Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 429: Tước Đoạt Khí Vận

Chương 429: Tước Đoạt Khí Vận
Chương 429: Tước Đoạt Khí Vận
Đào Vân nghe xong thì trầm mặc.
Lúc này, nàng đã đi vào trong sân của Sở Tiệp.
Sau khi ngồi xuống, nàng mới sắp xếp lại lời nói để nói chuyện:
"Sư muội, quan hệ của ngươi và đồng hương rất tốt sao?"
"Khi còn bé rất tốt, thế nhưng gần đây gặp mặt cảm giác… cảm giác có một loại ngăn cách." Sở Tiệp nói rõ.
"Vậy hắn tặng đồ cho ngươi, là muốn mang gánh nặng đến cho hắn sao?" Đào Vân hỏi.
"Dĩ nhiên là không." Sở Tiệp lập tức nói.
"Vậy sư muội nghe ta phân tích giúp ngươi." Đào Vân bắt đầu hỏi:
"Sư muội biết tông môn của đồng hương ngươi là gì không?"
"Nghe nói là Ma Môn." Sở Tiệp nói.
"Đúng vậy, Thiên Âm Tông, một tông môn vắng vẻ phía Nam, được xưng là Ma Môn. Thực lực của bọn hắn thật ra không yếu, thế nhưng sau khi tông môn mở rộng chỉ có mấy chục năm nội tình. Tông môn như này căn bản là không thể nào so sánh với Minh Nguyệt Tông chúng ta được." Đào Vân tiên tử vừa nói vừa hỏi một vấn đề:
"Như vậy tại một tông môn như này, ngay từ đầu thân là đệ tử ngoại môn, sẽ có bao nhiêu linh thạch đây? Thiên Âm Tông khác với tông môn chúng ta, bọn hắn là sau khi Trúc Cơ mới có thể trở thành đệ tử nội môn. Người đồng hương kia của ngươi chắc là mới tiến vào Trúc Cơ không bao lâu, nói cách khác, hắn mới trở thành Trúc Cơ trong một hai năm này."
"Sẽ có bao nhiêu linh thạch?" Sở Tiệp giống như nghĩ tới điều gì, có chút để ý mà hỏi.
Nhưng mà đáp án vượt xa suy nghĩ của nàng.
Đào Vân tiên tử duỗi ra một ngón tay, nói ra đáp án:
"Một khối. Đệ tử ngoại môn ngay từ đầu chỉ có một khối, mà Trúc Cơ sơ kỳ là hai mươi khối. Cho dù là hai mươi khối, năm sáu trăm linh thạch, hắn cần phải không ăn không uống mấy năm, đừng nói đến việc có tu sĩ nào mà không cần pháp bảo đan dược, phù triện? Ngươi nói xem, hắn cần tích bao lâu mới đủ năm sáu trăm đây? Hắn mới Trúc Cơ được bao lâu, lấy ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy?"
Nghe được kết luận, Sở Tiệp ngây ngốc tại chỗ.
Nàng có chút khó có thể tin nổi.
"Ta, ta không biết."
Nàng đứng lên, muốn đi tìm Sở Xuyên.
Nhưng nàng lại lập tức ngồi xuống: "Ta không đi được, sư phụ nói ta chỉ có thể đi gặp một lần, lần sau cần chờ Trúc Cơ thành công.”
Nàng chợt nhìn về phía Đào Vân: "Sư tỷ, ngươi đi nói giúp ta một chút, ta thật sự không biết."
---
Giang Hạo đi dạo trong Minh Nguyệt Tông, hắn muốn nhìn xem nơi nào có đệ tử của Hạo Thiên Tông.
Từ đó biết được thực lực của Hạo Thiên Tông mạnh bao nhiêu.
Nhưng mà hắn có chút tò mò, đến lúc đó không biết Liễu Tinh Thần có bị người của Hạo Thiên Tông nhận ra hay không.
Nếu như nhận ra sẽ như thế nào.
Thời gian đã qua gần hai năm, không biết tàn hồn trên người hắn thế nào rồi.
Không thấy Liễu Tinh Thần, hắn không thể suy đoán tình huống.
Cả ngày, hắn đều đi theo Hồng Vũ Diệp xem xét bốn phía, chẳng có mục đích gì.
Mãi đến lúc chạng vạng tối, Hồng Vũ Diệp mới đi ra khỏi Minh Nguyệt Tông.
Sau đó, bọn hắn trở lại quán trọ.
"Hai ngày này đừng tới quấy rầy ta."
Sau khi để lại một câu như vậy, Hồng Vũ Diệp liền trở về gian phòng của mình.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện này.
Ngày mai có thể tiếp tục đi bày quầy bán hàng.
Nếu như dư thời gian, có thể chế phù hoặc là tu luyện.
Bây giờ hắn đã là Luyện Thần trung kỳ, theo lý thuyết thì có thể học tập thức thứ tư của Thiên Đao rồi.
Cũng có thể thuật pháp của Hồng Mông Tâm Kinh một chút.
Mấy ngày sau đó, Giang Hạo không ra ngoài bán hết đống đồ trên người thì chính là lĩnh hội thức thứ tư của Thiên Đao, thuận tiện củng cố ba thức đầu.
Hắn cũng lấy Vô Danh Bí Tịch ra lĩnh hội, còn có Hòa Quang Đồng Trần.
Đều có một chút minh ngộ.
Minh Nguyệt Tông là chỗ lớn, thế nhưng luôn gặp phải một số người mình không muốn gặp.
Ví dụ như mấy người Vạn Hưu.
Ngày thứ ba bày quầy bán hàng liền bị bọn hắn tìm được.
Còn hỏi hắn có nhớ bài thơ nào khác hay không.
Giang Hạo chỉ có thể lắc đầu, bởi vì là thời gian quá lâu nên nhớ không rõ ràng cho lắm.
Sau đó, bọn hắn bắt đầu hỏi về phụ thân hắn.
Chuyện này khiến Giang Hạo có chút không chống đỡ được.
Đại tiền bối như này mà không cẩn thận chút nào sao?
Nhất là khi hắn ra luôn đều luôn cảm thấy bị nhìn chằm chằm, không cần nghĩ cũng biết là bọn hắn.
Vì tránh né hai người kia, hắn lựa chọn không ra ngoài.
Cũng may đồ vật đều đã bán hết.
An tâm tu luyện là được.
Thời gian còn nửa tháng, hắn muốn lĩnh hội thuật pháp trước.
Nhất là Vô Danh Bí Tịch.
Luôn cảm thấy nhận thức càng sâu, càng nhiều thì sẽ chưởng khống được lực lượng.
Từ thô ráp đến rất nhỏ, lại đến vô cùng bé nhỏ.
Càng lĩnh hội, càng có thể cảm nhận được lực lượng của thân thể, từ đó khống chế lực lượng.
Nhưng mà so với Tự Bạch lúc trước thì chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Không vội, từ từ sẽ đến.
Chỉ là nửa tháng qua rồi, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa đi ra, không biết đang làm cái gì.
Mà hắn cũng thành công hiểu rõ thức thứ tư của Thiên Đao.
Thức này tên là Vô Hối.
Thẳng tiến không lùi, không lưu đường lui, không sợ hãi.
Một đao này càng dũng cảm, uy lực thi triển ra sẽ càng lớn.
Mà sau khi dùng một chiêu này, có lẽ sẽ lâm vào chướng ngại trong thời gian ngắn, không thể dùng đao.
Xuất đao không hối hận.
Nếu như không màng sống chết, một đao này sẽ uy lực kinh người.
Có thoát lực hay không đều được quyết định bởi uy lực phóng ra.
Nếu như vượt xa sức mạnh hiện có thì sẽ thoát lực, nếu như là bình thường không có gì lạ, vậy sẽ không có ảnh hưởng gì.
"Một đao này chủ yếu xem tâm cảnh, phải có tâm cảnh tìm đường sống trong chỗ chết, như thế mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất."
Giang Hạo cảm thấy một đao này không thích hợp với hắn.
Dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không để cho chính mình lâm vào tuyệt cảnh như thế, cho dù là tuyệt cảnh thì hắn cũng sẽ giữ lại thực lực, tìm kiếm cơ hội.
Mà không phải là cứng đối cứng.
Nếu quả như thật không có bất kỳ biện pháp nào thì mới sẽ dùng đến.
Thế nhưng hắn sẽ tránh cho loại chuyện này xảy ra.
Cho nên, lúc bình thường muốn phát huy ra uy lực của một đao này chắc chắn là chuyện không thể nào.
"Cũng có thể sửa đổi một chút, giao cho Sở Xuyên nhìn một chút, hắn rất thích hợp."
Sở Xuyên là người càng đánh càng mạnh, con đường của hắn tuyệt đối sẽ không bằng phẳng, hết sức thích hợp với ý cảnh của một đao này.
Chỉ là Thiên Đao vốn là đao pháp cực kỳ lợi hại, mà hắn cũng chưa hoàn toàn lĩnh hội được.
Muốn sửa đổi cũng quá khó.
Chỉ có thể đợi đến sau này hãy nói.
Giang Hạo cất đồ, đi xuống dưới quán trọ ăn chút gì đó.
Lúc này, một số người của bàn bên cạnh đang thảo luận cái gì đó.
"Các ngươi có nghe nói về một tin đồn hay không." Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
Giang Hạo uống trà, thuận thế nghe ngóng xem là tin đồn gì.
"Là tin đồn gì?" Một vị nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Nghe nói lần này Minh Nguyệt Tông mời nhiều tu sĩ như thế cũng là vì một chuyện." Nam tử trung niên nhìn xung quanh một chút, thận trọng nói:
"Nói là vì tước đoạt khí vận của người đến luận đạo, từ đó giúp một vị đệ tử thiên tài Trúc Cơ. Trở thành Trúc Cơ độc nhất vô nhị."
"Tước đoạt khí vận? Thật hay giả thế?" Một thiếu nữ ngồi cùng bàn không dám tin.
"Không lửa sao có khói, hơn nữa Minh Nguyệt Tông hình như vẫn chưa đưa ra câu trả lời, cho dù không phải thật sự tước đoạt, có lẽ cũng sẽ tổn hại khí vận." Nam tử trung niên nói.
"Giả đi, Minh Nguyệt Tông là tông môn gì, làm sao đến mức này? Hơn nữa người của Hạo Thiên Tông cũng tới, Sơn Hải Kiếm Tông, Thiên Văn Thư Viện, bọn hắn đều đã tới." Nam tử trẻ tuổi không tin.
"Vậy có khả năng là bọn hắn muốn liên hợp lại để thu hoạch khí vận của chúng ta hay không?" Nam tử trung niên hỏi.
"Ta vẫn là không tin." Nam tử trẻ tuổi nói.
Giang Hạo nghe xong, trong lòng có chút cảm khái.
Bắt đầu.
Những tin đồn này về sau sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Thiên Đạo Trúc Cơ.
Nếu như quả thật đến một bước này, Thượng An Đạo nhân sẽ tới.
Không biết sau đó Minh Nguyệt Tông sẽ sắp xếp như thế nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận