Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1196: Thây Ngang Khắp Đồng

Chương 1196: Thây Ngang Khắp Đồng
Sau khi Giang Hạo dứt lời liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài, không tiếp tục nhiều lời.
Đoạn Thiên Thành vốn còn muốn nói rõ tình huống bên ngoài, Nguyên Thần hậu kỳ cũng cần giới thiệu một chút, biết người biết ta mới có thể thắng lợi. Mặt khác bên ngoài còn có trận pháp cấm chế, còn có khí độc. Tùy tiện ra ngoài vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà đối phương căn bản không cho hắn cơ hội nói, đã xuất phát.
Hắn còn muốn mở miệng, lại bị Bạch Dạ ngăn cản.
"Tùy tiện ra ngoài như này, rất nguy hiểm." Đoạn Thiên Thành nói.
"Giang sư đệ là người có chừng mực, hắn muốn đi ra ngoài đương nhiên là có nắm chắc." Bạch Dạ nói.
"Chúng ta có nên đi ra xem một chút hay không?" Lộc Bách Diệp có chút tò mò.
Đoạn Thiên Thành cũng muốn ra ngoài xem một chút, đối phương có biện pháp ứng đối, cũng muốn xem xem là biện pháp gì. Nếu như đối phương muốn xuất thủ thì bọn hắn cũng có chuẩn bị.
Nhưng mà Bạch Dạ lại lắc đầu: "Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt thì hơn, có đôi khi nhìn thấy nhiều cũng không phải là tốt."
Bạch Dạ cực kỳ e ngại đối với Giang Hạo.
Chỉ cần lý giải đủ nhiều, liền có thể hiểu rõ, tốc độ tấn thăng của Giang Hạo rốt cuộc nhanh cỡ nào.
Hơn nữa, mặc dù mỗi lần hắn tấn thăng đều liên quan tới Nguyện Huyết Đạo, nhưng luôn có thể vừa thăng cấp liền trở thành thủ tịch dự tuyển.
Cho dù là Nguyện Huyết Đạo thì cũng tuyệt đối không đơn giản, vượt xa tất cả Nguyện Huyết Đạo thông thường.
Bất kể như thế nào, sự cao minh của đối phương hoàn toàn khác biệt với bọn hắn. Không ở cùng một cấp bậc.
Đoạn Thiên Thành do dự một chút, cuối cùng vẫn là bắt đầu chữa thương, nhưng mà có lưu lại một tia tâm thần chú ý cửa hang.
Xem xem đối phương lúc nào thì trở về.
Lộc Bách Diệp cũng là như thế, không dám làm loạn. Hắn là người yếu nhất trong đội ngũ, đương nhiên vẫn nên học tập hai vị sư huynh thì tốt hơn.
Nhất là Bạch Dạ sư huynh, đừng nhìn hắn chỉ có Nguyên Thần sơ kỳ, lúc trước đã từng là Nguyên Thần hậu kỳ, hơn nữa còn dám khiêu chiến thủ tịch, còn suýt nữa đã thành công. Dạng người này, dù yếu đi thì cũng là mạnh. Nếu không thì tại sao bọn hắn đều bị trọng thương, duy chỉ có Bạch Dạ sư huynh là còn tốt.
Giang Hạo đi ra khỏi quặng mỏ.
Bên ngoài có trận pháp và khí độc, hắn đều có thể biết được.
Vừa bước ra ngoài, trận pháp phun trào, phong cấm vị trí của hắn.
Thứ phong ấn chính là linh khí và thân thể. Không chỉ như thế, khí độc xung quanh còn tràn vào thân thể của hắn. Chỉ cần hô hấp liền sẽ có kịch độc làm hư thối lục phủ ngũ tạng.
Hắn vừa đi ra lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ba Nguyên Thần viên mãn xuất hiện ở bên ngoài trận pháp, ngay sau đó là sáu Nguyên Thần hậu kỳ, còn có một số Nguyên Thần trung kỳ và sơ kỳ. Kim Đan cũng có một chút.
Giang Hạo thậm chí còn nhìn thấy vị đệ tử Thiên m Tông lúc trước cũng ở trong đó.
"Giang sư đệ, ngươi cuối cùng cũng chịu ra ngoài." Nạp Lan Đan Yến vuốt vuốt mái tóc, cười tủm tỉm nói:
"Tránh lâu như vậy rồi, không tránh nổi nữa?"
"Đúng vậy, bị sư tỷ phát hiện." Giang Hạo gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh:
"Sư tỷ làm to chuyện, là vì giết ta hay là vì bảo vật?"
"Lúc sư đệ giết sư muội của ta thì chắc là phải biết sẽ có hôm nay." Nạp Lan Đan Yến cười nhạo nói:
"Lúc đầu chúng ta chỉ muốn để sư đệ quỳ gối ở dưới váy chúng ta, trở thành lô đỉnh của chúng ta, nhưng là sư đệ quá tàn nhẫn, không thích hợp. Thứ không thích hợp thì đương nhiên là phải phá hủy."
Giang Hạo gật đầu, có thể lý giải.
Sau đó, hắn nhìn về phía nam tử khoác áo da hổ ở chính giữa: "Đạo hữu thì sao? Là xem náo nhiệt hay là vì giết ta?"
"Ngươi giết tiên tử mà ta ngưỡng mộ, ta đương nhiên là muốn báo thù cho nàng. Ta còn muốn giết ngươi để an ủi Nạp Lan tiên tử một chút, ta chờ ngươi đã lâu." Nam tử to con cười ha hả: "Muốn trách thì trách ngươi đã chọc nhầm người."
Lúc này, cô gái mặc áo đen che miệng cười khẽ: "Không cần nhìn ta, ta chỉ là nhìn thấy có người muốn chết, tới đưa đoạn đường, chỉ là vận khí của ngươi không tốt, đúng lúc người này lại là ngươi."
Giang Hạo gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Những người này không nhắc tới bảo vật, chắc là đều không muốn để cho người ta biết tới và ngấp nghé bảo vật.
Nhưng mà có phải vì bảo vật hay không đều không quan trọng, những người này dường như cũng không định buông tha cho hắn. Vậy thì không cần lãng phí miệng lưỡi nữa.
Giang Hạo di chuyển bước chân.
"Không cần uổng phí sức lực, ngươi không thoát khỏi trận pháp này được đâu. Đừng nói là ngươi, cho dù là Nguyên Thần viên mãn thì không không thể rung chuyển…" Vẻ mặt Nạp Lan Đan Yến vô cùng đắc ý.
Nhưng mà còn chưa dứt lời đã nghe răng rắc một tiếng, trận pháp vỡ vụn.
Giang Hạo hướng về phía nàng.
Không dám chần chờ, nàng lập tức mở phòng ngự. Nhưng mà Ma m cuồn cuộn, Giang Hạo dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt nàng. Tay cầm chuôi đao đập tới.
Ầm!
Khí lãng cuồn cuộn, pháp bảo phòng ngự vỡ vụn, chuôi đao trực tiếp đập vào mặt Nạp Lan Đan Yến.
Phốc!
Gương mặt Nạp Lan Đan Yến vặn vẹo, răng rơi xuống, sau đó cả người bay ra ngoài. Chỉ là, nàng còn chưa rơi xuống đất, Ma m đã lần nữa cuồn cuộn mà tới.
Tay nàng bóp thuật pháp, lực lượng khổng lồ oanh kích ra ngoài.
Soạt!
Một thanh đao trảm ở phía trên thuật pháp, thuật pháp bị chém thành hai nửa, một thân ảnh thình lình xuất hiện trước mặt nàng.
Một đao đâm ra.
Phốc!
Đao xuyên qua bụng Nạp Lan Đan Yến.
"Không cách nào rung chuyển cái gì?" Giọng nói bình thản của Giang Hạo truyền đến.
Nạp Lan Đan Yến há to miệng, muốn mở miệng cầu cứu, nhưng lúc này kiếm quang đã đảo qua.
Một tay khác của Giang Hạo chợt huy kiếm.
Ánh mắt Nạp Lan Đan Yến trợn tròn.
Sau đó, một thanh trường kiếm bay ra, phịch một tiếng, ghim nàng vào trên vách đá quặng mỏ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nam tử to con nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung nắm đấm, công kích mà tới.
Giang Hạo rút Bán Nguyệt trong thân thể Nạp Lan Đan Yến ra, vung đao nghênh địch.
Oanh!
Oanh!!
Đao và quyền không ngừng giao phong, sau đó hai bên đều đánh ra một kích khá mạnh.
Một tiếng nổ vang, đao và quyền va chạm, lực lượng khí lãng phun trào, cát bay đá vỡ.
"Chỉ dựa
Lực lượng bắn ra, muốn phá hủy Bán Nguyệt.
Giang Hạo thấy thế liền không cứng đối cứng nữa, mà là hơi vung chuôi đao, đao xoay tròn với một loại hình thức quỷ dị, thuận theo cánh tay đối phương rồi hướng vào trong.
Đối phương thấy thế liền kinh hãi, nhưng mà đao đã chuyển đến trước mặt. Vào lúc hắn muốn phản kích, Giang Hạo chẳng biết đã tới trước mặt hắn từ lúc nào, tay trái đã cầm chuôi đao.
Lúc này, đao ở ngay trước cổ hắn.
Soạt!
Ma m Thiên Trọng Trảm.
Đao xẹt qua cổ nam tử, đầu người tách rời.
Sau đó trường thương lại bị ném ra, phịch một tiếng, đính đối phương ở bên cạnh Nạp Lan Đan Yến, sau đó hắn chém vỡ thân thể đối phương, để phòng vạn nhất.
Làm xong những chuyện này, hắn mới nhìn về phía nữ tử áo đen.
Đối phương một mặt hoảng sợ, miễn cưỡng cười nói: "Đạo hữu đúng là lợi hại, ta chỉ là nhất thời tò mò tới gần, cũng không có ý nghĩ đối địch với ngươi."
Giang Hạo nhìn đối phương, vẻ mặt bình thản: “Vậy sao?"
Sau đó, hắn nâng Bán Nguyệt lên.
"Đừng mà, ta thần phục, ta nguyện ý làm nô lên, tha cho ta đi." Nữ tử áo đen mở miệng cầu xin tha thứ.
"Vận khí của ngươi không tốt lắm." Giọng nói rơi xuống, Ma m cuồn cuộn.
Ma m Thiên Trọng Trảm.
Trong hang động, đám người Bạch Dạ chờ đợi một lúc, không cách nào bình tĩnh được nữa.
"Bên ngoài rốt cuộc đã sao rồi?" Đoạn Thiên Thành thở dài một tiếng, nói:
"Giang sư đệ có thể giải quyết được sao? Hắn muốn dùng biện pháp gì để giải quyết?"
"Nếu như động thủ thì sẽ có kết quả gì?" Lộc Bách Diệp hỏi.
Đoạn Thiên Thành suy tư chốc lát rồi nói:
"Những Nguyên Thần viên mãn kia đều không quá mạnh, chỉ cần có thể tránh né phương diện mà bọn hắn am hiểu thì Giang sư đệ sẽ có lực đánh một trận. Hắn thân là thủ tịch dự tuyển, tuyệt đối không phải là người mà những người kia có thể so sánh được. Nhưng là hai tay khó địch bốn bề, nhiều người như vậy, mài cũng sẽ mài chết Giang sư đệ."
"Vậy Giang sư huynh sẽ chết ở bên ngoài sao?" Lộc Bách Diệp có chút để ý.
Vào lúc Đoạn Thiên Thành muốn mở miệng, tiếng bước chân lại xuất hiện lần nữa, là đến từ bên ngoài. Ba người lập tức quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, thân ảnh quen thuộc, khí tức quen thuộc, thần thái quen thuộc.
Tay Giang Hạo cầm Bán Nguyệt, chậm rãi đi vào từ bên ngoài.
Quần áo hắn không chút vết máu, thậm chí còn không có vết nhăn.
Điều này khiến cho đám người có chút suy nghĩ không thấu, Giang Hạo ra ngoài làm cái gì.
"Các vị đợi lâu rồi." Giang Hạo nhìn ba người Bạch Dạ, khách sáo nói:
"Đã giải quyết rồi."
Đã giải quyết rồi?
Giải quyết như thế nào?
Đã bỏ ra cái giá gì?
Theo lý thuyết thì nơi này có bảo vật, bọn hắn không thể đưa ra được.
"Có thể đi ra ngoài xem một chút không?" Đoạn Thiên Thành hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Đương nhiên."
Sau khi ra ngoài, sắc mặt ba người lập tức trắng bệch, trong nháy mắt hiểu rõ là đã giải quyết như thế nào.
Nguyên Thần viên mãn, Nguyên Thần hậu kỳ, Nguyên Thần trung kỳ, toàn bộ đều tử vong.
Thây ngang khắp đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận