Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 143: Giới Thiệu Nữ Ma Đầu Như Thế Nào

Chương 143: Giới Thiệu Nữ Ma Đầu Như Thế Nào
Sân sau.
Trời dần dần tối, hôm nay bên ngoài tương đối náo nhiệt.
Giang Hạo nghe chưởng quỹ nói qua, bên ngoài có lễ hoa đăng ba năm một lần.
"Tiền bối muốn xuất phát vào lúc nào?" Hắn mở miệng hỏi.
Lúc này Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình, nhìn đóa hoa xung quanh, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng cuối cùng lại đưa ánh mắt nhìn về phía hạt giống Minh Nhật Thanh Tuyết:
"Lúc nào mới có thể nảy mầm?"
"Ngày mai hoặc là ngày kia." Thật ra là ngày kia, ngày mai là ngày tưới cuối cùng, chẳng qua Giang Hạo không dám nói quá chuẩn xác.
Hồng Vũ Diệp chậm rãi đứng dậy, nhìn Giang Hạo rồi bình tĩnh nói:
"Ngươi dự định ở lại đây bao lâu?"
"Ít nhất phải chín ngày." Giang Hạo đáp lại.
Trong chín ngày này hắn định vừa tìm đầu mối vừa lĩnh hội thức thứ ba Thiên Đao để đối phó với Tả Lam.
Theo ý nghĩ của hắn, phải đánh tan Tả Lam trước khi đối phương thu hoạch được lực lượng cấp bậc Nguyên Thần, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể như suy nghĩ của hắn.
Cho nên cần phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ cất bước đi ra phía ngoài.
"Tiền bối muốn đi xem hoa đăng sao?" Giang Hạo theo sau hỏi.
Nghe nói đến hoa đăng, Hồng Vũ Diệp lườm nam tử bên người một cái, không nói tiếng nào.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, hắn nhìn ra sự chế giễu trong ánh mắt vừa rồi.
Hoặc là nói là hai chữ ngây thơ.
Xem ra Hồng Vũ Diệp ra ngoài là có suy nghĩ riêng của mình, cũng không phải muốn đi xem hoa đăng.
Đi trên đường phố, Giang Hạo phát hiện đêm nay đèn đuốc sáng trưng.
Người đến người đi rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Giống như thịnh thế nhân gian.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới khi còn bé, trước kia mẹ kế hình như cũng từng dẫn hắn tham gia ngày lễ này.
Khi đó còn chưa bắt đầu tích củi, là cha ôm hắn, sau đó mẹ kế sẽ thường xuyên phàn nàn.
Trong chớp nhoáng này, hắn dường như thấy được khói lửa nhân gian, trong lòng có chút xúc động.
Lần này ra ngoài, hắn cảm nhận được rất nhiều.
Đều là những thứ không thể nhận biết, không thể cảm nhận được ở trong tông môn.
Cũng may mà mình đã ma luyện tâm cảnh tại Linh Dược Viên ròng rã nửa năm, nhưng không sánh được một chuyến về nhà.
Hắn có một loại cảm giác, chỉ cần tìm được mấy người mẹ kế, tâm cảnh của hắn sẽ lại thay đổi lần nữa.
Khi đó liệu sẽ buông xuống sao?
Hắn không biết.
Nhưng chính là loại không biết này, mới khiến cho hắn cần phải đi gặp, đi cảm nhận, đi lĩnh ngộ.
Một thân một mình tránh trong tông môn, chẳng qua là lĩnh ngộ trống không.
Chỉ có nhập thế, mới có thể xuất thế.
Lúc này, bên cạnh hắn truyền đến giọng nói thanh thúy như chim hót: “Ngươi thường xuyên ngẩn người sao?"
"Không có, vãn bối cảm thấy người đêm nay hơi nhiều, đang suy nghĩ xem làm như thế nào để tiền bối có thể xuyên qua đám người một cách yên tĩnh." Giang Hạo lập tức khôi phục như thường.
"Ngươi có thể gặp được con thỏ lừa bịp kia đúng là không phải ngẫu nhiên." Hồng Vũ Diệp cười khẽ một tiếng rồi cất bước đi về phía trước.
Đúng là không phải ngẫu nhiên, bởi vì ta trồng Thiên Hương Đạo Hoa, Giang Hạo thở dài trong lòng.
Nuôi một con thỏ cũng không có chỗ xấu gì, nếu có tương tự thì cũng có thể tiếp tục nuôi thêm một con.
Nếu như không thể thức tỉnh huyết mạch thì phóng sinh là được.
Tránh việc sẽ gây phiền toái cho mình.
Con thỏ vừa nhìn là biết không phải là một con yêu thú thích sống yên ổn, miệng đầy lời nói khoác, không sớm thì muộn cũng sẽ gây chuyện mà thôi.
"Ngươi cảm thấy bản chất của ngươi và con thỏ kia khác biệt ở chỗ nào?" Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp hỏi.
Nàng không ngừng đi về phía trước.
Mặc dù trên đường phố có không ít người đến người đi.
Thế nhưng không biết vì cái gì, đường đi của hai người bọn họ lại vô cùng rộng rãi.
Giống như người xung quanh đang chủ động tránh xa bọn hắn.
Giang Hạo cũng không quá để ý, không như này mới không bình thường.
"Khác biệt rất rõ ràng." Giang Hạo đáp.
Bản thân hắn là người, con thỏ là yêu.
"Vậy thì cứ cho là rất rõ ràng đi." Hồng Vũ Diệp cũng không tranh luận nữa, lúc này nàng đứng trước một gian hàng bán mặt nạ.
"Tiền bối muốn cái này sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Hồng Vũ Diệp lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Xung quanh có đủ loại tiếng ồn ào, bên cạnh còn có trẻ nhỏ chạy tán loạn khắp nơi.
"Bắt không được ta, bắt không được ta."
"Tiểu tử thúi ngươi đừng có chạy lung tung, bị lạc thì đừng có mà khóc."
Giang Hạo nhìn một vị thiếu phụ vừa đuổi theo một bé trai vừa mắng.
Quá nghịch ngợm, ta khi còn bé đều không như này, Giang Hạo vô ý thức mà so sánh.
Hắn khẽ lắc đầu, tự giễu, nghĩ thầm mình lớn như này rồi mà còn đi so đo với trẻ nhỏ.
Hắn một đường đi theo Hồng Vũ Diệp, cuối cùng đi ra khỏi đám người, đi tới trong đình trên sông.
Xung quanh treo hoa đăng, mặt sông có đèn lờ mờ trôi dạt.
Bởi vì không mang theo trà nên cũng không có cách nào pha trà.
Trong lúc rảnh rỗi, chỉ có thể nhìn bốn phía.
Sau khi do dự một chút, hắn nhìn sang Hồng Vũ Diệp một bên rồi nói:
“Tiền bối có muốn đi thả đèn một chút hay không?"
Tiếng nói của Giang Hạo vừa dứt, liền thấy mỹ nhân bên người liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt giống vừa rồi như đúc, chỉ chứa hai chữ: Trẻ con.
Cứ như vậy, hai người ngồi trong đình nhìn mọi thứ xung quanh.
Không trao đổi gì thêm, chỉ là an tĩnh nhìn xem.
Gió nhẹ quét tới.
Mép váy của Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Gợn nên mùi thơm ngát, xông vào bên trong mũi của Giang Hạo.
Rõ ràng là mùi thơm quen thuộc lại khiến cho hắn vô ý thức nhớ tới lần đầu ngửi thấy mùi này.
Đó là một đêm…
Nghĩ tới đây hắn lập tức cắt ngang suy nghĩ, không dám tiếp tục nhớ lại.
"Ngươi đã giới thiệu ta như thế nào?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, cũng không rõ ý của những lời này.
"Không phải ngươi nói có người hỏi ngươi về ta sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo với vẻ lạnh nhạt:
"Ngươi đã giới thiệu thế nào."
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nghĩ đến tiểu cô nương kia, việc này bị biết rồi sao?
Nghĩ đến câu hỏi của tiểu cô nương kia, trán hắn liền rịn ra mồ hôi lạnh.
"Còn, còn chưa giới thiệu." Giang Hạo đáp.
Hắn đúng là chưa từng trả lời bất kỳ người nào.
"Ngươi dự định trả lời thế nào?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp dường như mang theo một tia cười lạnh.
"Tiền bối cảm thấy trả lời thế nào thì thích hợp?" Giang Hạo đẩy ngược vấn đề lại.
Nhưng hắn vừa mới ném vấn đề trở lại thì lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng che khuất bầu trời, dường như có thể hủy diệt cả tòa thành chỉ trong nháy mắt.
Càng đừng nhắc đến một tu sĩ Kim Đan như hắn.
Dưới uy thế như vậy, Giang Hạo liền vội mở miệng:
"Vãn bối nghĩ kỹ rồi, chỉ chờ bọn hắn hỏi."
Tiếng nói vừa ra, khí tức liền biến mất hoàn toàn.
Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Trần thiếu gia, ngươi xem bên kia có cái đình, có vẻ như vô cùng thích hợp để ngắm đèn trên sông." Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện có đoàn người đang đi về phía bên này.
Cầm đầu là một nam một nữ, phía sau là một ít tùy tùng.
Người nói chuyện chính là nữ tử đi phía trước.
Dáng vẻ cũng được, nhưng cũng chỉ giới hạn như này.
"Ách, phía trên có người." Nữ tử kia thấy hai người Giang Hạo thì có chút tiếc nuối, nói:
"Đáng tiếc, không thể lên đi."
Nói xong, nàng nhìn về phía Trần thiếu gia bên cạnh với ánh mắt mong đợi.
Giang Hạo cũng nhìn về phía vị Trần thiếu gia kia, thế mà không phải là người bình thường, Luyện Khí tầng năm, thực lực còn không tệ.
Trong lúc Giang Hạo nhìn về phía hắn, vị Trần thiếu gia này cũng nhìn thấy Giang Hạo.
Hắn đang muốn để cho người lên đuổi người, thế nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của Giang Hạo liền sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức tát cho người phụ nữ kia một bạt tay.
Một tiếng bộp vang lên.
Theo đó chính là giọng nói tức giận của Trần thiếu gia:
"Biết có người rồi mà còn đi qua quấy rầy?"
Một tát này khiến cho người phụ nữ kia hồ đồ, tùy tùng đằng sau cũng là như thế.
Trong lòng Giang Hạo thở dài, đột nhiên cảm thấy những người này còn không có ý tứ bằng những người đi đường kia.
"Đi thôi." Hồng Vũ Diệp cất bước rời khỏi đình.
Giang Hạo gật đầu đuổi theo:
"Tiền bối muốn đi đâu?"
"Thả đèn sông." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Giang Hạo: "…"
Không phải nói nó trẻ con sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận