Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1547: Nữ Ma Đầu: Lúc Nào Thì An ... Ỉ

Chương 1547: Nữ Ma Đầu: Lúc Nào Thì An ... ỈChương 1547: Nữ Ma Đầu: Lúc Nào Thì An ... Ỉ
 
 Lúc Giang Hạo trò chuyện cùng Thánh Chủ, trong lòng có một loại cảm giác hiểu ra, chính hắn cũng không biêt mình đang ngộ đạo hay là lĩnh ngộ Thiên Đao.
 
 Hắn hiện đang đi ở trong hư vô vô tận, nơi này là không gian hư vô sau khi hãn lĩnh ngộ bản chất đại đạo. Hắn không tìm thầy chô đặt chân ở nơi này, cũng không tìm thầy chô có thể cắm rê. Cho nên, dù có lĩnh ngộ đại đạo thể nào thì vân sẽ bị vây ở chỗ này, không tiến thêm được.
 
 Không có điểm xuất phát, cũng không có phần cuối, nhìn như cường đại, lại đang bị trói buộc. Nhưng mà, Giang Hạo cũng không vội, cũng rất ít tiền vào nơi này. Lần này, hắn cảm thấy mình lĩnh - ngộ một góc Thiên Đao lại vô ý đến nơi này. Đến cùng hắn còn có tảng đá như tỉnh thân kia, nguyên do là vì lĩnh ngộ Thiên Đao.
 
 Giang Hạo cứ đứng như vậy, hắn cảm giác mình đang lĩnh ngộ đại đạo, lại như đang lĩnh ngộ đao ý, chỉ là không biết nên lĩnh ngộ như nào. Nhưng bản ý là tới vì Thiên Đao. Cho nên, hắn không để ý quá nhiều tới tình huồng xung quanh, mà là đưa mắt nhìn về phía tảng đá kia. Giờ khắc này, tâm thần chuivào _ bên trong đó, lần nữa thầy được thê giới sinh cơ bừng bừng.
 
 Thế giới này đại biểu cho cái gì, lại là chô nào, Giang Hạo đều không biết, nhưng hắn sẽ không cảm giác sai sinh cơ bên trong. Chỉ là, dù thề giới tươi đẹp đến đâu thì cũng sẽ xuất hiện biến hóa. Mùa xuân sẽ đi tới mùa hè, hoa nở rồi sẽ rơi xuống. Lúc này, tiết trời nóng bức dần trở nên quạnh quế, gió lạnh đìu hiu, lá khô bay xuồng.
 
 Mùa thu đến.
 
 Lúc lá cây khô héo và rơi xuống toàn bộ, bông tuyết màu trắng nhẹ nàng rơi xuông. Thể giới bị tuyết trắng bao trùm, băng lãnh khô bại. Sau đó tuyết trắng hòa tan, đại địa hiển lộ rõ ràng.
 
 Theo như bình thường, mùa xuân trở về, chồi non sẽ phủ kín đại địa, nhưng mà không có. Thê giới hoang vu vân duy trì như vậy. Sinh cơ chậm rãi tán đi, đại địa hùng hậu bát đầu đổ sụp, không trung rõ ràng dân dân mơ hồ, ánh sáng bắt đầu biên mãt, hôn độn thôn phệ đại địa, vạn vật hóa thành hư vô. Lúc này, Giang Hạo đang đứng ở trong hư vô. Hăn có thể cộng hưởng cùng mảnh thiên địa này.
 
 Lúc này, trong lòng của hắn vẫn còn nghĩ về câu nói kia.
 
 Trước có Thánh Chủ sau có Thiên. Hắn cảm thấy mình hẳn là hiểu, hiểu rât rõ.
 
 Lúc này, Giang Hạo đứng ở trong hư vô, há to miệng, muốn nói ra thứ hán ngộ ra.
 
 Nhưng mà, hắn phát hiện mình không cách nào mở miệng.
 
 Không đủ, là tu vi không đủ.
 
 Giang Hạo đứng ở trong hư vô, lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực. Hắn rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn không thể bước ra được bước kia. Cuối cùng Giang Hạo cứ đứng như vậy, duy trì trầm mặc.
 
 Không biết qua bao lâu, trong mắt của hăn khôi phục thanh minh và bình tĩnh.
 
 'Chấp niệm quá nặng."
 
 Giang Hạo lắc đầu, không còn lưu lại, mà là quay người cất bước rời đi. Giờ khắc này, ánh sáng dưới chân hiển thị rõ ràng, tựa như đi ra khoảng cách vô tận. Ánh sáng đại đạo sáng lên vì hăn.
 
 Sau một lát, ánh sáng bình thường chiều vào trong đôi mặt.
 
 Giang Hạo tỉnh lại.
 
 Đập vào mắt là một thân ảnh màu đỏ, đang ngồi uống trà. "Tỉnh rổi?" Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ: "Chúc mừng, ngươi đã một trăm sáu mươi tuổi, hiện tại là tháng sáu."
 
 Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Đã qua mười năm?"
 
 "Đúng vậy, ngươi có biết lần trước ngần người cách lần này ngần người bao lâu không?" Hồng Vũ Diệp lây cho Giang Hạo một chén trà, thuận tiện rót trà, nói:
 
 "Ngươi còn nhớ rõ thời gian thanh tỉnh của mình là bao lâu không?" Giang Hạo suy tư rồi nói: "Một hai ngày?"
 
 "Hai mươi lăm năm, ngươi chỉ thanh tỉnh được một hai ngày." - Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, nói: "Nói ngươi một trăm sáu mươi tuổi đều có chút có lỗi với ngươi. " Giang Hạo có chút xấu hổ. Nếu như ngần người không tính tuổi tác, vậy mình hăn là đang còn rất trẻ.
 
 Nhìn xung quanh, phát hiện nơi xa còn có một nam tử.
 
 Nhìn thấy Giang Hạo nhìn qua, hắn cũng không có ý định đổi mặt. "Làm phiền hiền đệ rồi." Giang Hạo cười nói.
 
 "Vậy các ngươi có thể trở về hay chưa?" Thánh Chủ hạ lệnh trục khách.
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói:
 
 "Đã mười năm trôi qua, sư tỷ ta có phải là đã sinh rồi hay không?" "Không có." Thánh Chủ lắc đầu, nói: "Nàng hấp thu thần hồn của ta, bây giờ còn đang hãp thu. Với tu vi hiện tại của nàng, không biết cần chờ bao nhiêu năm mới có thể hấp thu xong, mây chục nắm nữa cũng chưa chắc có thể sinh được. "
 
 Giang Hạo: "... "
 
 Có chút ngoài ý muốn.
 
 Diệu sư tỷ tu vi Phản Hư, hấp thu thần hổn Chân Tiên xác thực không có nhanh như vậy.
 
 Được rồi, dù sao không phải mình sinh, không phải mình thống khổ là được.
 
 Để sư tỷ dưỡng thai thật tốt, bớt lôi kéo Mục Khởi sư huynh đi tìm đạo lữ cho hán.
 
 "Vậy hiền đệ đã thu đồ đệ chưa?" Giang Hạo hỏi.
 
 Đối phương đưa thần hồn đi qua, tám phần là bởi vì Hồng Vũ Diệp. Nếu như đã đi qua thì có khả năng là cũng đã thu đổ đệ rối,
 
 "Ta đồng ý, đã thông báo cho bọn hắn rối." Thánh Chủ nói.
 
 Giang Hạo mới gật đầu.
 
 "Hiển đệ đúng là cao minh, khiến cho vi huynh bội phục. " Giang Hạo nói.
 
 Sau đó, hắn đưa tay ra với Hồng Vũ Diệp, nói: "Tiền bối, đi thôi."
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, sau đó vươn tay cầm lâytayđôi - phương. Hai người lập tức biên mất tại chô.
 
 Mà Thánh Chủ thấy vậy thì kinh hãi suýt rơi căm, có chút khó có thể tin nổi.
 
 "Làm sao có thể?"
 
 "Ta nhìn thấy cái gì rồi?"
 
 Hắn hiện tại còn khiếp sợ hơn lúc nhìn thây Giang Hạo ngộ đạo.
 
 Hắn không có suy nghĩ nhiều, lập tức lây ra bức họa, bắt đầu vẽ lên. Qua một lúc sau, vẽ xong.
 
 Một nữ tử váy đỏ ngồi bên bàn trà, một vị nam tử áo trắng vươn tay mời đôi phương. Mà nữ tử kia cũng nâng tay lên, nắm chặt tay của đổi phương.
 
 "Nếu như cầm cái này đi bán không biết sẽ được bao nhiêu linh thạch?" Thánh Chủ không khỏi cảm khái. Nhưng mà cũng chỉ có mấy người có thể mua được cái này. "Được rồi, bán không thỏa đáng cho lãm, vẫn nên cho người ta mượn xem đi."
 
 "Nhìn một cái trăm vạn linh thạch."
 
 Thánh Chủ đang cao hứng đột nhiên sững sờ, buông bức họa xuồng.
 
 "Trong lòng ta còn có chí lớn, muốn tiền thêm một bước, vì sao lại lãng phí thời gian ở nơi này?"
 
 Sau một lát, hắn lại nhấc bức họa lên, thở dài: "Được rồi, cất giữ như nào cũng vô dụng, những người kia đều có tư tưởng, căn bản không phải là đối thủ. Quen thuộc một chút là được. Nhất là khi chết nhiều như vậy, địa vị của ta cũng cao hơn, cũng coi như tiên bộ." Trở lại trong viện.
 
 Hồng Vũ Diệp tiếp tục uống trà. "Ngươi gặp qua bản thể của Thánh Chủ chưa?" Nàng đột nhiên hỏi. Giang Hạo đang nhìn Bàn Đào Thụ, đột nhiên sửng sốt nói: "Chưa thây qua."
 
 "Là sao?" Hồng Vũ Diệp nâng “ chung trà lên nhâp một ngụm rổi nói:
 
 "Sao ngươi lại gọi hắn là hiển đệ?" "Gặp khó khăn, muốn mượn chút linh thạch." Giang Hạo nói.
 
 Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, không . tiếp tục nhiều lời nữa, mà là đổi để tài: "Lần này ngươi ngộ được cái gì rồi?"
 
 "Có lẽ là ngộ được thứ thứ bảy _ Thiên Đao." Giang Hạo suy tư rối nói: "Không phải là loại kiền thức nửa vời như trước đó, lần này khả năng là thức thứ bảy hoàn chỉnh." "Hiểu rõ?" Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, hỏi.
 
 "Hiểu rõ." Giang Hạo gật đầu. Hồng Vũ Diệp trầm mặc chốc lát, nói: "Không có cảm giác ngươi thành công."
 
 "Thất bại." Giang Hạo nói rõ. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp lại trầm mặc: "Vì cái gì?"
 
 "Hiểu, nhưng không thể học được. " Giang Hạo có chút tiếc nuôi, nói: "Tu vi của vẫn bối quá yếu, dù cho đã hiểu thì vân không cách nào học được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận