Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 856: Ta Không Đi Thì Ai Đi?

Chương 856: Ta Không Đi Thì Ai Đi?
Chương 856: Ta Không Đi Thì Ai Đi?
"Bầu trời sao thế? Dường như có chút ám." Xảo Di hỏi.
"Cũng không phải là quá tối." Sở Tiệp cười nói:
"Đi thôi, còn phải đi trên núi mấy ngày nữa."
Bích Trúc gật đầu.
Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, nhưng mà luôn có một loại áp lực lớn lao.
Xảo Di nghi hoặc, nhưng mà công chúa bảo nàng đi nghe ngóng tình huống.
Lúc nhàn rỗi, nàng ngự kiếm đi ra ngoài thì mới phát hiện thì ra Tây Bộ bạo phát đại chiến.
Hơn nữa, có một chỗ còn ở ngay gần đây.
Sau khi suy tư một lát, nàng quyết định đi xem một chút.
Trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được như thế nào là kinh khủng, trên bầu trời có quang mang lấp lóe, tiếng oanh tạc liên miên không dứt, đại địa chấn động, lực lượng khủng bố quét sạch tám phương.
"Chuyển Luân Thần Tông thật mạnh, nghe nói có nhiều chỗ đã không ngăn cản được." Có người nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nghe nói người ở đây không có bao nhiêu, Chuyển Luân Thần Tông cũng không kiên trì được bao lâu."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta làm sao biết được? Vẫn nên trốn đi trước thì hơn."
Xảo Di nghe mà có chút lo lắng, lúc nàng muốn rời khỏi, bầu trời truyền đến hạo nhiên chi khí. Ngay sau đó, một đám người có dáng vẻ thư sinh đạp không mà tới.
Quanh thân bọn họ văn tự lấp lóe, sau đó lần lượt hạ xuống, tựa như Thập Vạn Đại Sơn trấn áp tất cả, lập tức bức lui đại quân thi thể.
"Thiên Văn Thư Viện, người của Thiên Văn Thư Viện đến rồi." Người xung quanh lập tức cảm thấy kích động.
Tiên tông xuất thủ.
Xảo Di nhìn rõ ràng, người Tiên tông cường đại đến mức làm cho người ta ngạt thở.
Sau đó, nàng quay lại Sơn Thần Thôn.
Sau khi nghe báo cáo tình huống, Bích Trúc chỉ ồ một tiếng.
Sở Tiệp bất đắc dĩ nói: "Ta không phải là đối thủ của những thi thể nà."
Sau đó, nàng lại tiếp tụ ổn định lực lượng.
Thái độ của hai người làm cho Xảo Di cảm thấy không rõ ràng cho lắm.
"Các ngươi không khẩn trương sao? Không có ý định ứng đối sao?"
"Xảo Di, không phải là có Tiên tông rồi sao? Bọn hắn không có cách nào thì chúng ta có thể có biện pháp nào chứ?" Bích Trúc thuận miệng nói.
Bọn họ có thể tránh né những thi thể này, nhưng có nhiều thứ không thể né tránh được.
---
Một bên khác.
Cảnh Đại Giang đứng trên đỉnh núi cao, nhìn Tây Bộ, vẻ mặt bình tĩnh.
“Làm sao bây giờ?" Lão giả có râu hỏi.
"Cái gì mà làm sao bây giờ? Không phải có thể khống chế được sao? Người kia không trông cậy vào việc đại quân thi thể kia có thể làm được gì, chỉ là vì ngăn cản Thư Viện mà thôi. Hắn muốn làm chuyện của mình." Cảnh Đại Giang cười nói:
"Hắn muốn làm gì cứ để hắn làm."
"Nếu như thành công thì sao?" Lão giả không có râu hỏi.
"Tương đương với việc ngọc bội khí vận sẽ bị hắn thôn phệ. Bọn họ đều là người trong vòng xoáy, nếu như đều không địch lại thì chúng ta động thủ là được." Cảnh Đại Giang thuận miệng nói.
"Chúng ta?" Lông mày của lão giả có râu cau lại:
"Chúng ta không nằm trong vòng xoáy, động tĩnh sẽ vô cùng lớn, Tây Bộ đại địa sẽ chấm động bởi vì chúng ta đọ sức, sinh linh đồ thán."
Cảnh Đại Giang nhìn về phía xa, vẻ mặt vẫn rất bình thản, sau đó cười nói:
"Uống trà đợi chút đi, bọn hắn cũng không có bao nhiêu thời gian, cỗ thi thể kia đợi không được quá lâu."
Hai vị lão giả đều có chút chấn kinh, bọn hắn có chút hiểu rõ ý của Cảnh Đại Giang.
---
Đầu tháng chín.
Trên tảng đá lớn, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Lúc này, vòng xoáy đã hình thành. Nhưng mà, từ đầu đến cuối lại không có người ứng chiến.
"Ba người đều tránh mà không ra? Đây là đang bức ta sao?"
Nam tử trung niên bỗng nở nụ cười, hắn nhìn về phía phương xa, nói: " Nếu đã như vậy thì như các ngươi mong muốn."
Trong lúc nhất thời, nam nhân trung niên mở hai tay ra, cộng hưởng cùng vòng xoáy. Uy áp Thi Tộc hoà vào thiên địa, gia trì cho Thi tộc tại Tây Bộ. Lúc này, khí vận liên quan đến hắn bắt đầu phun trào, quét sạch đại địa Tây Bộ.
Vòng xoáy sẽ chỉ dẫn lấy hắn tìm tới ba người khác.
Đương nhiên, hắn không có vội vã tìm kiếm, tìm được thì không có gì thú vị, hắn muốn bức những người này ra.
Trong lúc nhất thời, thi khí bao trùm đại địa, muốn đồng hóa vạn vật sinh linh thành nô lệ của Thi tộc bọn hắn. Mà lúc thi khí xuất hiện, hạo nhiên chính khí cũng phóng lên tận trời.
Vô số người trên đại địa Tây Bộ đọc sách Thánh Hiền để đối kháng thi khí. Còn có cường giả Thư Viện đứng sừng sững trên núi cao để đối kháng.
Lúc này, phía trên đại địa truyền đến một giọng nói mênh mông:
“Thư Viện bây giờ sớm đã không phải là Thư Viện năm đó nữa rồi."
Nam nhân trung niên cảm nhận được tất cả, lộ ra ý cười.
"Đúng là không giống, đáng tiếc còn chưa đủ."
Giọng nói vừa dứt, thi khí lập trấn áp xuống.
Sau đó giọng nói của hắn được truyền đi xa với phương thức đặc thù:
"Đến đây, ta chờ các ngươi ở trên bầu trời, để cho ta nhìn xem người có thể nhận được ngọc bội khí vận giống như ta rốt cuộc là người phương nào."
Giờ khắc này, lôi đình bùng nổ, chấn động tứ phương.
---
Sơn Thần Thôn.
Bích Trúc đi theo Sở Tiệp lên trên núi.
"Thêm hôm nay nữa chắc là cũng sắp ổn định rồi, ngọc bội này đúng là dùng tốt." Sở Tiệp vừa cười vừa nói.
Bích Trúc gật đầu: "Đúng vậy, thật sự là đồ tốt."
Xảo Di không biết các nàng đang nói cái gì.
Tình huống bên ngoài rất nguy cấp, không trốn nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này, giông tố gầm thét, một giọng nói chỉ có cực ít người nghe được truyền tới. Sở Tiệp và Bích Trúc đều nghe được.
Bích Trúc nhìn về phía Sở Tiệp, người kia vẫn tiếp tục đi về phía sơn động giống như không có nghe thấy. Thấy thế, Bích Trúc cũng không nói gì, an tâm đi theo.
Nàng hiện tại cũng là không thể đi được.
Chỉ có thể đi theo người trước mắt này, đại kiếp đến rồi, có thể vượt qua hay không đều phải xem hiện tại.
Sở Tiệp không có làm gì, chỉ làm mấy chuyện như thường ngày, không có chút sốt ruột nào, vẫn rất chăm chú cẩn thận.
Lực lượng rèn luyện ra đã trải rộng khắp sơn động, nếu có một ngày có người phát hiện ra lực lượng này thì sẽ thu hoạch được cơ duyên không tệ.
Xảo Di nhìn những thứ này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Nàng cảm thấy tiểu cô nương này quá ngây thơ rồi, cũng quá lãng phí.
Chạng vạng tối, Sở Tiệp đi ra từ trong dung nham.
Lúc này, lực lượng phía dưới đã có xu hướng bình ổn lại, không còn cuồng bạo giống như trước đó nữa, không còn dấu hiệu mất khống chế.
"Như này chắc là an toàn rồi đúng không?" Sở Tiệp hỏi.
"Ừm, nếu trong vòng trăm năm không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có chuyện gì." Bích Trúc gật đầu nói.
Sở Tiệp nghe thế thì hài lòng lau mồ hôi trán, nói:
"Cuối cùng cũng hoàn thành, vậy chúng ta xuống núi thôi."
Sau đó, ba người các nàng đi tới trong thôn.
Lần này, Sở Tiệp nói lời tạm biệt với bọn họ, người trong thôn đều không nỡ nhưng đều không tiện nói gì.
Sau khi rời khỏi thôn, Sở Tiệp lại nói tạm biệt với hai người Bích Trúc.
Nàng muốn đi làm chuyện của mình.
Chỉ là thiên địa đột nhiên biến sắc, vòng xoáy vô tận nằm ở giữa không trung, mây đen đè ép.
Xảo Di theo bản năng cảm thấy e ngại.
"Ngươi muốn đi đâu?" Bích Trúc đột nhiên hỏi.
Sở Tiệp chỉ vào vòng xoáy, nói:
"Thời gian vừa vặn, cho nên ta muốn đến đó."
Lông mày Bích Trúc cau lại:
"Ngươi chỉ là Nguyên Thần, sẽ chết."
“Sẽ không chết được." Sở Tiệp cười nói:
"Ta chính là Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Thiên Đạo Trúc Cơ cũng là người, vẫn sẽ chết, trước mặt cường giả này, mặc kệ là gì gì Trúc Cơ thì cũng đều phải chết." Bích Trúc chân thành nói.
Sở Tiệp cười lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn:
"Sẽ không chết, ta là Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Ngươi lấy tự tin ở đâu ra ?" Bích Trúc trong lúc nhất thời cảm thấy người này có phải là váng đầu rồi hay không?
Thiên Đạo Trúc Cơ cũng sẽ chết thôi.
Sở Tiệp cười quay người, nói: "Vậy ta không đi thì ai đi?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận