Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1130: Nữ Ma Đầu: Bích Vân Các Là Chỗ Nào

Chương 1130: Nữ Ma Đầu: Bích Vân Các Là Chỗ Nào
Trời tháng mười, có ý thu.
Gió nhẹ khẽ thổi qua khiến cho lá cây Bàn Đào Thụ đong đưa, khẽ lay động khóm trúc xanh tươi. Một chút linh dược cũng tản ra chút hương thơm.
Giang Hạo đứng pr trước bàn, thoáng có chút ngoài ý muốn.
Lần thứ nhất phát hiện Hắc Long, theo lý thuyết chắc là phải có chút quan trọng mới đúng.
Nào nghĩ đến, Hồng Vũ Diệp lại trực tiếp bỏ qua, không vội hỏi thăm vấn đề này.
Sau đó, hắn nghĩ đến chuyện phía sau. Suy tư một lát, mới nói:
"Đi theo Thánh Chủ tới chỗ mà Cổ Kim Thiên nói tới."
"Chỗ hắn nói là chỗ nào?" Hồng Vũ Diệp ra hiệu Giang Hạo pha trà.
Hắn lại lấy Cửu Nguyệt Xuân ra, vừa pha trà vừa nói:
"Mỗi khu vực đều sẽ có một nơi có chút danh tiếng, có lẽ có thể tìm tới Xích Long. Căn cứ theo suy đoán của vãn bối, Xích Long chính là Ngao huynh trong miệng Cổ Kim Thiên."
"Vậy đó là chỗ như nào?" Hồng Vũ Diệp nhàn nhạt mở miệng.
"Bích Vân Các." Giang Hạo do dự một chút rồi nói rõ.
Nơi này không phải là nơi lịch sự tao nhã, trong lúc nhất thời hắn luôn cảm giác như khiến cho người ta hiểu lầm. Dù sao cũng ảnh hưởng đến danh dự của bản thân. Chỗ Tiếu Tam Sinh đi, bây giờ hắn phải đội nồi, có chút ăn thiệt thòi.
"Bích Vân Các?" Hồng Vũ Diệp như có điều suy nghĩ, chợt nói:
"Nói một chút đó là chỗ như nào."
Giang Hạo vừa suy nghĩ vừa nói:
"Thuộc sự quản lý của Thiên Hạ Lâu, nghe nói chính là chỗ hội tụ tình báo của hải ngoại, vô số người tài ba đều sẽ tiến về đó, nhưng mà nơi đó lấy thân phận linh thạch làm vốn liếng. Thân phận càng cao, linh thạch càng nhiều, có thể lên được tầng càng cao. Vì vậy cũng dẫn tới rất nhiều ganh đua so sánh giữa các tu sĩ, ai cũng muốn trèo lên lầu cao."
Nói xong những chuyện này, Giang Hạo lại bổ sung một câu: "Nếu như tiền bối cảm thấy hứng thú với nơi này, lần sau vãn bối sẽ mang tiền bối đi qua nhìn một chút." Hắn chững chạc đàng hoàng giải thích, sau đó rót cho đối phương một chén trà.
Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, nói khẽ:
"Xem ra đúng là một nơi rất nổi tiếng."
"Tiền bối nói cực phải." Giang Hạo xu nịnh nói.
"Đúng là muốn đi xem một lần." Con mắt Hồng Vũ Diệp hơi nheo lại.
Giang Hạo nghe vậy thì cúi đầu, cũng không nhiều lời.
Ít nhiều cũng xem như đã hoàn thành mục đích ban đầu, gặp Xích Long cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Chỉ là không xác định được bên kia phải chăng có Xích Long hay không.
Nếu như không có thì cố gắng không nhắc tới việc này, như vậy coi như là qua ải.
Dù sao đi Bích Vân Các sẽ không quá thuận lợi, bản thân hắn không thể đi lên tầng thứ chín.
"Ngươi và Thánh Chủ xưng huynh gọi đệ?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
"Cũng là vì tiền bối, đạt được sự trợ giúp của Thánh Chủ, rất nhiều chuyện đều sẽ thuận tiện hơn một chút. Sau này nếu như muốn điều tra cái gì, cũng sẽ có nhiều thêm vô số tai mắt." Giang Hạo châm chước tìm lời, lại bổ sung:
"Nhưng mà, Thánh Chủ cũng không phải là người tầm thường, thỉnh thoảng bức bách một chút có lẽ không có gì, nếu như quá đang thì tin tức nhận được phía sau sẽ khó phân biệt được thật giả. Không chỉ như thế, còn có khả năng bị hắn tính toán. Nhưng mà có tiền bối ở đây, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù Thánh Chủ thần thông quảng đại, tai mắt thông thiên, cũng không thể lật được năm ngón của tiền bối,
Hồng Vũ Diệp uống trà, cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Nàng nhướng mày, nhìn chằm chằm Giang Hạo.
Người kia cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
"Biết nói chuyện như thế?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói: "Vậy nói tiế tiếpp."
Giang Hạo không dám lỗ mãng.
Bất kể có lời nào có thể nói hay không, lúc này đều cần giữ yên lặng.
"Ngươi bắt được Hắc Long?" Hồng Vũ Diệp bắt đầu hỏi tới Hắc Long.
Nghe vậy Giang Hạo gật đầu, sau đó kể lại đại khái mọi chuyện.
"Hắc Long hình như xem thường con người, không chỉ như thế, càng là nhìn người có huyết mạch của rồng không thuận mắt, hơn nữa còn xem đó là khẩu phần lương thực của mình. Theo như Thánh Chủ nói, bọn hắn có thể thôn phệ long mạch, có lẽ là bởi vì điều này." Giang Hạo nói.
"Thả ra xem xem." Hồng Vũ Diệp nói.
Sau đó, một cái đầu lâu bị đem ra.
Cực kì yên tĩnh, dù là phong ấn cũng không nên yên tĩnh như vậy mới đúng. Giang Hạo còn tưởng rằng đối phương chết rồi.
Xem xét thì khí tức đối phương vẫn còn, chỉ là bên trong đôi mắt không có ánh sáng. Không chỉ như thế, còn tràn đầy tuyệt vọng.
Giang Hạo khẽ gật đầu, xem ra đối phương rất thích hàng xóm mới. Sau đó, hắn đè khí tức sơn hải xuống, giúp đối phương cưỡng chế hồi hồn.
Lúc nhìn thấy Giang Hạo lần nữa, trong mắt Hắc Long có e ngại, mà càng nhiều hơn chính là tim đập nhanh. Đương nhiên, nó càng không muốn trở lại nơi tối tăm không mặt trời lại chỉ có vận rủi kia. Loại vận rủi kia ép cho hắn không thở nổi, khiến hắn nhớ tới truyền thuyết vô tận kia, nhưng mà không dám xác định.
Cũng may, hiện tại đã được ra ngoài, hắn cũng không tiếp tục muốn đi vào nữa.
Mà nhân loại trước mắt cũng làm cho hắn có chút e ngại.
Người này là nô bộc của cường giả kia?
"Tiền bối gần đây ổn chứ?" Giang Hạo cười nói.
"Ngươi quả nhiên là nhân loại kia?" Hắc Long mở miệng nói.
"Tiền bối làm thế nào để xác định?" Giang Hạo thuận miệng hỏi.
"Không phải hắn, sao ta lại ở chỗ này?" Hắc Long nhìn Giang Hạo, nói:
"Nhưng mà ngươi đúng là rất xấu xí, khó trách lại cần ăn mặc thành thư sinh, người như ngươi thật sự rất khó được cường giả coi trọng, làm nô bộc ta đều ghét bỏ. Ngươi cũng không cần diễu võ giương oai ở chỗ này, chỉ là chó săn của cường giả mà thôi. Nếu như không phải vì nể mặt mũi của chủ tử ngươi, ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng ta?"
Giang Hạo nghe mà có chút nghi hoặc. Bản thân rất xấu sao?
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ tới lần đầu tiên Sở Xuyên nhìn thấy bản thân, hình như cũng là xấu xí vặn vẹo. Hắn vụng trộm liếc mắt nhìn Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo thoáng có chút hiểu rõ.
Hình dáng của mình bị che đậy.
Nhưng mà, Hắc Long nói nô bộc và chủ nhân là cái gì thế?
"Ý của ngươi là ta có thể đánh bại ngươi không phải bởi vì chính ta, mà là bởi vì phía sau ta có chủ tử?" Giang Hạo hỏi.
"Nếu không thì sao?" Hắc Long cười lạnh:
"Nhân tộc là mặt hàng gì chính ngươi còn không biết sao?"
Giang Hạo gật đầu, không có phản bác.
Hắn vốn đến để hỏi thăm đối phương một số vấn đề, phía sau có chủ tử hay không cũng không quan trọng. Mặt khác, sau lưng của hắn đúng là có Hồng Vũ Diệp.
Khác biệt duy nhất là, đại khái Hồng Vũ Diệp cũng là người.
Nhưng trong nhận biết của đối phương thì chắc chắn sẽ không phải là người.
"Ta muốn hỏi thăm ngươi một vài vấn đề." Giang Hạo mói.
"Chỉ là nhân tộc." Hắc Long cảm khái:
"Ta thế mà lại rơi vào tình cảnh bực này, bị một nhân tộc đặt câu hỏi, đúng là vô cùng nhục nhã."
"Tiền bối, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt." Giang Hạo có ý tốt nhắc nhở:
"Nhân tộc cũng tốt, Long tộc cũng được, đều là sinh linh giữa thiên địa.”
"Đúng, nhưng mà sinh linh cũng phân loại khác nhau." Hắc Long nhếch miệng cười:
“Người chính là cấp thấp nhất, mà rồng là cao nhất."
"Nếu như tiền bối đã lợi hại như vậy thì tại sao lại bị phong ấn cho đến nay chữ?" Giang Hạo hỏi.
"Vu tộc giả nhân giả nghĩa, ta chỉ cần trở mình là có thể diệt vài toà thành trì của nhân loại. Bọn hắn phong ấn ta trong lúc ta đang trọng thương." Hắc Long khinh thường nói.
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, rất ít khi nghe về Vu tộc.
Cho đến trước mắt, thứ tiếp xúc qua đại khái chính là Đại Vu trên người Liễu Tinh Thần.
"Xem ra thời đại của tiền bối là cực kỳ lâu về trước." Giang Hạo bình thản nói: "Không biết tiền bối nghe nói về Thương Uyên Long Châu chưa?"
"Thương Uyên Long Châu?" Hắc Long nhíu mày: "Long Châu có rất nhiều loại, lai lịch đều không giống nhau, có một số cái ta thậm chí còn chưa nghe nói qua. Nhưng mà ít nhiều cũng biết một chút lai lịch. Ngươi để cho ta nhìn một chút, có lẽ ta sẽ có thể biết được.”
Giang Hạo gật đầu, chuyện này cũng là tính hợp tình lý. Vậy đành phải chờ tiểu Li trở về.
"Tiền bối đã từng nghe nói về Mật Ngữ Thạch Bản chưa?"Giang Hạo hỏi.
Người kia lắc đầu.
"Thời đại của tiền bối đại khái là như nào?" Giang Hạo hỏi.
Hắn muốn xem xem thời đại của đối phương cách thời đại của Nhân Hoàng bao xa.
"Chủ nhân của ngươi thuộc tộc kia?" Hắc Long đột nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận