Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 609: Mỗi Người Đều Có Quyền Lựa Chọn

Chương 609: Mỗi Người Đều Có Quyền Lựa Chọn
Chương 609: Mỗi Người Đều Có Quyền Lựa Chọn
Sau khi lấy trữ vật pháp bảo từ chỗ của Nhiễm Huy, Giang Hạo quay về chỗ ở, cũng không phải là gian phòng của Hồng Vũ Diệp.
Sau khi kiểm tra bốn phía một hồi, xác định không có vấn đề gì hắn mới lấy trữ vật pháp bảo ra.
Muốn nhìn một chút xem có bao nhiêu linh thạch.
Lúc trước bởi vì pháp bảo lây dính máu tươi, không tiện cầm.
Chủ yếu là lo lắng Hồng Vũ Diệp nói một câu xúi quẩy, như thế hắn sẽ phải vứt bỏ trữ vật pháp bảo. Cho nên đưa Nhiễm Huy lau sạch là thích hợp nhất.
"Không phải rất giàu có, có không ít sách vở."
Linh thạch có bảy ngàn sáu trăm ba sáu.
Đan dược chỉ có một loại, hắn chưa từng thấy qua.
Số lượng cũng không phải ít.
"Cũng không phải là đan được chữa thương, không phải đan dược tăng cao tu vi, chắc là không đáng tiền. Thư tịch hình như có chút không tầm thường."
Giang Hạo tùy ý lấy một quyển ra, trên đó viết bốn chữ lớn 《 Hoa Trận Bát Kỳ 》.
"Đây là trận pháp?" Trong mắt Giang Hạo có chút thất vọng, hắn không học trận pháp.
Nhưng mà cũng có thể nhìn một chút, nếu như cao thâm cũng có thể bán với giá tốt.
Sau khi lật ra, Giang Hạo không khỏi nhíu mày.
Lại lật vài trang, con ngươi trợn to.
Hắn vô thức khép sách lại, xem xét bốn phía. Thấy xung quanh không ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hắn không dám nhìn nữa, sợ Hồng Vũ Diệp ở ngay sau lưng.
Chỉ là trong lòng sẽ vô thức cảm thấy, nếu như mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên để đọc, có phải sẽ an toàn hơn rất nhiều hay không?
Ngay sau đó, hắn nhìn các tên sách khác.
《 Tố Nữ Kinh 》 《 Phong Nguyệt đồ quyển 》 《 m Dương Hòa Hợp Lục Quyển 》…
Trong chốc lát.
Giang Hạo để tất cả thư tịch ở một bên, lâm vào yên lặng.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Đốt đi?
Có chút đáng tiếc.
Bán?
Nên bán như thế nào đây?
Giữ lại?
Có chút sợ hãi bị phát hiện.
Sau khi lưỡng lự rất lâu, Giang Hạo đưa ra quyết định.
"Phong ấn đi."
Nói xong, hắn liền vận chuyển Chưởng Trung Càn Khôn, chỉ trong một chớp mắt thư tịch đã bị tử khí bao trùm, cuối cùng hóa thành một hạt châu màu tím rơi vào trong tay.
Hắn quyết định tìm một chỗ thích hợp để đổi thư tịch thành linh thạch.
Thu thập thư tịch xong, Giang Hạo nhìn về phía đan được.
"Giám định."
Không bao lâu sau, hắn đã nhận được phản hồi của thần thông.
Đúng như hắn nghĩ, là đan dược phối hợp sử dụng với thư tịch, hiệu quả tương đối cuồng dã.
Trong lúc nhất thời hắn lại có chút tò mò, không biết đan dược này có hữu hiệu với hắn hay không.
Cuối cùng hắn phong ấn đan dược, giữ lại cũng bán.
Cũng không biết nên dùng thân phận gì để bán cho thích hợp.
Tiếu Tam Sinh không phải loại người này.
Vậy mình thì sao?
Chuyện này vẫn là thôi đi.
Suy nghĩ kỹ một chút, cây quạt còn có thể biến thành dáng vẻ khác, cũng không phải là không có cơ hội.
Cuối cùng chính là linh thạch.
Cộng với số linh thạch hiện có, hắn tổng cộng có ba vạn tám linh thạch.
Thứ ở trên thân còn chưa bán xong, một khi bán ra, ít nhất cũng phải được khoảng tám vạn.
"Phát tài rồi."
Sau khi cất kỹ mọi thứ, Giang Hạo liền bắt đầu cảm ngộ thức thứ tư Thiên Đao, Vô Hối.
Càng cảm ngộ, càng hiểu sâu về Thiên Đao Thất Thức.
Đao ý trong mắt cũng càng dày, sau này mà xuất đao, uy lực sẽ được nâng cao một bước.
Năm ngày sau đó, đội thuyền lại cập bờ lần nữa.
Lần này, Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp chỉ đứng cạnh boong thuyền ngắm phong cảnh.
Không ai quan tâm đến chỗ của Nhiễm Huy nữa.
Cùng ngày, đội thuyền lên đường.
Sau đó, bắt đầu xuyên qua biển sương mù vô tận, nơi này không phân rõ hướng đi, không nhìn thấy vùng biển, không trung thậm chí còn tồn tại lôi đình.
Nếu không phải có thuyền lớn, có rất ít người có khả năng vượt qua vùng biển này. Bởi vì sẽ hoàn toàn bị lạc ở trong đó.
Ba ngày sau.
Thuyền lớn xuyên qua biển sương mù, đi tới một vùng biển bình ổn, bầu trời quang đãng.
"Cuối cùng đã tới, nhiều hơn mấy ngày so với dự tính."
Trên boong thuyền, có người cảm khái.
"Có thể là do Tiếu Tam Sinh, làm rối loạn kế hoạch của rất nhiều người."
"Vẫn nên đừng nhắc đến hắn, bị nghe được có khi hắn sẽ động thủ với ngươi cũng nên."
Những người khác gật đầu, đồng cảm thật sâu.
Đừng nhìn Tiếu Tam Sinh cười ôn hòa, nhưng mà một giây sau hắn đã có thể giết người.
Thật sự đúng là hỉ nộ vô thường.
Nói là tinh thần quái dị đều không quá đáng.
Mịch Linh Nguyệt đứng tại boong thuyền, thở dài một cái. Cuối cùng nàng vẫn không đi tiếp xúc với Tiếu Tam Sinh, tính tình của đối phương khiến cho nàng suy nghĩ không thấu.
Mức độ nguy hiểm quá cao, nàng không dám đánh cược.
"Phu nhân, những người này đều vì Long Huyết, chúng ta muốn tham dự không?" Có thị nữ hỏi.
"Không cần, đây không phải mục đích của chúng ta, không cần thiết phải mạo hiểm." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu.
Con thuyền cập bờ.
"Đi thôi."
Mịch Linh Nguyệt ngự kiếm mà lên.
Không chỉ là nàng, những người khác cũng là như thế.
Sau khi đến bờ, rất nhiều người đều ngự kiếm đi tới vị trí trung tâm hòn đảo, nơi đó là mục đích chuyến đi này của bọn hắn.
Bởi vì Tiếu Tam Sinh, bọn hắn phải nhanh hơn một bước, nêu không sẽ dễ mang đến phiền toái.
Lúc này Giang Hạo đi tới boong thuyền.
Hắn quay đầu nhìn về phía vợ chồng Nhiễm Huy, nói khẽ: "Cùng đi?"
Nhiễm Huy vốn đang đợi xuống thuyền cuối cùng nghe vậy thì sững sờ, vội vàng đỡ phu nhân lên, gật đầu đáp lại.
Hồng Vũ Diệp đi bên cạnh Giang Hạo, cũng không nhiều lời.
Dường như không can thiệp vào hành vi và quyết định của Giang Hạo.
"Đa, đa tạ tiên trưởng." Nhiễm Huy thấp giọng nói cảm kích.
Hắn biết, nếu không có người trước mắt này, bọn họ đã sớm chết.
"Các ngươi tới đây, là vì tránh né người khác, hay là vì chữa khỏi cho phu nhân ngươi?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Chữa khỏi?" Nhiễm Huy hơi kinh ngạc. Ngay cả phu nhân của hắn cũng có chút xúc động.
"Hủy dung nhan cũng vô dụng." Giọng nói rất nhỏ vang lên.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đột nhiên đưa tay kéo áo choàng của nữ tử xuống. Đối phương lập tức kinh hãi.
Nàng ôm chặt lấy cánh tay của Nhiễm Huy, cúi đầu không dám để cho người ta xem.
Nhưng mà Giang Hạo vẫn thấy rõ.
Gương mặt tràn ngập vết sẹo, thậm chí có một vết thương do bị cháy.
"Không sao cả, lúc này không ai có thể nhìn thấy các ngươi cả. Xem ra các ngươi đúng là đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp." Giang Hạo nói.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt thông suốt.
Mị Thể trời sinh sẽ không ảnh hưởng đến hắn, dù cho không có Cổ Độc cũng như thế.
Dùng tâm cảnh của hắn, không đến mức không chịu được.
Còn về phần Mị Thần, đúng là cần Cổ Độc trợ giúp.
"Nhưng mà căn bản đều vô dụng." Vẻ mặt của Nhiễm Huy ảm đạm.
"Ta có lẽ có biện pháp, thế nhưng không biết hậu quả, nếu như thất bại, có lẽ sẽ tử vong tại chỗ." Giang Hạo nhìn hai người, nói nghiêm túc:
"Các ngươi có thể suy tính một chút, trước khi đi, ta sẽ đến tìm các ngươi lần nữa. Đến lúc đó phải xem các ngươi chọn như thế nào."
Giang Hạo cũng không dừng lại lâu.
Hắn đúng là có biện pháp, nhưng mà có nhiều thứ hắn không nhìn thấy kết quả.
Về chuyện bọn hắn có muốn hay không, chuyện này không nằm trong suy nghĩ của hắn.
Nếu như muốn, hắn chỉ là tiện tay mà thôi.
Không muốn, vậy coi như qua.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn, thế nhưng mỗi người cũng đều phải gánh chịu hậu quả vì lựa chọn của mình.
---
Trên con thuyền.
Lý lão nhìn xem Tiếu Tam Sinh rời đi, lông mày cau lại.
Đối phương đến đây, dễ dàng ảnh hưởng đến địa vị trên đảo của hắn.
"Tiếu Tam Sinh không kiêng nể gì như thế, liệu có ảnh hưởng đến lần giao dịch này hay không?" Người đàn ông trung niên sau lưng hỏi.
"Nơi này là đảo Loạn Thạch, một khi loạn đương nhiên sẽ có người thu thập. Nhưng mà ngươi mang theo mấy người, đi thông báo cho hắn, nơi này là chỗ chúng ta giao dịch đối ngoại, bảo hắn bớt động thủ, ăn chút thiệt thòi cũng không sao cả, tất cả dùng toàn cục làm trọng." Lý lão nói.
"Toàn cục làm trọng, bất kể là ai đều phải nhẫn nại, quả thật có thể ngăn chặn hắn." Người trung niên gật đầu, nói.
"Vì lý do an toàn, mang theo lệnh bài của Đảo chủ nữa." Lý lão nói.
Người trung niên mừng rỡ, như thế sẽ chắc chắn hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận