Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1565: Chắng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... Ỉ

Chương 1565: Chắng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... ỈChương 1565: Chắng Lẽ Ta Là Đổ Nhà Quê... Ỉ
 
 Bích Trúc suy tư hồi lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.
 
 "Đi, đi tìm hoàng huynh trước, bọn họ chắc là sẽ đồng ý để ta đi tiếp đãi. Hơn nữa, ta cảm thầy mình có thể tiếp đãi Thiên m Tông, như này liền có thể xác định được người đền là người nào." Bích Trúc hưng phân nói.
 
 Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi ngó xem một chút không có gì là không tôt.
 
 Cũng yên tâm hơn.
 
 Nhưng mà, mấy ngày nữa mấy người Hiên Viên sư huynh sẽ đền, nàng cần tự mình đi nghênh đón. Dù sao cũng là nàng mời tới.
 
 'Công chúa, ngài gần đây vẫn không nên quá hoạt bát thì hơn. Ta sợ hai vị điện hạ cảm thầy ngài chỉ có bôn, năm mươi năm tuổi thọ nên mới ít cố ky." Xảo Di nhắc nhở.
 
 "Ta mười tám tuổi, ta đã nói với bọn hắn rối." Bích Trúc chân thành nói.
 
 "Ừm." Xảo Di gật đầu: "Nhưng hai vị điện hạ là người đã nhìn ngài ra đời. Chuyện này hăn không phải là chuyện của mười tám năm trước. " Bích Trúc không thèm để ý những chuyện này, mà là cât bước đi ra phía ngoài.
 
 Dù sao cứ tìm qua trước rồi lại nói. Một bên khác.
 
 Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đi theo Văn Tuyết tới một đình nghỉ mát. Đây là chỗ thứ hai mà bọn hắn đến. Chô thứ nhãt đã có người chiểm rối. Mặc dù gần đó còn có một cái đình, nhưng thân phận địa vị của Văn Tuyết hình như không cao, đổi phương không đồng ý. Cho nên chỉ có thể tìm một chô khác.
 
 Như thế, bọn họ liền đến bên này. Đình nghỉ mát bên hổ, cũng coi như là chỗ tôt, chỉ là không có trận pháp tốt và đầy đủ linh khí.
 
 "Chỗ này có chút kém, hi vọng hai vị tiền bồi không ghét bỏ. " Văn Tuyết nói.
 
 Giang Hạo đã nhìn ra, mình hình như cũng không được coi trọng cho lãm. Chỉ là, tiểu cô nương này đúng lúc có khí vận Hoàng tộc, thậm chí những người khác đếu không phát hiện ra.
 
 Nhưng mà như vậy cũng tốt, không quan trọng.
 
 Sau đó, hắn và Hồng Vũ Diệp ngồi xuống.
 
 Văn Tuyết lập tức phân phó người mang trà đến.
 
 "Trà sẽ lập tức được mang tới, xin hai vị tiền bồi chờ một chút. " Văn Tuyêt cung kính nói.
 
 "Ngươi là công chúa nơi này?" Giang Hạo thuận miệng hỏi. "Đúng vậy, nhưng mà chỉ là công chúa bình thường, người lợi hại nhât bên chúng ta là thủ tịch công chúa. " Văn Tuyết nói.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: “Ta nghe nói qua đệ tử thủ tịch, nhưng chưa từng nghe nói về công chúa thủ tịch. Công chúa như này rất lợi hại phải không?"
 
 "Rất lợi hại, là đệ nhất thiên tài _ Hoàng tộc, đương nhiên so với tiền bôi thì vân còn kém một chút. " Văn Tuyết nói chuyện rất là cẩn thận. nổ?" Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, đổi phương một mặt bình tĩnh.
 
 Sau đó, Giang Hạo lại quay đầu nhìn Văn Tuyết: "Ngươi nhìn ra tu vỉ của chúng ta rổi sao?"
 
 "Hả?" Văn Tuyết hơi xấu hổ.
 
 Nàng chỉ là thuận miệng tán dương một câu mà thôi, không nghĩ tới người trước mắt còn nghiên cứu kỹ. Giang Hạo cũng đã nhìn ra, không nói thêm gì nữa. Một tiểu cô nương mà thôi, không cần thiết phải làm khó. Đổi phương còn toàn tâm toàn ý dân đường cho bọn họ.
 
 Sau đó, trà được đưa lên, Văn Tuyết lập tức tiêp nhận xem xét.
 
 Chỉ là nhìn thoáng qua, chân mày nàng liền hơi nhíu lại, nói với người tới: "Vì sao lại là lá trà này?"
 
 Trà này chỉ phù hợp với người thân phận như nàng uồng, cho hai vị tiền bôi này rõ ràng là không thích hợp. "Bởi vì trước đó không có sắp xếp, rất nhiều lá trà đều bị điều đi, cho nên..." Người tới cúi đầu đáp.
 
 Văn Tuyết biết, những người này không có quá để ý tới người Thiên m Tông. Bởi vì Thiên m Tông đều là đệ tử đền, cho nên không cẩn quá quan tâm. Hơn nữa, Thiên m Tông vồn là Ma Môn, không được chào đón. Một số người đương nhiên là sẽ tự chủ trương.
 
 Ngoài ra còn có một điểm, đó là thân phận địa vị của nàng thấp, luôn có người chướng mắt nàng. Nàng mang người đương nhiên cũng không cần quá để ý. "Trà này không tốt sao?" Giang Hạo nhìn sang hỏi.
 
 Văn Tuyết để người lui ra, sau đó có chút lúng túng nói: "Lây nhấm trà."
 
 Nói xong, nàng liền cất lá trà kia vào, sau đó lây lá trà trên người mình ra:
 
 "Chỗ của vãn bối có chút lá trà không tệ, hai vị tiền bồi có thể thử một chút, hi vọng ngài sẽ không ghét bỏ."
 
 "Đều được." Giang Hạo thuận miệng nói.
 
 Vừa rồi hắn có ngửi một chút, lá trà kia đại khái là năm linh thạch một tiền, có chút bình thường. Lá trà mà vị công chúa này lây ra đại khái sẽ khoảng năm mươi linh thạch đến một trăm linh thạch. Không sao cả, đối phương xem như đã rât khách sáo rồi. Dù sao nàng cũng không dùng lá trà vừa rối.
 
 Đối phương rất dụng tâm, chỉ là nàng không có tiếng nói ở trong Hoàng thành này.
 
 Văn Tuyết cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó bắt đầu pha trà.
 
 Nàng toàn tâm toàn ý pha trà, lá trà kém thì thôi đi, nều như còn không pha nghiêm túc thì sẽ khiển bọn họ cảm thầy mình không được coi trọng.
 
 Chỉ là nàng không có phát hiện, trong nháy mắt hộp được mở ra, Giang Hạo đã ngây ngẩn cả người. Hồng Vũ Diệp cũng liếc mắt nhìn sáng.
 
 Chốc lát sau. Trà đã pha xong, trước mặt Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp lần lượt bày một chén trà.
 
 Văn Tuyết đứng ở một bên, cẩn thận nói:
 
 "Trà có chút bình thường, hi vọng hai vị tiền bồi thứ lôi."
 
 Giang Hạo hơi nhíu mày, nhìn xem chén trà, cảm nhận được linh khí và huyền ảo tích chứa trong đó. Trong lúc nhất thời, hăn có một loại cảm giác không thoải mái, nhưng lại không biết nên mở miệng như nào. Trà này mà bình thường? Vị công chúa này đúng là dám nói.
 
 Tông môn dù có ngang tàng thì cũng không thể như vậy được? Tiên Tông dám nói loại lời này sao? Cho dù là Tiên Tông thì cũng không có quá nhiều lá trà này. Nếu như không phải là khách quá quan trọng thì tuyệt đổi sẽ không pha Sơ Dương Lộ.
 
 Giang Hạo cầm lấy chén trà, quay đấu nhìn về phía Văn Tuyết: "Sơ Dương Lộ?"
 
 “Đúng vậy, Sơ Dương Lộ." Văn Tuyêt bình tĩnh gật đấu.
 
 Nghe vậy, tay Giang Hạo không kìm được mà khẽ run một cái.
 
 Biết là Sơ Dương Lộ còn dám pha, còn dám nói là lá trà bình thường. Chẳng lẽ mình là đồ nhà quê đến từ nông thôn?
 
 Thật ra Sơ Dương Lộ đối với những người này mà nói thật sự chỉ là lá trà bình thường.
 
 Hồng Vũ Diệp đặt tay lên môi, cười khẽ hai tiếng.
 
 Giang Hạo có một loại cảm giác bị chề giêu. Nhưng mà hãn vân uồng một ngụm để kiểm nghiệm. Nhưng mà rât nhanh hắn liền xác định được, thật sự là Sơ Dương Lộ.
 
 Đây...
 
 "Công chúa có lòng rồi." Hắn không khỏi cảm khái.
 
 "Đa tạ tiền bối." Văn Tuyết gật đầu. Có thể được tiền bối khẳng định, nàng cũng thật cao hứng.
 
 Trà này đúng là không tệ, nhưng đổi với tiền bồi như này mà nói thì hắn là có chút bình thường. Nàng cũng không cảm thấy đau lòng gì cả.
 
 Giang Hạo uống trà, nói: "Ngươi không uống sao?" "Ta trước đó uống rồi, liền không uông nữa." Văn Tuyết đáp.
 
 "Cũng là Sơ Dương Lộ?" Giang Hạo hỏi.
 
 'Vâng." Văn Tuyết gật đầu.
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác bị hạ thấp.
 
 Cường giả Nguyên Thần kinh khủng như vậy sao. Đôi phương không phải là ẩn giấu tu vi đó chứ?
 
 Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, đổi phương lắc đầu. Giang Hạo thầy thể liền nhẹ nhàng thở ra. Thật ra, hiện tại mà có người ẩn giấu tu vi thì cơ bản là không gạt được con mắt của hắn. Nhưng hắn không nhìn ra, lại ly kỳ như vậy, đương nhiên phải hỏi Hồng Vũ Diệp một chút. Nếu như đổi phương. cũng không nhìn ra, vậy thì khăng định là không có che giâu.
 
 "Ngươi vừa mới tấn thăng Nguyên Thần?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Mới mấy tháng." Văn Tuyết nghiêm túc trả lời.
 
 "Còn không củng cố, hơn nữa lý - giải của ngươi đổi với Nguyên Thần có chút không đúng. " Giang Hạo nghiêm túc nói:
 
 "Nguyên Thần và Kim Đan khác biệt, linh khí và thần thứccần tương hồ tương ứng thì mới có thể củng cổ tu vi được."
 
 Nói xong, Giang Hạo bắt đầu giảng giải quá trình Kim Đan tần thắng Nguyên Thần. Trong lúc nhất thời, Văn Tuyết lập tức bị cuồn vào. Nàng phát hiện vị tiền bối này nói thông tục dễ hiểu, tốt hơn Nam Thanh công chúa không biết bao nhiêu lần. Xảo Di cũng kém xa người trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận