. Mà Luyện Thần viên mãn kia thì lại khác.
Có hai pháp bảo lợi hại, một cái là Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cấp Nguyên Thần, một cái là đại chùy cấp Luyện Thần, đều có thể bán được.
Đan dược cũng có một chút, mấy thứ đồ lung tung khác cũng có, thế nhưng giá trị đều không cao. Còn linh thạch, chỉ có hơn chín nghìn.
Ít hơn Trịnh Huyền Chân không ít, thế nhưng giá cả tổng thể chắc là vượt qua Trịnh Huyền Chân.
"Phát tài rồi." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Một vạn bảy cộng chín ngàn cộng ba vạn tám, lại thêm một ngàn của mình, tổng cộng linh thạch của hắn hôm nay là sáu vạn năm ngàn ba trăm sáu lăm.
“Chuyến đi này thật đúng là đáng giá."
Đáng tiếc là, không tìm thấy trữ vật pháp bảo của tên đầu trọc kia.
Nếu không đã có thể có trên bảy vạn rồi.
Dĩ nhiên, thoạt nhìn thì rất nhiều linh thạch, nhưng lại có chút không đủ xài.
Hắn hỏi thăm qua cường giả Luyện Thần kia, vé tàu đi tới đảo Loạn Thạch cần năm vạn linh thạch một tấm.
Còn rất khó mua được. Nếu như mua lại của người khác thì ít nhất cũng tám vạn một tấm.
Không thể nào hiểu được những người này, một tấm vé tàu lại có thể có giá trên trời như này. Hạng người nào mới có thể mua được?
Vạn Vật Chung Yên chỉ mua bán vé tàu thôi đã có thể kiếm rất nhiều tiền. Nhưng mà hắn đã có con đường mua vé, cũng đã biết rõ chỗ ra biển.
Không ở nơi này, mà là tại một tòa đảo nhỏ xa xôi, vé tàu chính là giấy thông quan để tiến vào đảo.
Lúc này, Giang Hạo thấy bên ngoài có rất nhiều người đang lướt qua trên không trung, dường như đang tìm cái gì đó.
"Huyết Giao Tông sao?"
Hắn cũng đã hỏi đại khái về lai lịch của tên đầu trọc kia. Huyết Giao Tông cũng không phải tông môn ở nơi này, mà là có một phân bộ ở chỗ này. Môn chủ Phân bộ có thực lực là Phản Hư trung kỳ.
Ở bên trong này gần như có thể xưng bá một phương. Thành thị lớn như vậy mà mạnh nhất mới Phản Hư, khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Mặc dù nơi này là bờ biển, nhưng cũng không phải là hải ngoại thật sự. Nơi tụ tập của cường giả đều ở trung tâm vùng biển.
"Nhưng mà cũng không thể tin hết mấy lời này, nếu như mạnh nhất chỉ có Phản Hư, vậy một cường giả Vũ Hóa bất kỳ tới đây chẳng phải là có thể cuốn lấy tất cả tài nguyên hay sao?"
Giang Hạo lắc đầu, không suy nghĩ những thứ này nữa.
"Con đường có được vé tàu dễ dàng nhất chính là Huyết Giao Tông, nhưng mà ta hiện tại không đủ tiền, phải đi bán ít đồ, lại đi một chuyến."
Đêm dài lắm mộng, hắn dự định phải mua được vé tàu trong hôm nay.
Buổi chiều tiếp tục bán đồ, đêm nay sẽ đến Huyết Giao Tông một chuyến, làm giao dịch cùng đối phương.
Còn chuyện Tổ Long Chi Tâm thì vị tiền bối Luyện Thần kia cũng không biết.
Cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng mà không có gì đáng ngại, phía sau có thể hỏi rất nhiều người.
Trong đêm.
Trong Huyết Giao Tông có không ít người tập trung.
"Không tìm được?" Một nam tử cầm đầu khoác áo choàng đỏ sậm, âm u hỏi.
Cao tầng Huyết Giao Tông bọn hắn bị đánh giết ở bên đường, cho đến nay vẫn không tìm được người. Đối bọn hắn tới nói, là chuyện vô cùng nhục nhã.
Ảnh hưởng đến sự thống ngự phía sau.
"Tạm thời vẫn chưa tìm được, thế nhưng nghe nói hắn là Tiếu Tam Sinh." Đại hán đi tới Bách Khí Lâu trước đó nói.
"Tiếu Tam Sinh là ai?" Không ít người chưa từng nghe qua cái tên này.
"Các ngươi tìm ta sao?"
Trong lúc đại hán muốn giải thích, cửa lớn từ từ bị mở ra. Một vị nam tử mặc áo bào trắng, trong tay cầm quạt xếp cất bước đi đến.
Như nhàn nhã đi dạo.
Giọng nói vừa rồi là của hắn.
Đột nhiên có người lặng yên không một tiếng động tới gần, còn nghe bọn hắn nói chuyện, chuyện này khiến mọi người đều chấn kinh.
Lúc này ngoại trừ nam tử cầm đầu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, những người khác đều đứng lên, như gặp phải đại địch. Giang Hạo nhìn bảy tám người phía trước, cũng không thèm để ý.
Mà là trực tiếp nhìn về phía nam tử ở trung tâm.
Hắn một thân huyết bào, thân thể cường tráng như sài lang dã báo.
"Huyết Hổ tiền bối?"
"Tiếu Tam Sinh?"
"Tiền bối biết ta sao? Không ngờ đó nha, con người ta có bệnh hay quên, không nhớ ra được tiền bối."
"Ha ha, không có việc gì, chúng ta chưa từng gặp mặt, chỉ là thỉnh thoảng nghe qua tên ngươi, ngươi là tới diệt cả nhà chúng ta sao?" Huyết Hổ nhìn lên người trước mắt, vẻ hung ác trong mắt chưa từng giảm bớt.
Vùng biển Thiên Hà vô cùng rộng lớn, còn chia thành Thập Nhị Thiên Vương.
Mà trong đó cũng không có mấy người biết Tiếu Tam Sinh. Huyết Hổ có biết, là bởi vì hắn từng qua Nam Bộ, nghe qua kỳ danh.
Đánh giá của hắn về người này là, không theo lẽ thường, tùy tâm sở dục. Mà loại người này thế mà lại gọi mình là tiền bối, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Nghe thấy diệt môn, những người khác có chút chấn kinh.
Nhưng mà nhìn đối phương chẳng qua cũng chỉ là Phản Hư sơ kỳ, trong đó có người cảm thấy môn chủ đang cố ý mỉa mai Tiếu Tam Sinh.
"Tiếu Tam Sinh, ngươi giết Đường chủ của chúng ta trên đường phố, giờ là đang khiêu khích chúng ta sao?" Một vị phu nhân bên cạnh chất vấn.
"Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì không?" Giang Hạo híp mắt mỉm cười nói.
"Ngươi. . . . ."
Câu trả lời này khiến cho mọi người trong lúc nhất thời đều không biết nói cái gì. Lúc này, một người khác chất vấn theo:
"Trần Đường chủ chúng ta chẳng qua chỉ là đi ngang qua bên cạnh ngươi thôi, ngươi liền hạ sát thủ, không quá phận sao?"
"Hắn không xếp hàng, không quá phận sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Hắn tại sao lại phải xếp hàng?"
"Bởi vì ta đang xếp hàng."
"Dù cho hắn có lỗi, vậy cũng cần phải giao cho Huyết Giao Tông chúng ta xử lý, nào đến lượt một người ngoài như các hạ luận tội?" Một vị nam tử tương đối trẻ tuổi gầm thét chất vấn.
Giang Hạo dùng cây quạt đỡ cằm, dường như đang ngẫm lại lỗi lầm của mình.
Sau đó hắn động đậy cây quạt, ánh đao quét ngang mà qua. Vị nam tử trẻ tuổi kia kinh hãi, phòng ngự toàn lực, nhưng mà pháp bảo phòng ngự bị phá vỡ ngay trước ánh đao, thuật pháp cũng tan rã theo.
Cho dù bên cạnh có người muốn hỗ trợ, cũng không cách nào ngăn cản ánh đao chém qua cổ đối phương. Trong nháy mắt, đầu người tách rời.
Thấy thế, Giang Hạo mới mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng quạt hai cái, ôn hòa nói:
"Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen vào."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận