Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 751: Tin Tưởng Vô Điều Kiện

Chương 751: Tin Tưởng Vô Điều Kiện
Chương 751: Tin Tưởng Vô Điều Kiện
Trên đường đi của Thư Viện trồng đầy cây trúc, đi trên đường để cho người ta có loại cảm giác như đi ở trong núi .
Nhan Nguyệt Chi nhìn như bình tĩnh, thật ra đang do dự bất an.
Hậu viện là chỗ ở của một số lão tiên sinh, đệ tử bình thường ngoại trừ lúc có nhiệm vụ thì không thể đi vào.
Muốn đi vào cần điều kiện nhất định, hơn nữa còn dễ dàng tiến vào bên trong huyễn cảnh, phải thông qua học thức để đi ra khỏi huyễn cảnh.
Quá trình này cực kỳ gian nan, nếu như thất bại thì sẽ có rất nhiều trừng phạt.
Tóm lại, người trong Thư Viện nếu không cần thiết thì sẽ không đặt chân tới Hậu Viện.
Hồi lâu sau, Nhan Nguyệt Chi đứng trước một cánh cửa cổ xưa.
Cánh cửa này thông với hậu viện, nàng hít sâu một hơi, hành lễ:
"Học sinh Nhan Nguyệt Chi, cầu kiến Cảnh tiên sinh."
Gió thổi qua, nhưng không có bất kỳ âm thanh gì.
Nhan Nguyệt Chi không đứng dậy, vẫn xoay người.
Nàng đang chờ, chờ có người mở miệng, như thế sẽ không cần tiếp nhận khảo nghiệm gì.
Nhưng mà nửa canh giờ trôi qua đều không có ai lên tiếng.
Rơi vào đường, nàng chỉ có thể cất bước đi vào bên trong, với tính cách của nàng thì sẽ không làm chuyện như vậy.
Bởi vì tại Thư Viện, nàng mặc dù là một học sinh không tệ, nhưng cũng không được chú ý như vậy.
Không giống như những sư huynh sư tỷ khác, được người tôn kính, kính yêu.
Nàng luôn làm chuyện của mình, tuy không người hỏi thăm nhưng biết lễ thủ lễ.
Chờ đợi không có kết quả, nàng cũng chỉ có thể tiến vào, thất bại thì sẽ bị người ta chú ý.
Tính tình của nàng thích yên tĩnh, không muốn bị chú ý.
Nhưng hiện tại không thử một chút lại không được.
Thật ra nàng không ôm hi vọng quá lớn về quyển sách kia.
Một quyển sách thật sự có thể khiến cho một vị đại tiền bối của Thư Viện động tâm sao?
Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng, nhưng nếu đã là phương pháp thì cũng nên thử một chút.
Có lẽ Tỉnh kia không đáng tin tưởng, nhưng Đan Nguyên tiền bối nhất định sẽ không lừa gạt người.
Thở dài một cái, Nhan Nguyệt Chi đã đi vào.
Xem ra muốn được tiên sinh ở hậu viện chú ý cũng không dễ dàng như vậy, cho dù là đệ tử cũng vậy.
Lúc nàng tiến vào hậu viện, đường dưới chân liền thay đổi, phía trước xuất hiện hai con đường, một con đường hướng tới vực sâu vô tận, con đường còn lại là đường lớn hướng tới bờ.
Nhan Nguyệt Chi không suy nghĩ nhiều, lập tức đi về phía vực sâu.
Con đường tràn ngập thiện ý không phải là thí luyện.
Chỉ có vực sâu mới có thể đi ra ngoài.
Bước tiến của nàng mang theo kiên định, không chần chờ chút nào.
Mà lúc nàng đến cũng khiến cho người bên trong chú ý.
Một nam tử trung niên người ngồi dưới tàng cây hóng gió mát.
Bên cạnh hắn còn có hai lão già.
"Nghe nói có chuyện lớn xảy ra, những người kia bận bịu sứt đầu mẻ trán, không biết đã nghĩ được biện pháp giải quyết hay chưa." Một lão giả tóc trắng phơ nói.
"Quan tâm làm gì, chúng ta đều là lui về ở ẩn, nếu có phúc thì hưởng phúc, gặp chuyện không may thì cũng thôi." Người đàn ông trung niên nói với vẻ không thèm để ý.
"Đúng đấy, không bằng nhìn xem cô gái nhỏ này một chút, thật sự thú vị, là một người rất văn tĩnh, chỉ là có chút cứng nhắc." Một lão giả để râu khác nói.
"Các ngươi nói xem nàng có thể đi tới không?" Người đàn ông trung niên hỏi.
"Không biết, nhưng mà nàng là tới gặp ngươi, ngươi nói xem nàng là có chuyện gì?" Lão giả tóc trắng hỏi.
Người đàn ông trung niên nhún vai: "Ta làm sao mà biết được? Nhưng mà qua rất nhiều năm rồi đều không có người tìm ta, làm sao đột nhiên lại có người tìm đến?"
Hắn chính là Cảnh Đại Giang.
Ba người quan sát Nhan Nguyệt Chi đi về phía vực sâu.
Lúc nàng muốn đi vào vực sâu, ba người đều bắt đầu chú ý.
Chỉ thiếu một bước, nếu như đối phương có một chút chần chờ thì sẽ thất bại.
Một bước cất lên, hạ xuống.
Huyễn cảnh biến mất, Nhan Nguyệt Chi xuất hiện dưới tàng cây, ngay trước mặt ba người Cảnh Đại Giang.
Thấy thế, ba người không khỏi vỗ tay: "Tiểu nha đầu, ngươi rất không tệ.”
Lúc này Nhan Nguyệt Chi cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn về phía ba người, cung kính nói: "Học sinh muốn gặp Cảnh tiên sinh."
"Là ta, ngươi muốn tìm ta làm gì?" Cảnh Đại Giang hỏi.
Hắn cũng có chút tò mò, cô gái nhỏ này tại sao lại muốn tới.
"Muốn nhờ tiên sinh gia trì lực lượng cho một trong bốn trụ cột." Nhan Nguyệt Chi nói.
Nghe vậy, Cảnh Đại Giang nhướng mày: "Ngươi biết bốn trụ cột kia là gì sao?"
"Biết." Nhan Nguyệt Chi cung kính gật đầu.
"Ồ?" Cảnh Đại Giang cười nói:
"Nếu biết, vậy ngươi biết tầm quan trọng của chuyện này không?"
"Cũng biết."
"Hậu quả?"
"Đương nhiên cũng biết.”
"Vậy thì tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Đừng nói là ngươi, dù là các Tông chủ của các tông môn khác thì ta cũng không thể tin tưởng vô điều kiện được.”
Nhan Nguyệt Chi cũng biết là như thế này, loại chuyện này vô cùng khó khăn.
Nhưng nàng không được chọn.
Trầm mặc một lát, nàng quyết định dùng biện pháp mà Tỉnh nói.
"Học sinh biết dùng phương pháp bình thường sẽ không cách nào làm cho tiên sinh đồng ý, cho nên cũng không có ý định giải thích cái gì."
"Vậy ngươi muốn dùng biện pháp gì?"
Nhan Nguyệt Chi thở sâu, nói nghiêm túc:
"Có một vị tiền bối nói cho học sinh, nói lại cho tiên sinh tên một quyển sách.”
Loại chuyện này cực kỳ quái dị, Nhan Nguyệt Chi lần đầu tiên gặp, nàng cảm giác bây giờ mình chính là trò cười.
Nói một câu chuyện buồn cười.
Chỉ là vào lúc này vẻ mặt Cảnh Đại Giang đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sách tên gì?"
"« Kính Hoa Thế Giới »." Nhan Nguyệt Chi nói.
Bây giờ chính là chờ đợi kết quả.
Nàng vốn cho rằng đối phương sẽ không thèm để ý, nhưng mà sự thật lại khác với nàng nghĩ.
Chỉ thấy Cảnh Đại Giang đứng lên, nhìn người trước mắt với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hồi lâu sau hắn mới nói:
"Ý của ngươi là, hiện tại muốn ta đi gia trì lực lượng cho bốn trụ?"
Nghe vậy, Nhan Nguyệt Chi sững sờ tại chỗ, có chút kinh ngạc mà nhìn người trước mắt.
Nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đáp lại: "Vâng."
Cảnh Đại Giang không hỏi gì khác, mà chỉ nhìn hai lão già bên cạnh rồi nói:
"Đi thôi, điều động lực lượng của Thư Viện, gia trì lực lượng vì bốn trụ cột."
Trước khi đi, hắn nhìn Nhan Nguyệt Chi một chút, cuối cùng rời đi.
Toàn bộ quá trình đều không hỏi thêm câu nào.
Chuyện này khiến Nhan Nguyệt Chi cảm nhận được sự rung động trước nay chưa từng có, tên sách này có năng lực lớn như vậy sao?

Minh Nguyệt Tông.
Tự Bạch đi trên đường, tâm bình khí tĩnh.
Một lúc sau.
Trước Tinh Đài.
Cổ Thần còn ở chỗ này.
"Sư bá, lại gặp mặt rồi." Tự Bạch nhảy vào phía trên Tinh Đài.
"Ngươi tại sao lại tới?" Vẻ mặt của Cổ Thần ảm đạm hơn rất nhiều.
"Đến thỉnh giáo sư bá một chuyện." Tự Bạch nở nụ cười tựa như gió xuân.
Cổ Thần lườm đối phương một chút, lạnh lùng nói:
"Lần trước là ngươi nhắc nhở ta, lần này là có tin tức gì?"
"Sư bá đúng là người nói chuyện sảng khoái, lần này đệ tử nghe được một tin tức, nói muốn gia trì lực lượng cho bốn trụ.” Tự Bạch mỉm cười nói.
Hắn cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích đến.
"Gia trì lực lượng? Ngươi có biết là không thể nào luôn gia trì lực lượng cho bốn trụ cột không? Chỉ có thể gia trì tạm thời, đến lúc đó không nói tới chuyện mất cân bằng, cho dù là cân bằng, lực lực không ổn định thì sẽ nghênh đón đại bùng nổ. Đến lúc đó chính là vạn kiếp bất phục." Cổ Thần lạnh lùng nói.
"Ừm." Tự Bạch gật đầu, tiếp tục nói:
"Đệ tử còn biết được một tin tức, trong vòng ba tháng, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu sẽ bùng nổ."
Nghe vậy, con ngươi Cổ Thần co rụt lại, trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi nói thật chứ?"
"Sư bá có thể tính một chút." Tự Bạch mỉm cười nói.
Cổ Thần thở dài.
Nếu như là lúc khác, hắn sẽ chất vấn một hai câu.
Nhưng phát hiện trước đó cũng là Tự Bạch thông báo, nói cách khác, tin tức của đối phương đúng là rất linh thông.
Nhưng hắn không nghĩ ra, áp chế tạm thời thì làm được gì?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận