Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1039: Thân Ảnh Vĩ Ngạn

Chương 1039: Thân Ảnh Vĩ Ngạn
Trước cổng chính, Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Ánh sáng chiếu rọi xuống trước đó đã biến mất.
Hiện nay, ngoại trừ tảng đá khắc chữ kia là có ánh sáng ra, chỗ khác đều là một vùng tăm tối.
Hắn ám ngưng trọng tựa như có thể đè sập tất cả.
Cho dù Giang Hạo đã đi tới cửa chính, đều có chút khó bước đi.
"Càng đến gần thế giới mới, thân thể càng khó hành động, ngươi có thể đi đến nơi này đã vô cùng ghê gớm rồi."Long hồn nói.
Hắn cực kỳ ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng người này sẽ ngã xuống giữa đường.
Có thể lấy tu vi như vậy đi đến cửa chính, đúng là hiếm thấy.
Chỉ là đây mới là bắt đầu, dù có Nhân Hoàng Điện và Hiên Viên Kiếm, muốn áp chế thế giới mới cũng cực kì khó khăn.
Hắn từng nhìn thấy Nhân Hoàng đối kháng với thế giới mới.
Muốn rung chuyển cửa lớn là chuyện vô cugf khó khăn.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thì ra dùng nhục thân tiến đến sẽ cực kì khó khăn.
Nghĩ đến cũng đúng, thế giới mới là thế giới mộng cảnh, Nguyên Thần tiến đến mới là thuận tiện nhất.
Đương nhiên, dùng Nguyên Thần tiến vào có lẽ đã không thể đi đến nơi này, cũng không thể tiến hành áp chế. Sẽ trực tiếp tiến vào thế giới mới, trầm luân trong đó.
"Thư tịch ghi lại biện pháp áp chế sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng, nhưng ta không biết nội dung cụ thể. Nhân Hoàng năm đó tự mình lưu lại, có lẽ cũng có thể giúp được ngươi." Long hồn nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không chần chờ nhiều. Hắn đi từng bước một về phía thư tịch.
Thư tịch cộng hưởng với Hiên Viên Kiếm và Nhân Hoàng Điện, lúc này mới có ánh sáng. Một khi cộng hưởng kết thúc, lấy tu vi của hắn sẽ lập tức bị lạc trong bóng đêm. Có thể thoát đi hay không là một chuyện khác.
Trước thư tịch, sau khi Giang Hạo đến gần, đột nhiên cảm giác tất cả xung quanh phát sáng lên. Giống như chuyển đổi giữa ngày và đêm.
Cánh cửa vốn nên âm u cũng bắt đầu có ánh sáng. Gió nhẹ quét qua, mang theo mùi thơm của hoa dại cỏ dại.
Quay đầu nhìn lại, cầu thang vẫn ở đó, nhưng mà xung quanh có một ít hoa cỏ.
Từng tượng đá Chân Long vô cùng uy vũ, giống như đang hoan nghênh tất cả mọi người đến. Không còn uy áp trước đó, nhiều hơn chính là thiện ý.
Đương nhiên, biến hóa lớn nhất vẫn là không trung, lúc này trời xanh mây trắng.
Ánh nắng rơi xuống trên người hắn, thoáng có chút ấm áp.
Chuyển biến đột nhiên này cũng không khiến cho Giang Hạo mừng rỡ. Ngược lại, nó khiến hắn càng thêm cảnh giác. Nơi này tám chín phần chính là thế giới mới, mà hắn đã tiến vào mà không có bất kỳ dấu hiệu gì. Lại không có chút phát giác nào.
Chỉ là lúc hắn quay đầu liền nhìn thấy có một nam tử trẻ tuổi đứng đối diện thư tịch.
Trên mặt hắn mang theo vảy rồng, trước trán có một cặp sừng rồng cực kỳ dễ thấy.
Con ngươi nhìn thẳng, là rồng.
Không có bất kỳ khí tức gì, nhưng lại giống như là đã dung nhập vào mảnh thiên địa này.
Trong lòng Giang Hạo nhảy một cái, một loại cảm giác nguy cơ vô hình bao phủ lấy hắn.
"Tiền bối là?" Hắn chậm rãi mở miệng.
"Gọi ta Long Thiên là được." Long Thiên vừa cười vừa nói.
"Long Thiên tiền bối tại sao lại ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.
"Ta là thủ vệ cánh cửa thế giới mới." Long Thiên trả lời.
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
Nhưng trong lòng lại không tin tưởng chút nào.
Dạng người này chỉ nhìn một chút thôi đã biết cực kỳ ghê gớm rồi.
Thủ vệ không phải là như vậy.
Thủ vệ dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không mang đến cho người ta loại cảm giác như đứng trong trời đất như này.
Trừ khi không phải là thủ vệ như trên ý nghĩa truyền thống.
"Ngươi tới nơi này là vì tiến vào thế giới mới?" Long Thiên hỏi.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối tư chất ngu dốt, không xứng tiến vào thế giới mới." Giang Hạo cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
Hắn cần thuận thế xem xét nội dung trên thư tịch.
Sau khi đi vào, hắn đã từng câu thông với Càn Khôn Tử Hoàn.
Cảm giác dị thường kỳ quái, tựa như có thể câu thông, lại tựa như không cách nào câu thông.
Bất kể như thế nào, tình huống không hề lạc quan, bản thân có lẽ đã không thể rời đi.
Hiện nay chỉ có thể phá cục.
"Thế giới mới không nhìn thiên tư, không nhìn bối cảnh, không nhìn thực lực, chỉ cần nguyện ý, cánh cửa thế giới mới sẽ rộng mở vì ngươi." Long Thiên cười rồi đưa tay ra:
"Đến, nắm chặt tay của ta, ta mang ngươi tiến vào thế giới mới. Nơi này không có phân tranh, không có lục đục với nhau, không có phân chia mạnh yếu, không có cực khổ, không có cúi đầu bất đắc dĩ, lại càng không có tuyệt vọng tê tâm liệt phế. Một phân tiền sẽ không làm khó ngươi, một người ngang ngược càn rỡ cũng sẽ không khiến ngươi khó xử. Thế giới mới chính là hi vọng hoàn toàn mới. Nơi này có tất cả những gì mà ngươi muốn, tình thân, hữu nghị, tình yêu.Nghèo khó sẽ rời bỏ ngươi, ức hiếp sẽ không có cách nào tới gần ngươi. Muốn đánh liều thì cũng có thể thu hoạch được càng nhiều, không muốn cố gắng, cũng có thể an tâm vượt qua quãng đời còn lại. Đi theo ta, ta sẽ sắp xếp tất cả. Nếu như ngươi không yên lòng người nhà của ngươi, có thể đón bọn hắn tới đây. Tất cả đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Thê tử mỹ mạo, phòng ốc rộng rãi, mỹ thực trước cửa, chỉ thiếu cái gật đầu của ngươi mà thôi.”
Giang Hạo nhìn tay của đối phương, trầm mặc không nói gì.
"Ngươi không hề có hứng thú với những thứ đó sao?" Long Thiên cười hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn đúng là không có bất kỳ hứng thú gì.
Long Thiên vẫn giữ vẻ mỉm cười, nói:
"Ngươi đã nhìn thấy cái gì trong sách? Nghe nói không phải là ai cũng có thể nhìn thấy chữ viết mà Nhân Hoàng lưu lại."
Giang Hạo không tiếp tục đọc sách nữa, hắn đã biết được nội dung phía trên.
Bên trong ghi lại một đoạn văn.
"Muốn áp chế và phong ấn thế giới mới, biện pháp duy nhất chính là lấy Nhân Hoàng Điện dựng một cây cầu. Vào lúc Nhân Hoàng Điện mở ra một không gian hoàn toàn mới ở giữa thế giới mới, giao chiến với tâm thần Long Thiên. Bên trong Nhân Hoàng Điện ẩn chứa lực lượng mà ta để lại, để phòng bất cứ tình huống nào, nếu có Hiên Viên Kiếm thì càng tốt hơn. Nhưng mà, những thứ này chỉ là phụ trợ, người mới là mấu chốt, đạo tâm đại biểu cho việc ngươi có thể đi bao xa, cũng đại biểu cho việc có thể áp chế Long Thiên và phong ấn thế giới mới hay không. Cũng quyết định có thể phong ấn bao lâu."
Nhớ lại những lời này, Giang Hạo liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Long Thiên đại biểu cho thế giới mới, chỉ cần thắng được đối phương, liền có thể áp chế thế giới mới.
Nhưng mà có một điểm mấu chốt.
Đó chính là không gian giữa Nhân Hoàng Điện và thế giới mới.
Chuyện này cần lực lượng mới có thể tranh thủ được.
Nếu như lực lượng của Nhân Hoàng Điện và Hiên Viên Kiếm không đủ thì hắn sẽ ở thế yếu. Nếu như lực lượng đầy đủ, có lẽ có thể thu hoạch được ưu thế.
"Xem ra ngươi đã thấy được, nhưng mà ngươi không giống với Nhân Hoàng, ta không cảm thấy ngươi có thể thắng ta." Long Thiên nói.
"Đúng, ta chỉ là một người tu chân bình thường, chỉ muốn sống sót thật tốt." Giang Hạo bình tĩnh mở miệng.
"Vậy tại sao lại không đến thế giới mới?" Long Thiên hỏi.
"Tại sao lại phải đi chứ?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Ngươi không cảm thấy thế giới cũ dơ bẩn sao? Ngươi không cảm thấy các tộc vì tranh đoạt tài nguyên mà khiến cho dân chúng lầm than sao? Ngươi không cảm thấy dù như thế nào đi chăng nữa thì bọn hắn cũng sẽ không thỏa mãn sao?" Long Thiên nhìn chằm chằm Giang Hạo.
Người kia suy tư một lát rồi nói: "Đúng, chỉ cần là nơi có người, bọn hắn liền có tranh đấu."
"Nhưng mà thế giới mới không có, nơi này có tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế gian." Long Thiên nhìn Giang Hạo, nghiêm túc nói:
"Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy thế giới mới dù tươi đẹp đến đâu, cũng cần phụ trợ. Không có thế giới cũ phụ trợ, thế giới mới sao có thể mỹ hảo được? Nhưng mà, không biết ngươi có nghĩ tới điều này hay không, lúc bản thân sống mà phải trải qua nhiều thống khổ thì nào sẽ nghĩ xa như vậy? Bọn hắn sống ở trong khổ nạn, muốn thoát khỏi cực khổ. Chuyện tương lai đương nhiên nên để cho tương lai, có lẽ có một ngày thế giới mới sẽ trở nên giống như thế giới cũ. Như vậy thế giới mới sẽ cần đổi mới một thế giới khác, cứu vớt một đời người. Đố là chuyện của người tương lai. Chúng ta chỉ có thể cứu người của thế hệ chúng ta. Như này là đủ rồi, không phải sao?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi tán đồng lời ta nói?"
"Tán đồng."
"Như vậy ngươi có muốn đi cùng ta không? Chúng ta cùng nhau khai thác thế giới mới, để tất cả mọi người thế giới cũ đều thoát khỏi khổ ách."
"Không thể." Giang Hạo vẫn lắc đầu.
"Tại sao? Ngươi cũng biết lựa chọn của ngươi đại biểu cho lựa chọn khắp thiên hạ? Ngươi nên ngẫm lại xem bọn hắn có đồng ý hay không." Đôi mắt của Long Thiên chưa từng rời khỏi Giang Hạo:
"Ngươi muốn từ chối tương lai tốt đẹp của tất cả mọi người khổ cực khắp thiên hạ hay sao?"
"Ừm." Giang Hạo gật đầu.
Long Thiên có chút ngoài ý muốn: "Tại sao? Thế giới cũ có phải là tràn đầy sự dơ bẩn và cực khổ hay không?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi có phải là tán đồng cách làm của ta hay không? Tán đồng lý niệm của ta?" Long Thiên lại hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo tiếp tục gật đầu.
"Vậy thì tại sao không đi cùng với ta, bao trùm loại hạnh phúc này khắp toàn bộ thế giới cũ?" Long Thiên chất vấn.
"Không vì cái gì cả." Giang Hạo lắc đầu nói: "Chỉ là đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, chỉ thế thôi."
"Ngươi nhìn hắn đi." Long Thiên vung tay lên một cái, lập tức có hình ảnh xuất hiện. Một ông lão đang làm ruộng, vừa gầy vừa đen, bờ môi nứt nẻ.
"Hắn từ mười tuổi đã bắt đầu làm nghề nông, bây giờ đã mươi bảy tuổi, mỗi ngày đi sớm về trễ, đều chỉ vì một miếng cơm ăn. Nhưng mà cho dù là như thế thì vẫn không có cơm ăn. Chỉ cần để hắn tiến vào thế giới mới thì hắn sẽ hoàn toàn giải thoát, có thể ăn no, có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Còn có nàng …"
Một hình ảnh khác xuất hiện.
Một nữ tử nằm trong căn nhà gỗ nhỏ, hai chân của nàng không cách nào đi lại, nhưng vẫn ngồi ở trên giường đan quần áo.
"Khi còn bé, bởi vì một tên con nhà giàu cưỡi ngựa đi ngang qua, cướp đi hai chân của nàng, người trong nhà vứt bỏ nàng. Nàng phải ăn xin ở cửa thôn mới có thể sống tạm, bây giờ bị một con ma men mang về nhà, vì một miếng cơm mà đã phải chịu bao nhiêu đánh đập? Nàng cũng muốn đứng lên, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nàng không có nguyện vọng gì quá lớn, chỉ là muốn đứng lên, quá đáng sao? Thế giới cũ không cho được nàng hi vọng, mà thế giới mới của ta lại có thể. Hiện tại ta muốn đi cứu nàng, ngươi tại sao lại quấy nhiễu ta? Trên đời này có bao nhiêu ngươi như này? Hàng ngàn hàng vạn, ngươi muốn nhìn bọn hắn cực khổ mà không để ý sao? Bọn hắn đắc tội với ngươi sao? Bọn hắn đã làm sai điều gì? Ngươi muốn cứ như vậy mà chặt đứt hi vọng của bọn hắn sao?"
Từng câu từng chữ vang lên, từng câu chất vấn bức thẳng nội tâm, khiến cho đạo tâm của người ta rung chuyển.
Nhưng mà, không ai biết được tình huống nơi này, tranh đấu vô hình đã bắt đầu.
Không có bất kỳ người nào chứng kiến.
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lúc nhất thời cảm giác mình chính là tội nhân thiên cổ.
"Ngươi còn muốn ngăn cản ta nữa không?" Long Thiên hỏi.
"Đương nhiên là muốn." Giang Hạo gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta không phải là người gì cả, không đại biểu được cho ai. Những người kia muốn cuộc sống tốt hơn, ta cũng muốn. Mà ta bây giờ chỉ đang tranh thủ vì mình, chỉ như thế mà thôi."
"Ngươi đều đã đi tới nơi này rồi, còn nói ngươi không có nghĩa là ai?" Long Thiên cười, giống như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười:
"Ngươi phải biết, ngươi là người thứ hai đứng trước mặt ta, người thứ nhất chính là Nhân Hoàng. Ngươi nói ngươi không có nghĩa là ai, chính ngươi cho rằng như vậy, như vậy người trong thiên hạ thì sao? Bọn hắn cho là như vậy sao?"
“Cũng không phải là không có người ủng hộ ta, mặc dù ta không cần người ủng hộ, nhưng mà ta cần mượn lực lượng của bọn hắn để hoàn thành chuyện của ta."
Giọng nói của Giang Hạo rơi xuống, bí pháp phun trào, Hồng Mông Tử Khí được vận chuyển.
Trong nháy mắt, lực lượng trên thân bắn ra.
Dưới chân giống như xuất hiện một cây cầu, hướng về phía Long Thiên.
"Ngươi đúng là rất tự tin về mình, ngươi cho rằng ngươi là Nhân Hoàng sao?" Long Thiên hỏi.
"Ta chưa từng cho rằng như vậy, nhưng mà ta đã nói loại lời này hai lần rồi, lặp lại lần nữa cũng không sao." Giang Hạo nhìn Long Thiên, vẻ mặt rất tự nhiên:
"Ta không phải là Nhân Hoàng, nhưng ta tương lai sẽ vượt qua Nhân Hoàng. Hôm nay ngươi có thể nhìn thấy ta đi về phía ngươi, ngày khác ngươi liền có thể nhìn thấy ta dùng một tay trấn áp ngươi. Nhớ kỹ tên của ta."
Giang Hạo mở quạt xếp ra, bốn chữ ‘Thiên hạ vô song’ hiện ra rõ ràng, khóe miệng của hắn giương lên, lộ ra nụ cười điên cuồng: "Ta là Tiếu Tam Sinh."
Giọng nói vừa rơi xuống, một ánh sáng xuất hiện từ trên người hắn, hư ảnh của Nhân Hoàng Điện phá không mà tới, chiếu sáng thiên địa.
Cùng lúc đó, tại Cửu Khúc Hoàng Hà, ánh sáng đột nhiên bộc phát.
Bích Trúc lập tức đứng lên, nàng nhìn về phía trước, không khỏi khẩn trương.
Dù là Tư Trình và Vạn Hưu cũng là như thế.
Lúc này, Nhân Hoàng Điện có một cái bóng mờ bắn ra ngoài, trong lúc nhất thời bên trong có âm thanh truyền ra: "Hư ảnh của Nhân Hoàng Điện? Nực cười, lúc trước Nhân Hoàng tới cũng không dám chỉ đem hư ảnh."
"Hư ảnh? Đã nghe thấy chưa? Các ngươi chỉ là hư ảnh."
Giọng nói vừa dứt, Bích Trúc giống như nghe được vô tận tiếng hò hét bắn ra từ bên trong Nhân Hoàng Điện, giống như nó đang bị vũ nhục cực lớn.
Trong nháy mắt, Nhân Hoàng Điện phóng lên tận trời, phá không mà đi. Nó mang theo sát ý, trấn áp vạn vật.
"Bắt đầu." Tư Trình nghiêm túc nói.
"Còn chưa tới lúc, chờ Nhân Hoàng điện đi qua đã." Vạn Hưu nghiêm túc nói.
Bích Trúc nhìn hai người, có chút lo lắng nói: "Ta hiện tại cần phát tín hiệu chưa?"
"Chờ một lát, chờ Nhân Hoàng Điện vào chỗ đã." Vạn Hưu nói.
"Được." Bích Trúc khẩn trương nói.
Mặc dù thiên địa nhìn như chẳng có chuyện gì, nhưng mà sinh tử tồn vong đang ở ngay lúc này.
---
Bên ngoài Thiên m Tông, thủy triều vô tận bắt đầu bao trùm xung quanh.
Bạch Chỉ mang người ra sức ngăn cản.
Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng biết tại sao Chưởng giáo lại muốn nhúng tay, chuyện này liên quan đến tồn vong của Thiên m Tông. Nếu như người bên trong không nhanh một chút, từ đây sẽ không còn Thiên m Tông.
Nhưng cho dù là như thế, tông môn vẫn nguy hiểm vạn phần.
Bây giờ còn có thể kiên trì, là vì có một hạt châu không biết tên đang chặn lại phần lớn thủy triều cho bọn họ.
Bên ngoài, Hiên Viên Thái hoảng sợ nhìn về phía trước, con sóng lớn đáng sợ kia đang thôn phệ tất cả.
Nhưng mà, ai có thể trấn áp nơi đây?
Trong cảm nhận của hắn, không ai có thể.
Tuyệt đối không có người nào, hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của đại địa.
Thủy triều này căn bản không có khả năng bị ngăn cản.
Chỉ tiếc là thực lực của hắn quá yếu, đi vào cũng không làm nên chuyện gì.
Hiên Viên Hòa có chút ngây người. Nàng không ngờ rằng nơi này lại có chuyện khủng bố như vậy.
Thật sự không cứu nổi sao?
Cho dù là rồng thì cũng đều e ngại. Nó giống như là nhớ ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy bất lực.
Vào lúc bọn hắn cảm thấy không có người nào có thể áp chế thủy triều kinh khủng này, ánh sáng đột nhiên bùng nổ.
Một cung điện to lớn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía trên thủy triều, sau đó trấn áp xuống.
Oanh một tiếng.
Thủy triều vô tận bị Nhân Hoàng Điện áp chế, bắt đầu lắng lại. Chỉ là thủy triều rất nhanh lại bắt đầu phun trào xung kích Nhân Hoàng Điện.
Đột nhiên, Hiên Viên Thái nghe được một giọng nói.
"Hiên Viên Kiếm, mở đường vì ta."
Oanh!
Một đạo kiếm ý phá vỡ thủy triều, giống như đâm vào hắc ám vô biên.
Giờ khắc này, Hiên Viên Thái cảm giác được Hiên Viên Kiếm dù có bị hủy diệt thì cũng muốn mở một con đường về phía trước.
Trong lúc nhất thời, hắn thân là Đại Địa Hoàng Giả, phảng phất như nhìn thấy một bóng hình.
Một nam tử cầm quạt xếp trong tay, đang đi trên một cây cầu.
Nhân Hoàng Điện bắc cầu vì hắn, Hiên Viên Kiếm mở đường vì hắn.
Thân ảnh vĩ ngạn khiến cho người ta theo không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận