Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1368: Gặp Lại Thượng An Đạo Nhân 2

Chương 1368: Gặp Lại Thượng An Đạo Nhân 2
Lúc này, Giang Hạo cầm kiếm trong tay, đi từng bước một tới bên cạnh Thượng An đạo nhân. Người tới lui xung quanh đều không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện này. Xem ra, người tới gần Thượng An không chỉ có một mình hắn. Chắc là rất nhiều người đều là như thế, nếu không thì không đến mức lại quen thuộc như vậy.
Lúc Giang Hạo rũ mắt, chợt phát hiện Thượng An đạo nhân chẳng biết đã ngẩng đầu nhìn hắn từ lúc nào.
"Lại gặp mặt." Thượng An đạo nhân chậm rãi mở miệng.
Nghe vậy, Giang Hạo thầm kinh ngạc, đối phương nhận ra mình?
Không có khả năng.
Trừ phi là Hồng Vũ Diệp, nếu không thì có rất ít người có thể nhìn ra mình.
Vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: "Tiền bối nhận biết ta?"
"Không nhận biết, nhưng ta biết chúng ta trước đó nhất định đã gặp qua, nhưng lại không biết cụ thể là người nào." Thượng An đạo nhân nói rõ:
"Không cần lo lắng, ta đã không suy nghĩ gì nhiều, cũng sẽ không lừa gạt ngươi cái gì."
Giang Hạo xác thực không lo lắng.
Hắn nhìn Thượng An đang quỳ gối, không khỏi cảm khái: "Tiền bối vẫn luôn quỳ ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy." Thượng An đạo nhân cảm khái: "Đã quỳ rất lâu."
"Tại sao?" Giang Hạo lấy ra hai quả mua được từ trong thành trì ra, đưa cho đối phương một quả:
"Ăn không?"
"Ăn." Thượng An đạo nhân nhận quả, nói:
"Ta muốn gặp mặt sư phụ."
"Thực lực của tiền bối không kém, muốn đi vào trong rất khó?" Giang Hạo hỏi.
"Không khó." Thượng An đạo nhân lắc đầu nói:
"Nhưng nếu như ta xông vào thì sẽ khiến cho hắn loạn tâm thần."
"Quỳ như vậy hắn sẽ không loạn tâm thần?" Giang Hạo hỏi lại.
"Cũng sẽ, nhưng sẽ không kích động đến trực tiếp đuổi ta đi, như này ta liền có thể gặp hắn, nói với hắn một ít lời." Thượng An đạo nhân nói rõ.
"Thật sao?" Giang Hạo nhìn về phía Vạn Độc Tông, nói:
"Nếu như hắn mãi không ra thì sao?"
"Sẽ ra." Thượng An đạo nhân thở dài một tiếng, nói:
"Hắn là sư phụ ta."
"Tiền bối tự tin như vậy?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, ta quỳ mãi ở chỗ này, hắn sẽ cảm thấy ta lãng phí cơ duyên tốt đẹp của đại thế, không đành lòng." Khóe miệng Thượng An đạo nhân nở nụ cười: "Sư phụ đối với ta thật ra cũng không tốt, vừa đánh vừa mắng còn ghét bỏ ta xấu."
Nói đến đây, Thượng An đạo nhân rũ mắt thở dài nói: "Nhưng sư phụ là thật tâm đợi ta, ta nhớ rằng lúc ta giúp hắn làm việc, hắn thường xuyên nói ta không nên ở lại bên cạnh hắn, thậm chí bức bách ta rời đi. Cho đến cuối cùng, hắn triệt để không nhịn được nữa, đưa ta đến Hạo Thiên Tông mà không có sự đồng ý của ta."
"Ngươi trách hắn?" Giang Hạo hỏi.
"Không trách, nhưng ta muốn gặp hắn." Thượng An đạo nhân nhìn về phía Vạn Độc Tông, nói: "Ta muốn gặp hắn, không phải gặp lén lút như thế, là lấy thân phận đệ tử đi cầu kiến."
"Sau này không được sao?" Giang Hạo cắn một miếng trái cây, tùy ý hỏi.
"Không được." Thượng An đạo nhân lắc đầu: "Ta không biết có thể còn sống trở về hay không, sau khi đại thế mở ra ta sớm đã lâm vào trong đó. Lúc ta rời đi cho đến lúc gặp lại có khả năng đã là âm dương cách biệt."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thượng An đạo nhân đây là không thèm đếm xỉa đến tính mạng.
Cũng đúng, dưới đại thế, mặc dù hắn muốn cứu Mị Thần, nhưng mà cũng không thể trốn tránh rất nhiều chuyện khác. Ngay cả chính mình không làm gì cũng đều rước lấy phiền phức, chứ nói tới người đã sớm bị mọi người biết tới như Thượng An đạo nhân. Cho nên, hắn mới muốn gặp mặt sư phụ như vậy.
"Ngươi đây là đang ép sư phụ ngươi." Giang Hạo cảm khái nói.
"Có lẽ ta đã khiến hắn tức giận, không trách hắn, nhưng lại khiến hắn tức." Thượng An đạo nhân nói.
Giang Hạo rũ mắt nhìn qua Thượng An đạo nhân, ăn quả trong tay.
Ăn một quả lại một quả, cho đến chạng vạng tối.
Hắn nhận được tin tức của Trà tiên sinh, nói đã mua được đồ, bỏ ra một trăm năm mươi vạn linh thạch.
Giang Hạo có chút cảm khái, hết thảy thuận lợi là tốt.
"Tiền bối gặp sư phụ xong dự định đi chỗ nào?" Giang Hạo hỏi.
"Không biết, nhưng đại thế mở ra rất nhiều nơi đều trở nên khác biệt, có lẽ mỗi nơi đều chính là cửa đột phá, sẽ đi Bắc Bộ hoặc là hải ngoại trước vậy." Thượng An đạo nhân nói.
Giang Hạo rũ mắt, quả nhiên là vẫn muốn đi tìm Mị Thần.
Nhưng tại sao lại chưa đi qua hải ngoại chứ?
Giang Hạo lắc đầu, cũng không có manh mối.
Sau đó, hắn quay người rời đi, muốn đi lấy lá trà trước.
Đồ phải ở trong túi thì mới có cảm giác an toàn.
Tiếp theo chắc là không có chuyện gì phải để tâm nữa.
---
Một bên khác.
Giữa không trung, Tư Đồ Tĩnh Tĩnh lấy trữ vật pháp bảo ra, nói: "Một trăm năm mươi lăm vạn, không nghĩ tới hôm nay lá trà lại lên giá, trời cũng giúp ta. Không cần bao nhiêu ngày nữa, thể chất của ta sẽ hoàn chỉnh. Đến lúc đó ta sẽ dùng người phụ nữ kia thử đao, sau đó lại đi xem Thượng An đạo nhân kia một chút. Ta sẽ giả bộ thành người phụ nữ kia. Nàng hẳn là người của Thiên Văn Thư Viện, như thế liền có thể giá họa cho Thiên Văn Thư Viện. Hạo Thiên Tông và Thiên Văn Thư Viện có lẽ sẽ xảy ra xung đột. Người xấu như vậy thế mà cũng là cường giả, quá làm ta thất vọng, hắn còn không biết xấu hổ mà quỳ ở nơi đó. Cường giả thiên hạ đều lấy làm hổ thẹn thay hắn."
Nam tử bên cạnh Tư Đồ Tĩnh Tĩnh không nói gì.
Bọn hắn một đường quay về Vạn Độc Tông, sau đó bế quan giúp Tư Đồ Tĩnh Tĩnh chữa trị thể chất.
Đối phương nói đúng một sự chuyện, khôi phục thể chất có trợ giúp nhất định đối với lần hành động này của bọn họ.
——
Giang Hạo đi vào trong thành trì, gặp được Trà tiên sinh.
"Tiền bối, đồ của ngài." Trà tiên sinh không chút do dự giao đồ cho Giang Hạo.
Là một cái hộp, mặt trên còn có trận pháp phong ấn.
Giang Hạo nhẹ nhàng mở ra, xác định là Sơ Dương Lộ.
Hắn đã từng uống.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn mở giám định.
Kết quả giám định nói là Trà tiên sinh dùng một trăm năm mươi lăm linh thạch mua được từ hội đấu giá. Những chuyện khác không có vấn đề gì.
Thấy thế, Giang Hạo nhìn về phía Trà tiên sinh, nói: "Tốn bao nhiêu linh thạch?"
"Một, một trăm năm mươi vạn linh thạch." Trà tiên sinh đáp.
Giang Hạo cau mày.
Thấy thế, Trà tiên sinh lập tức nói: "Tiền bối minh giám, là tại hạ có lòng tham, thật ra chỉ tốn một trăm bốn mươi vạn."
Nói xong liền lấy ra mười vạn linh thạch nữa.
Giang Hạo nhìn đối phương, trầm mặc không nói.
Thấy đối phương còn muốn tiếp tục đưa linh thạch, hắn thầm thở dài một tiếng, sau đó cho đối phương mười vạn linh thạch: "Năm vạn còn xem như phí tin tức."
Thấy thế, trong lòng Trà tiên sinh không khỏi kinh hãi.
Đối phương thế mà biết rõ số lượng linh thạch.
Nhưng mà hắn chỉ lấy năm vạn: "Có thể làm việc vì tiền bố là phúc khí của vãn bối, ta không thể nhận năm vạn này được."
Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lòng thầm thở dài, người này không dễ hất ra. Nhưng mà, tạm thời cũng đang cần đối phương, có thể thử trồng Sơ Dương Lộ.
Rất khó mua được, chỉ có thể xem xem có trồng được hay không.
Nếu như có thể, hoàn toàn có lý do lôi kéo Hồng Vũ Diệp.
"Ngươi trở về đi." Giang Hạo đuổi đối phương đi, sau đó cất bước tiến về phía Vạn Độc Tông.
Hắn từng bước tới gần, từng bước đi vào bên cạnh Thượng An, từng bước tiến vào trong cửa lớn.
Hắn đến không có thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
Tiến vào trong tông môn nhàn nhã như tản bộ, không người nào có thể ngăn cản, cũng không người nào có thể phát hiện.
Thì ra đây chính là cảm giác của cường giả, muốn làm gì, căn bản không cần để ý tới những người khác.
Mình có thể sống tốt ở Thiên m Tông đúng là thần kỳ.
Có lẽ là bởi vì có Hồng Vũ Diệp chú ý đi.
Thượng An đạo nhân có ân với hắn, nếu như có thể giúp đối phương một chút, đương nhiên là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận