Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1318: Nên Tin Nữ Ma Đầu Một Lần Hay Không 2

Chương 1318: Nên Tin Nữ Ma Đầu Một Lần Hay Không 2
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lúc nhất thời trầm mặc, mới mở miệng:
"Cảm giác ngươi rất coi trọng Thiên Đao."
Nhìn từ tình huống vừa rồi, Thiên Đao dường như cũng là thuật pháp chủ yếu của đối phương.
"Ngươi có thể quan sát ta ở chỗ này, còn có thể nhận ra Thiên Đao Pháp, đồng thời biết được Đông Cực Thiên, tại sao lại hỏi ra vấn đề như vậy?" Hư ảnh có chút buồn cười nói:
"Chẳng lẽ ngươi biết được Thiên Đao, lại không biết Thiên Đao Pháp cao minh?"
Giang Hạo nhíu mày.
Hắn đương nhiên biết Thiên Đao Pháp cao minh, dù sao mình đã học tập Thiên Đao rất lâu.
Trước mắt đã học được sáu thức, một thức sau cùng cũng có một chút cảm ngộ. Bởi vì cảm ngộ, trong cơ thể mình còn có một đạo đao ảnh. Đao ảnh này sẽ không ngừng ngưng tụ đao ý, sau này học được thức thứ bảy Thiên Đao sẽ mạnh hơn rất nhiều. Đao ảnh móc nối với thực lực của hắn, có đạo tồn tại.
Mình gần như đã bước một chân vào thức thứ bảy, vì sao đối phương lại cảm thấy mình không biết được Thiên Đao Pháp cao minh?
Phía sau Thiên Đao cất giấu cái gì sao?
"Thiên Đao Pháp cất giấu bí mật gì sao?" Giang Hạo chủ động mở miệng.
"Bí mật?"
Hư ảnh hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Không tính là bí mật, nhìn ngươi biết được không ít chuyện, đại khái là nhận biết người học tập Thiên Đao Thất Thức, ngươi đi hỏi một chút xem hắn tu luyện Thiên Đao có ý vị như thế nào."
"Có nhiều người tu luyện Thiên Đao Pháp sao?" Giang Hạo hỏi.
"Tạm được, nhưng người chân chính học được toàn bộ có thể đếm được trên đầu ngón tay." Hư ảnh cũng không giấu diếm.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Có thể đếm được trên đầu ngón tay?"
Phải biết lai lịch của đối phương cực kì cổ lão.
Thiên Đao Thất Thức có từ cổ lão, thời kỳ đó có ít người học được Thiên Đao như vậy sao?
"Đúng vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay." Hư ảnh gật đầu.
"Vậy là bao nhiêu?" Giang Hạo tiếp tục truy vấn.
Lúc này hư ảnh cân nhắc rồi nói: "Ngươi nghe qua một câu như này chưa?"
"Cái gì?" Giang Hạo hỏi.
Hư ảnh có chút cảm khái: "Đã có Đông Cực Thiên, không cần có thêm Nại Hà Thiên."
Nghe xong câu nói này, Giang Hạo chau mày.
Không hiểu.
"Xem ra ngươi chưa từng nghe nói tới, vậy ta liền không cách nào nói tiếp nữa." Hư ảnh nhún vai nói.
Giang Hạo thu tâm thần, không tiếp tục hỏi nhiều nữa, mà chỉ nói: "Tiền bối muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao?"
"Cũng không phải là ta phải ở lại chỗ này, mà là ta vẫn luôn ở chỗ này, đồ của các ngươi đã thức tỉnh ta, cho nên ngươi mới có thể nói chuyện cùng ta." Hư ảnh nói.
Giang Hạo tò mò nói: "Tiền bối có thể ra ngoài không?"
"Không thể, ngươi có thể nhìn thấy ta cho nên mới có thể trò chuyện cùng ta." Hư ảnh lại nói.
"Tiền bối gọi là gì?" Giang Hạo lại hỏi.
"Ta là hư ảnh hình thành từ sông Tử Tịch, ngươi gọi ta là Thiên Tuần đi." Thiên Tuần nói.
Lông mày Giang Hạo cau lại, cái tên này có liên quan tới sông Tử Tịch?
"Ngươi thì sao?" Thiên Tuần vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Khí tức người này biểu hiện ra quá mạnh, không hợp với tu vi, thấy thế nào đều là cường giả trấn áp một phương.
"Cổ Kim Thiên." Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
"Chưa từng nghe nói qua." Thiên Tuần nói.
"Về sau sẽ nghe nói." Giang Hạo vừa cười vừa nói, sau đó tập trung ý chí lui ra ngoài.
Bên ngoài, trên sườn núi, Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra.
Quả nhiên, Thiên Tuần đã không cách nào nói chuyện cùng hắn, hơn nữa xung quanh cũng chưa từng xuất hiện biến hóa gì.
Chiến đấu giữa bọn họ là hư ảnh đạo khí, chiến trường cũng ở dưới đất. Nơi đó đã không phải là không gian bình thường.
Con sông này hấp thu càng nhiều thứ, hư ảnh canh giữ ở trong sông sẽ xuất hiện.
Ngay từ đầu đối phương có chút cao lãnh. Nhưng sau khi mình đánh bại đối phương liền trở nên dễ nói chuyện. Quả nhiên là không đánh thì không quen biết.
Đương nhiên, điều làm cho Giang Hạo để ý nhất là Thiên Đao Thất Thức.
"Nghe đối phương nói, Thiên Đao Thất Thức cũng không phải là đao pháp đơn giản."
Trầm mặc một lát, Giang Hạo vẫn cảm thấy kỳ quái.
Mình đã lĩnh ngộ được sáu thức, cũng biết được tên của thức thứ bảy.
Mặc dù không cách nào học tập một thức sau cùng, nhưng hắn có thể xác định, đúng là đao pháp, hơn nữa còn là đao pháp cực kỳ cường đại, cũng không có chỗ đặc thù gì cả, hoặc có thể nói là không có thứ gì ở cấp độ sâu hơn. Trừ phi là nó nằm ở thức cuối cùng.
Trầm mặc một lát, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, dù nghĩ cũng không cách nào biết được câu trả lời.
Như vậy hẳn nên hỏi ai?
Hồng Vũ Diệp?
Nếu như nàng vốn đã mang theo mục đích, như vậy hiện tại mình hỏi rồi liệu có phải là xúc động hỏi thứ không nên hỏi hay không?
Có khả năng nhất định.
Như vậy không hỏi nàng thì hỏi ai?
Cổ Kim Thiên? Thánh Chủ? Xích Long?
Hoặc là mạo hiểm hỏi thăm Thánh Đạo? Hay là Đan Nguyên tiền bối?
Bất tri bất giác, mình đã quen biết nhiều tồn tại cường đại như vậy. Chỉ là trước mặt bọn hắn, mình chung quy là kẻ yếu.
Tin tưởng bọn họ, chẳng bằng đi tin tưởng Hồng Vũ Diệp.
Dù sao mình học tập Thiên Đao Thất Thức, có thể phát hiện được thuật pháp này không có vấn đề.
Thần thông giám định cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Vậy đã nói rõ đại khái là có thể hỏi.
Mặt khác, hỏi thăm những người khác cũng rất dễ dàng bị Hồng Vũ Diệp biết được.
Nếu như có mục đích không thể bị biết được thì mình sẽ gặp nguy hiểm.
Trừ phi chẳng quan tâm, tiếp tục chờ đợi, hoặc là cùng tuần tra tiếp tục giao lưu.
"Ngươi đang tự hỏi cái gì?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Trời chẳng biết đã tối từ lúc nào.
Ánh trăng rơi vào trên người một nữ tử, có vẻ hơi loá mắt.
Tóc đến eo chập chờn theo gió, thân ảnh thẳng tắp, mang theo một loại xinh đẹp u tĩnh.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo đứng dậy hành lễ.
"Ngươi tiến vào sông Tử Tịch?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo hơi chút suy nghĩ rồi nói:
"Cũng không phải là tiến vào, là phát hiện phía dưới có một thân ảnh, tiếp xúc một chút."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Có phát hiện gì?"
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, thoáng có chút khẩn trương.
Trong lòng của hắn đang do dự.
Không biết có nên nói thật hay không.
Nói, sẽ có xác suất nhất định biết được đáp án, nhưng cũng có xác suất sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hắn do dự hồi lâu, Hồng Vũ Diệp cũng không có lên tiếng thúc giục.
Cuối cùng, Giang Hạo chậm rãi mở miệng:
"Phát hiện đối phương biết Thiên Đao Thất Thức, mặc dù chỉ là dùng thức thứ hai, nhưng vãn bối cảm thấy hắn chắc là biết cả bảy thức. Chỉ là bản thân còn chưa có bao nhiêu lực lượng, không dùng được bao nhiêu." Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nói lại chi tiết.
Coi như đánh cược một lần, bởi vì tỷ lệ thắng không thấp.
Mặt khác, mình còn có giá trị, dù là thua, cũng có thể tiếp nhận được cái giá tương ứng, sau đó cũng coi như mua một cái giáo huấn, không dám tiếp tục đánh cược nữa.
Hồng Vũ Diệp nghe Giang Hạo miêu tả lại, cứ đứng dưới ánh trăng như vậy, quan sát người trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng nhìn hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Xem ra ngươi thật sự rất tò mò."
Giang Hạo cúi đầu, nói khẽ:
"Chỉ là cảm thấy đối phương khả năng học được tuyệt học của tiền bối, có chút lo lắng."
"Thiên Đao Thất Thức không phải thuật pháp của ta, người phía dưới khả năng còn học tập sớm hơn cả ta." Hồng Vũ Diệp nói.
Nghe vậy, trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, đối phương có chịu nói. Nếu như mục đích, hẳn là có thể nói.
Xem ra mình đoán cũng không có sai, Hồng Vũ Diệp cũng không có tâm cơ quá lớn đối với chuyện này.
"Vãn bối nghe đối phương nói phía sau Thiên Đao thật ra ẩn chứa một thứ gì đó, đại biểu cho đao pháp cực kỳ ghê gớm. Mặt khác, đối phương còn nói một câu, đã có Đông Cực Thiên, không cần có thêm Nại Hà Thiên." Giang Hạo nói ra toàn bộ nghi hoặc trong lòng.
Hi vọng đối phương có thể giải đáp một hai.
Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn ra dòng sông phía xa, nói:
"Cũng không có phức tạp như hắn nói, đúng là có không ít người học Thiên Đao Thất Thức, người học thành xác thực lác đác không có mấy, nhưng mà có một chút chuyện ngươi cần biết được. Thiên Đao Thất Thức của ngươi khác với bọn hắn. Về việc khác ở chỗ nào thì ngươi cần tự mình đi phát hiện. Ngươi dù sao cũng là độc nhất vô nhị."
Hồng Vũ Diệp nói xong lại nhìn về phía Giang Hạo, nhẹ giọng mở miệng: "Nhưng không phải là bởi vì ta, mà là bởi vì ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận