Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1113: Thả Máu Của Chân Long

Chương 1113: Thả Máu Của Chân Long
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi sáu 】
【 Tu vi: Đăng Tiên cấp 7 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần Thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Vạn Tượng Sâm La 】
【 Khí huyết:50/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi:49/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông:1/3(không thể thu hoạch được) 】
Sau khi nhìn trạng thái, Giang Hạo lại nhìn bảng.
Tiêu hao một nửa.
Cao hơn bình thường một chút.
Bình thường cũng không đến một nửa.
Hai tăng ba, bốn tăng năm, sáu tăng bảy, tiêu hao hình như đều lớn hơn trước kia.
Xem ra, tăng lên cấp tám cũng sẽ cao, mà tu vi tiêu hao cao, nói rõ công đức tiêu hao cũng sẽ càng cao.
Nếu như tấn thăng tầng tám cũng là một năm, vậy thì tấn thăng tầng chín chí ít là hai năm.
Lại giảm ba năm, thời gian này liền không đủ.
Không đợi được Hải La Thiên Vương.
"Gia trì Sơn Hải Ấn Ký chắc là có thể làm dịu một năm, trừ phi lại hấp thu một thần hồn Thánh Chủ nữa."
Giang Hạo tính toán trong lòng.
Hiện nay cần nhìn xem nơi nào có Thánh Chủ.
Còn về linh thạch, có thể kiếm đương nhiên sẽ kiếm, không thể kiếm cũng chỉ có thể đi mượn.
Thời kì phi thường chỉ có thể áp dụng thủ đoạn phi thường.
Chỉ là, làm thế nào để tìm được Thánh Chủ cũng là một vấn đề.
"Cách Đăng Tiên Đài trong truyền thuyết hai lần tấn thăng."
Giang Hạo chưa từng nghĩ tới, bản thân cũng có một ngày đi đến cảnh giới này.
Hiện nay tu vi của hắn chắc là đã gần với sư phụ và các mạch chủ khác.
"Không biết tu vi của sư phụ là cấp tám hay là Đăng Tiên Đài."
Hắn đã từng cảm thấy mỗi một mạch chủ đều cực kỳ ghê gớm.
Hiện nay, hắn cũng sắp tới gần cảnh giới của các mạch chủ rồi.
Tựa như cách một thế hệ.
Bất tri bất giác mình đã đứng ở vị trí như này.
Hiện nay, nếu như hắn mà bị bại lộ thì không biết sẽ nghênh đón chuyện gì.
Giang Hạo không cách nào tưởng tượng.
Nhưng mà, cảnh giới của các mạch chủ có lẽ đều cao hơn hắn.
Sau khi thành tiên, đại khái cũng chỉ có một uy hiếp là Bạch Trưởng lão.
Chưởng giáo không có ở đây, bản thân chỉ cần vượt qua Bạch Trưởng lão, chắc là sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.
Điều kiện tiên quyết là phải xác định được Chưởng giáo đã chết, hoặc là tu vi thụt lùi.
Chuyện này để sau hẵng tính.
Hắn gần đây không có gặp được sư phụ.
Chờ lần sau gặp, sẽ có thể biết được tu vi.
Không biết là cấp tám hay là Đăng Tiên Đài.
Lúc Thượng An tới, không phải Đăng Tiên, hoặc là vừa mới Đăng Tiên.
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa, bắt đầu gia trì Công Đức Đỉnh, tranh thủ thêm một chút thời gian.
Mặt khác, hắn còn phải tìm kiếm vị trí của Thánh Chủ.
Gần đây không thể so với trước đó, Thánh Chủ chắc là tương đối sinh động.
Nếu không thì sẽ không có khả năng tìm được.
Bình minh.
Giang Hạo quyết định đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chút.
Tin tức về Thánh Chủ phần lớn cần dựa vào tụ hội.
Mặc dù Diệu sư tỷ là Thánh nữ dự khuyết, nhưng mà tu vi yếu lại không đi ra ngoài, ít hiểu biết.
Mà tụ hội lại không có mở ra.
Như vậy hắn cũng chỉ có thể hỏi thăm đám người đặc biệt hiểu về thần hồn kia.
Trên đời này có người nào hiểu về thần hồn?
Đương nhiên là người của Đại Thiên Thần Tông.
Đến Linh Dược Viên, phát hiện đám người Tiểu Li vẫn chưa trở về.
Chậm hơn trước đây rất nhiều.
Chắc là bị chuyện nào đó làm chậm trễ.
Trên người bọn họ đều có Sơn Hải Ấn Ký, tạm thời không có vấn đề gì.
Từ khi Sơn Hải Ấn Ký trở nên lợi hại hơn, hắn có thể cảm nhận được không ít thứ.
Nhớ tới ấn ký, hắn liền nhớ tới cuốc chim của bản thân.
Bây giờ là giữa tháng sáu, cách ước định ba năm của mình còn ba tháng.
Ba tháng sau, hắn muốn đi hải ngoại một chuyến để lấy lại cuốc chim của mình.
Có lẽ còn phải đi quặng mỏ một chuyến, sẽ có đất dụng võ.

Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo cảm thấy cũng nên chứng thực chuyện liên quan tới Băng Tinh một chút.
Đương nhiên, bởi vì con thỏ thường xuyên đến thăm Lâm Tri, cho nên sẽ gặp được Băng Tinh.
Nói một cách tương đối, mình đã hoàn thành hứa hẹn lúc trước.
Nhưng mà hắn vẫn muốn tiếp tục thực hiện.
Ít nhất là để nàng có thể chủ động đi tìm con thỏ.
Ở chung nhiều mới có thể quen thuộc, sau đó cùng rời đi.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc đi vào tầng năm, hắn phát hiện nơi này nhiều thêm mấy người.
Phần lớn người đều bị nhốt trong một cái lồng.
Chỉ có một nữ tử bị nhốt ở phía sau Thi Hải lão nhân, cũng chính là phòng giam số 7.
Trang Đông Vân.
Lúc hắn tới, đối phương còn đáp lời với bản thân.
Hình như không phải là dễ trêu.
"Kim Đan?"Trang Đông Vân cười nói:
"Ta nhớ trước đây từng gặp qua ngươi, bọn hắn nhắc qua tên của ngươi, nhưng mà ta không có nhớ kỹ. Thực sự xin lỗi, tu vi của ngươi quá thấp."
"Ha ha ha, có thể nhớ được dáng vẻ đã không tệ rồi, chẳng lẽ còn phải nhớ kỹ tên của hắn hay sao?" Một người trong lồng cười ha hả.
Giang Hạo quay đầu nhìn sang.
Hắn chắc là có nhận biết người ở nơi đó.
Giống như lúc trước đào quáng hắn có gặp Vệ Viêm Hoa, người này Đăng Tiên cấp hai, cũng là thành viên Thượng Tam Thiên.
Nơi này nhiều người như vậy, tám chín phần là có đối phương.
Chỉ là, hắn chưa từng nhìn thấy bản thể của đối phương.
Giang Hạo chưa từng chú ý đến những người này, mà là đi tới trước mặt Mịch Linh Nguyệt.
Hắn muốn hỏi xem hải ngoại có những ai có nhà kho, thuận tiện hỏi vị trí đại khái.
Đến lúc đó không cần hỏi thăm khắp nơi.
Người kia vốn còn có chút lo lắng, nhưng mà sau khi đối phương nói rõ mục đích đến, nàng liền an tâm.
Tổng cộng còn có bốn chỗ, chỉ là bốn chỗ này cộng lại cũng không bằng của một mình nàng.
Giang Hạo cảm giác có chút đáng tiếc về điều này. Nhưng cũng có thể.
Chắc là đủ hắn tấn thăng.
Chờ hỏi thăm xong những chuyện này, Giang Hạo lại hỏi về Thánh Chủ.
"Thánh Chủ? Ta thật ra cũng tiếp xúc ít, Thiên Thánh Giáo không phải tông môn ở Nam Bộ sao?" Mịch Linh Nguyệt nói.
Thiên Thánh Giáo đúng là tại Nam Bộ, bọn hắn không được dễ chịu tại hải ngoại, bởi vì Đại Thiên Thần Tông tại hải ngoại.
“Nhưng mà, người nơi này hiểu rõ về Thánh Chủ cũng không ít." Mịch Linh Nguyệt quay đầu nhìn về phía những người khác.
"Sư đệ muốn biết chuyện gì? Ta thật ra có biết một chút." Đề Đăng đạo nhân chủ động mở miệng:
"Là vị trí tông môn bọn hắn, hay là chuyện khác?"
"Vị trí của Thánh Chủ thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Hải ngoại có ba chỗ, theo như ta biết thì ở Nam Bộ, hoàng thành có một chỗ, Huyền Thiên Tông và Thiên Môn Tông đều có hai chỗ. Những nơi khác thì ta không biết, nhưng mà gần đây nghe nói số lượng trở nên nhiều hơn, khẳng định có không ít tin tức mới." Đề Đăng đạo nhân nói.
Cuối cùng, hắn còn viết lại ra giấy, nộp lên những gì hắn biết.
Đề Đăng sư huynh thật sự là biết gì nói nấy.
Cho đến trước mắt, cách mình gần nhất chính là Huyền Thiên Tông.
Sau khi nhớ kỹ, Giang Hạo thu hồi tờ giấy.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt Trang Đông Vân.
Hắn không có đi hỏi Nhan Thường. Hắn đương nhiên biết Phong Hoa đạo nhân là người như thế nào.
Có lẽ có thể biết được một chút tin tức từ chỗ của nàng, nhưng cũng dễ dàng tiến vào cạm bẫy của đối phương.
Cần đề phòng một chút.
Mình bây giờ không có thời gian chơi trốn tìm với đối phương.
Chờ chuyện hải ngoại kết thúc, đến lúc đó chính là lúc đối phương liều mạng ẩn núp.
Không cần thiết phải tìm thêm phiền phức cho mình ở thời điểm này.
"Thiên m Tông thật sự là không còn ai nữa rồi?" Trang Đông Vân tò mò hỏi:
"Ngươi là đến thẩm vấn chúng ta?"
"Tiền bối cảm thấy thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi biết bình chướng tinh thần không?" Trang Đông Vân hỏi.
Giang Hạo chưa từng mở miệng.
"Phá vỡ, phá vỡ bình chướng tinh thần của chúng ta, ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi." Trang Đông Vân vừa cười vừa nói, bên trong đôi mắt mang theo vẻ trêu tức.
"Tiền bối tự tin đối với bình chướng tinh thần như vậy?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết?" Trang Đông Vân cười nói.
Giám định.
Giang Hạo chưa từng do dự.
Nếu như đối phương đã để hắn thử một chút, vậy thì thử một chút.
Nếu như không có cách nào hoặc là quá khó khăn, vậy thì bỏ qua.
【 Trang Đông Vân: thành viên Thượng Tam Thiên của Đại Thiên Thần Tông, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn sót lại Nguyên Thần trung kỳ. Có bình chướng tinh thần hộ thể, bất kỳ tâm tình tiêu cực gì đều sẽ bị san bằng. Căm hận, e ngại, tham lam, sợ hãi, đều không thể áp chế nàng. Lấy máu Chân Long phối với tử khí chế tạo Trị Liệu Phù, có thể chữa trị sự thiết hụt của tinh thần, bài trừ bình chướng tinh thần. Cũng có thể đánh giết Hồ Nguyệt Tiên, hủy diệt tinh thần của nàng, khống chế trung tâm. 】
Máu Chân Long và tử khí?
Hắn đều có.
Nhưng mà Tiểu Li không ở đây.
Trừ khi đi Huyền Thiên Tông một chuyến.
Vừa đi vừa về cần không ít thời gian.
Mà ngoại trừ Trị Liệu Phù, còn có khống chế trung tâm tinh thần.
Nhưng mà chuyện này càng khó.
Giết Hồ Nguyệt Tiên là một chuyện, muốn tìm ra và khống chế trung tâm tinh thần là một chuyện khác
Chuyện này khó như nào, cứ nhìn Mịch Linh Nguyệt liền biết.
Cho nên chỉ có thể lựa chọn cái trước.
Thật là khó.
"Thế nào? Không phá giải được sao? Để ta nhìn xem ngươi thần thông như thế nào." Trang Đông Vân cười hỏi.
"Đúng vậy, sự thần thông của ngươi đâu? Bày ra để mọi người nhìn một chút." Trong lồng có người cười nhạo.
"Đến, biểu hiện tốt thì sẽ có thưởng."
Trong lúc nhất thời, mọi người cười vang.
Giang Hạo đứng ở trước mặt những người này, nói khẽ:
"Để chư vị tiền bối thất vọng rồi."
Giang Hạo hơi hành lễ, liền quay đầu rời đi.
Hắn không có mở miệng nói cái gì cả, cũng không để ý đến thái độ của những người này.
Có bình chướng tinh thần, bọn hắn căn bản không lo lắng bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà, một khi phá vỡ bình chướng tinh thần, Hồ Nguyệt Tiên tất nhiên sẽ có phát hiện, và có thể làm rất nhiều chuyện.
Chỉ là…
Làm quá nhiều chuyện sẽ dễ rước lấy phiền phức cho mình.
Cần nhìn tình huống mà định ra.
Lúc đi xuống, hắn gặp được Ngân Sa sư tỷ.
"Sư đệ đi tầng thứ năm?" Ngân Sa sư tỷ mở miệng hỏi thăm.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Sư đệ gặp đám người Trang Đông Vân chưa?" Ngân Sa sư tỷ hỏi.
Giang Hạo gật đầu.
"Có biện pháp không?" Ngân Sa sư tỷ hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Ngân Sa cũng không thèm để ý, chỉ nói:
"Cũng đúng không cần để ý." Ngân Sa sư tỷ xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Gần đây rất nhiều đệ tử tông môn được phái ra ngoài, Vô Pháp Vô Thiên Tháp không có người nào. Vì lý do an toàn, một số người đi ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng phải bắt trở lại lần nữa, thật sự là chuyện khổ sai."
"Sư tỷ vất vả rồi." Giang Hạo nói.
"Đúng là có chút vất vả, hi vọng mấy năm này có thể có thu hoạch." Ngân Sa sư tỷ thở dài.
Giang Hạo cũng không biết bọn hắn rốt cuộc đang bận rộn cái gì.
Nhưng mà, những chuyện này không thể hỏi.
Hỏi ra sẽ dễ khiến đối phương khó xử, cũng có khả năng bởi vì biết được mà nghênh đón mầm tai vạ.
Nhưng mà, người bên ngoài sẽ bị mang về, không biết cần chờ bao lâu mới bắt đầu mang. Nếu như còn cần không ít thời gian thì hắn có thể lợi dụng một chút.
Lúc đầu hắn định thực hiện lời hứa của mình vào hôm nay, hiện tại xem ra cần trễ một chút.
Sau khi rời đi, Giang Hạo nhận nhiệm vụ.
Linh Dược Viên để Diệu sư tỷ trông nom.
Sau đó, hắn liền nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn sử dụng tất cả biện pháp che đậy thiên cơ.
Năm ngày sau.
Giang Hạo gặp được Hiên Viên Thái.
Đối phương nhìn thấy hắn tới cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng lại lập tức kinh ngạc vì món đồ mà hắn mang tới.
Bí pháp Nhân Hoàng Điện, dùng để triệu hoán Nhân Hoàng Điện.
Đối mặt với dụ hoặc này, Hiên Viên Thái chỉ có thể tìm rồng.
Cuối cùng cho Giang Hạo một hồ lô máu Chân Long.
Rồng bĩu môi, không hài lòng lắm, ánh mắt nhìn Tiếu Tam Sinh đều là vẻ bất mãn.
Giang Hạo không thèm để ý chuyện này chút nào. Người chán ghét Tiếu Tam Sinh rất nhiều, thêm một con rồng cũng không có gì đáng ngại.
Sau đó hắn biến mất tại chỗ, quay về trong sân.
Lúc đi thì cần tốn không ít thời gian, nhưng trở về liền dễ dàng.
Đương nhiên, hắn cũng tìm Thánh Chủ.
Từ trong miệng Hiên Viên Thái biết được, người mà Thánh Chủ giáng lâm đã đi ra ngoài lịch luyện từ trước, vẫn luôn chưa trở về.
Giang Hạo cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cưỡng cầu.
Phía sau còn có cơ hội.
Sau khi trở về, hắn liền đi tới bên cạnh bàn chế phù, nhưng không có vội vã bắt đầu mà là đả tọa tĩnh tâm.
Chờ trạng thái đủ tốt, hắn đổ máu rồng ra, trải rộng lá bùa. Lúc này, hắn mới bắt đầu cầm bút chế tác Trị Liệu Phù.
Đây là phù lục bình thường, chỉ là dùng vật liệu không được bình thường cho lắm.
Nhưng mà có tử khí bao trùm, Long khí sẽ không phát ra ngoài. Những người khác khó mà thấy rõ lực lượng của phù lục.
Tất cả cũng rất thuận lợi.
Sau khi cất kỹ hai tấm phù lục, Giang Hạo đi đến nhà kho quặng mỏ.
Một nữ tử đang ôm đầu gối mà ngủ ở trước cổng.
Giang Hạo hóa thành dáng vẻ thư sinh, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đối phương, dùng cây quạt đụng đụng bả vai của đối phương.
"Người nào?" Băng Tinh bừng tỉnh, sau đó một tay công kích Giang Hạo.
Ầm!
Cây quạt chặn lại thủ đoạn của đối phương.
"Tiên tử đừng vội." Giang Hạo cười nói:
"Ta tới để giao dịch với ngươi."
"Giao dịch? Ta tại sao lại phải giao dịch với ngươi?" Băng Tinh cảnh giác nói.
"Ngươi muốn cái gì?" Giang Hạo hỏi lại.
"Ta đã có được thứ mình muốn."
"Đạt được rồi? Bạn của ngươi?"
"Ngươi đừng hòng gây bất lợi cho bạn của ta."
"Ý của ta là, ngươi có phát hiện ra hay không, bạn của ngươi có thể đến tìm ngươi, mà ngươi không thể đi tìm bạn của ngươi?"
"Vậy cũng đủ rồi."
"Không đủ, nhưng mà chỉ cần ngươi giao dịch với ta, ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi này, thậm chí tiến về chỗ của bạn ngươi."
Băng Tinh vốn định từ chối nghe vậy liền chau mày.
"Chuyện ngươi cần làm rất đơn giản, chỉ là đưa một tấm bùa chú, hoặc có thể nói là dùng một tấm bùa chú." Giang Hạo mỉm cười nói.
Băng Tinh do dự một chút, cuối cùng mở miệng hỏi thăm: "Là cái gì?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhếch miệng lên.

Đoạn Tình Nhai.
Dưới ánh trăng.
Trong một cái sân nhỏ, Khương Triều Tông an tĩnh ngồi trên ghế, loay hoay tấm chắn pháp bảo vừa mới đạt được.
Lúc ánh trăng chiếu xuống pháp bảo, có ánh sáng trắng bạc lấp lóe.
Chỉ là, lúc hắn muốn xem xét cẩn thận thì ánh trăng lại bị một thân ảnh che lấp.
Trong lòng Khương Triều Tông cảm thấy kinh hãi.
Chỉ là, một cái quạt xếp lập tức đặt ở trên bả vai đối phương, khiến hắn không nhúc nhích được.
"Món pháp bảo này đúng là độc đáo." Giọng nói trêu đùa truyền đến.
"Tiền bối rốt cuộc là ai?" Khương Triều Tông khẩn trương hỏi.
Lúc này, người phía sau cúi người nói khẽ bên tai hắn:
"Ta có chuẩn bị chút lễ vật cho ngươi, qua khoảng thời gian nữa sẽ có thể nhận được."
Giọng nói mang theo ý cười, tựa như bạn bè nhiều năm không gặp.
Giọng nói rơi xuống, ánh trăng lại lần nữa chiếu lên pháp bảo.
Khương Triều Tông cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nửa tháng sau.
Đầu tháng bảy.
Phía trên một ngọn núi.
Hồ Nguyệt Tiên chau mày, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh:
"Ngươi và Tiếu Tam Sinh đánh bao lâu rồi?"
"Có mấy lần." Phong Hoa đạo nhân hơi tò mò: "Sao thế?"
"Hắn có đặc biệt tới tìm ngươi rồi thông báo là có chuẩn bị lễ vật cho ngươi không?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.
Nghe vậy, Phong Hoa đạo nhân lập tức sững sờ.
Lễ vật?
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ lại khoảng thời gian bị lễ vật chi phối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận