Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1283: Giang Hạo: Để Ta Giết Cả Chưởng Giáo Luôn? 1

Chương 1283: Giang Hạo: Để Ta Giết Cả Chưởng Giáo Luôn? 1
Trong sân.
Giang Hạo nhìn như bình thản, trong lòng lại cực kì khẩn trương.
Thân ảnh của người trên trời cao thẳng tắp như một ngọn núi, hoa văn bên trong đạo bào ẩn chứa vết tích đại đạo, trong ánh sáng lộ ra vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Một tiếng gầm nhẹ Thiên m Tông vì thế mà chấn động, lao cảm giác áp bách lớn lao làm cho cả tông môn rụt rè.
Giang Hạo cũng chuẩn bị kỹ càng.
"Thì ra Thiên Tiên mạnh như vậy." Hắn nỉ non tự nói.
Vào lúc Tiếu Tam Sinh quét ngang Ngũ Ma, Giang Hạo vẫn cho là mình có lẽ có thể qua được hai chiêu khi đối đầu với phía trên Chân Tiên. Bây giờ xem ra, Thiên Tiên có đại đạo vết tích rõ ràng, thân là Chân Tiên mình tuyệt đối không thể chống cự. Mình vượt xa rất nhiều người, lại vẫn phải truy đuổi thời gian của những người khác.
Ầm ầm!
Giọt nước không ngừng đến từ từ chỗ sâu, không còn thong dong như trước đó nữa.
Chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, khí tức của "đại dạo" như là sóng to sóng lớn, không ngừng mà đụng vào phòng tuyến cuối cùng của Thiên m Tông.
Thiên Tiên đứng ở bên trong ánh sáng, giống như là trung tâm của mọi thứ, hắn cười ha hả: "Xem ra Thiên m Tông không gì hơn cái này, cực hạn chính là chỗ này."
Hai khói trắng đen vờn quanh thân, thuật pháp đại khai đại hợp.
Trong lúc nhất thời khí tức đại đạo bao phủ trời cao.
Giang Hạo chau mày, mặc dù hắn có thể phát hiện được một chút, nhưng thực tế lại khó mà thấy được toàn cảnh chiến đấu chi tiết. Điều này khiến hắn có chút lo lắng.
Một khi Chưởng giáo bại, hắn không thể không rời đi nơi này.
Như vậy mình nên tiến về nơi nào đây?
Tây Bộ? Hải ngoại? Hay là Thi Giới?
Đều không phải là nới hắn muốn, bởi vì rất dễ dàng mất đi sự yên tĩnh như lúc ở Thiên m Tông. Nơi này là nơi ẩn nấp tốt nhất đối với hắn. Nhưng mà mình cũng không thể tránh được.
Trong lúc vô thức, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Đối phương cũng nhìn sang: "Vì sao lại nhìn ta chằm chằm?"
"Thiên m Tông như tiền bối nói, dường như sắp thua." Giang Hạo vừa suy ghĩ vừa nói: "Không biết hoa của tiền bối liệu có gặp phiền toái hay không?"
Sau khi bắt đầu chiến đấu, toàn bộ Thiên m Tông đều bị một cỗ áp lực vô hình bao phủ, lực lượng đổ xuống từ không trung. Nếu như Chưởng giáo không kiên trì nổi, Thiên m Tông sẽ phải tiếp nhận tai họa diệt môn. Giang Hạo không cách nào ngăn cản. Tuy hắn có chút thực lực, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể bù được năm tháng vô tận.
Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa nói:
"Vậy ngươi không giúp đỡ sao?"
Nghe vậy, Giang Hạo có chút đắng chát: "Tiền bối nói đùa, thực lực vãn bối có hạn."
Hồng Vũ Diệp hững hờ nói:
"Ngươi không phải còn có sông Tử Tịch sao? Dẫn ra chẳng phải là có thể hóa giải nguy hiểm của Thiên m Tông?"
Giang Hạo sững sờ.
Đúng là như thế. Nhưng…
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nơi đó bị đạo khí nồng đậm bao trùm. Lực lượng oanh tạc liên miên bất tuyệt.
Nói cách khác, Thiên Tiên đang đọ sức cùng Chưởng giáo.
Nếu dẫn sông Tử Tịch ra, sợ là Chưởng giáo cũng dữ nhiều lành ít. Mà Chưởng giáo đến nay còn chưa chính thức lộ diện, chắc là trạng thái của bản thân cũng không tốt cho lắm.
Đây là chính là giết cả Chưởng giáo luôn?
Do dự một chút, Giang Hạo thở dài một tiếng.
Chỉ có thể thử một chút.
Mặc kệ là Chưởng giáo hay là cường gỉa Thiên Tiên đều không phải là người mà hắn có thể phỏng đoán.
Cường giả bên người đang nhìn chằm chằm, tiếp tục trốn ở chỗ này, cũng không giải quyết được vấn đề.
Chỉ có thể dùng sông Tử Tịch để chấn nhiếp một chút.
Sau đó liền phải xem Chưởng giáo, hi vọng nàng sẽ không trách tội.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo đứng thẳng, bắt đầu vận chuyển thuật dẫn dắt.
Lúc này, cường giả Thiên Tiên đứng trên không trung nói:
"Chỉ có như vậy sao? Vậy ta sẽ mang đi."
Giọng nói rơi xuống, một bàn tay khổng lồ thông qua khe hở rơi xuống trên bầu trời Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Oanh!
Vô Pháp Vô Thiên Tháp có sức mạnh phun trào, chặn lại.
Bạch Chỉ nhanh chóng tiến đến, rơi xuống phía trên, cầm Phương Thốn Đài định trụ phòng ngự.
Giang Hạo không tiếp tục quan sát nữa, mà là thi triển thuật dẫn dắt.
Thuật dẫn dắt mở ra, trong nháy mắt hắn cảm giác mình lâm vào bóng tối vô tận, mà trên người hắn bởi vì thuật dẫn dắt mà bắt đầu xuất hiện ánh sáng, dường như đang chỉ đường cho thứ gì đó.
Trong hư vô, hắn không hề nghe được bất cứ âm thanh gì, cũng không thể phát hiện ra bất kỳ khí tức gì. Hắn an tĩnh đứng vững, dùng ánh sáng trên người dẫn dắt thuật vận chuyển, trở nên sáng tỏ, trong mơ hồ mang theo một tia tử khí.
Nhưng mà Giang Hạo cũng không để ý những thứ này, mà là cảm nhận được một mảnh đen.
Hắn chậm rãi nhận ra khí tức tử vong. Ngay sau đó cả người lâm vào bên trong khí tức tử vong. Rất nhanh, khí tức tử vong bắt đầu xuất hiện thứ mới, là ý chí tử vong, như là đạo khí. Những vật này vờn xung quanh, khiến Giang Hạo lâm vào trong ảo giác như mình sắp tử vong. Lúc này, hắn cảm giác con đường kéo dài phía trước mình đang dần biến mất.
Tử vong.
Sinh mệnh dừng lại, con đường bị chặt đứt, đại đạo dừng.
Đứng lặng tại chỗ, vĩnh viễn không thay đổi.
Giang Hạo muốn sống sót, nhưng mà sông Tử Tịch bảo hắn biết, nói sống tiếp vĩnh cửu là không cách nào làm được, vĩnh hằng chính là tử vong.
Tiến vào dòng sông tử vong, đạo tử vọng, đạt được vĩnh hằng.
Lúc Giang Hạo lấy lại tinh thần thì nghe được tiếng nước chảy, dưới chân còn có cảm giác mát rượi.
Cúi đầu mới phát hiện, trong hư vô vô tận chẳng biết đã xuất hiện một con sông từ lúc nào, mà mình đang đứng ở trong sông. Lúc này nước sông không vượt quá đầu gối của hắn. Nước cực kì thanh tịnh, nhưng lại ẩn chứa đạo khí tử vong. Nếu có thể tiến vào lĩnh ngộ, có lẽ thời gian sẽ có thể dừng lại ở trên người hắn.
Sinh tử đại đạo.
Cảm nhận được tất cả, Giang Hạo kinh hãi trong lòng.
Nước yên tĩnh, sông thanh tịnh, mang theo khí tức của "Đại Đạo".
Giang Hạo vô thức mở Không Minh Tịnh Tâm ra.
Thứ trong đầu vốn không thể nào hiểu được bỗng bắn ra pháo hoa, thân thể cũng bình tĩnh lại.
Đây là đang hướng về cảm giác tử vong.
Thân thể bắt đầu băng lãnh, thần hồn cũng có hàn ý.
Nhưng không biết vì sao, Giang Hạo cảm giác như này mình có thể nhìn thấy vết tích đại đạo. Chỉ cần…
Giang Hạo cúi đầu nhìn chân của mình, sau đó nhẹ nhàng nâng lên.
Soạt, một chân thoát khỏi dòng nước.
Trong nháy mắt rời đi, Giang Hạo cảm giác con đường biến mất lại xuất hiện lần nữa, dọc theo vô số đầu tuyến, tiến vào trong hư vô.
"Chỉ cần giơ chân lên, chính là một chân giẫm vào trong tử vong, một chân bước lên trên đường trường sinh."
"Sinh tử cùng tồn tại."
"Có sinh mới có chết, có chết mới có trường sinh."
"Sinh tử giao hội, thiếu một cái liền không cách nào hiển lộ rõ ràng bản ý, đại đạo không hoàn chỉnh."
Giờ khắc này, Giang Hạo nhìn thấy được một tia sáng, ánh sáng đến từ đại đạo.
Nhìn thấy đại đạo.
Trong sân.
Hồng Vũ Diệp đang uống trà, chờ đợi sông Tử Tịch xuất hiện. Chỉ là nàng chợt thấy một cỗ đạo ý xuất hiện.
Giang Hạo vốn đang đứng thẳng nhắm mắt, toàn thân phát ra khí tức đại đạo, có dấu vết đốn ngộ đại đạo, nhìn thấy con đường đại đạo.
Hồng Vũ Diệp chậm rãi thả cái chén trong tay ra, lông mày cau lại.
"Lần thứ mấy rồi?"
Sau một lát, nàng lần nữa bưng chén lên, uống trà.
Sau khi Giang Hạo nhìn thấy ánh sáng đại đạo, cũng không đi ngộ đạo. Bởi vì hắn vốn là giẫm lên sinh và tử, không cần tiếp tục lĩnh ngộ nhiều. Sau đó, hắn một chân giẫm ở trên mặt nước, một chân giẫm ở trên bờ, bắt đầu thi triển Đấu Chuyển Tinh Di.
Đấu Chuyển Tinh Di, cần động công.
Chân đạp bước sao trời, tay họa đường nhật nguyệt.
Giang Hạo nhẹ giẫm một cái, mỗi một lần đều có thể vững vàng giẫm một chân ở trong nước, một chân ở trên bờ, tay thì không ngừng huy động tử khí.
Một chiêu một thức kéo theo tử khí, dẫn động sông Tử Tịch.
Sau đó động tác của Giang Hạo càng lúc càng nhanh, thân ảnh cũng càng ngày càng mê huyễn, lúc này sông Tử Tịch đang quấn lấy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận