Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 736: Nội Dung Ghi Lại Trong Trang Sách Tiên Hiền

Chương 736: Nội Dung Ghi Lại Trong Trang Sách Tiên Hiền
Chương 736: Nội Dung Ghi Lại Trong Trang Sách Tiên Hiền
Rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo liền trở về chỗ ở của mình.
Lần này đi tầng thứ năm đúng là đã làm rất nhiều chuyện.
Đưa tiễn Trường Dương đạo nhân, Doãn Tự Trần đại khái cũng sắp rợ đi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, không đạt được thứ gì hữu dụng từ chỗ của bọn hắn cả.
Từ chỗ của Trường Dương đạo nhân biết được Phong Hoa đạo nhân vô cùng sôi nổi, Doãn Tự Trần…
Lợi dụng hắn đổi được một thù lao từ chỗ của Quỷ Tiên Tử, cũng còn tốt.
Toàn thể mà nói thì cũng không thua thiệt.
Đưa tiễn bớt người cũng tốt, ít người ít chuyện, mình cũng có thể tiếp tục trồng trọt trại Linh Dược Viên.
Cũng có thể chuẩn bị cho chuyện của con thỏ.
Chỉ là linh thạch còn thiếu một chút, hiện tại mới có năm vạn linh thạch, còn cần hơn một vạn.
Nếu như bán hết đống đồ mà Thiên Trần sư huynh để lại thì chắc là sẽ đủ.
Chỉ là không thể bán ra ở trong tông môn được.
Vậy chỉ còn cách chế phù kiếm linh thạch.
Hắn hiện tại có thể làm ra một số phù lục tốt hơn.
Hơn một vạn chắc là không cần đợi đến sang năm.
Hơn nữa, còn có một viên Thiên Hoàn Đan cũng có thể bán.
Gần đây bởi vì ổn định tâm tính, hắn bớt làm không ít chuyện, nếu không phải cũng không đến mức thiếu lễ vật cho con thỏ.
Còn có một chút chuyện phiền toái, phải chuẩn bị một phần Cửu Nguyệt Xuân.
Nếu không, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Suy đi nghĩ lại, vẫn là thiếu linh thạch.
Tháng ngày sau đó trở nên yên tĩnh, Giang Hạo cũng đang dự định tiến vào Huyết Trì một chuyến.
Đi Chấp Pháp Phong, phát hiện ba ngày sau có nhiệm vụ Ma Quật.
Như này, hắn có thể đi vào theo.
Mấy ngày nay, hắn bắt đầu chế phù rồi bán.
Ngoại trừ phù lục tinh phẩm, hắn bắt đầu chế tác lượng lớn phù lục Kim Đan.
Giá cả chênh lệch không ít, cho nên đa số của phù lục của Kim Đan sẽ tốt hơn.
Chỉ là có chút chuyện phiền phức.
Đó chính là Đoạn Quan sư huynh và Lãnh Điềm sư tỷ tấn thăng không đủ nhanh. Có chút không theo kịp phù mà hắn chế tác.
Cho nên cũng không thể thiếu phù lục tinh phẩm được, bởi vì có khả năng bán được không ít linh thạch.
Những người khác mua một tấm phù Kim Đan, còn kém xa hai người Đoạn Quan sư huynh.
Phù lục tinh phẩm gồm ba phù lục chính.
Thập Vạn Thần Kiếm Phù, Phá Địa Phù, Ngự Lực Phù, giá bán bình thường khoảng sáu mươi, còn lại phải xem biến động thị trường.
Ngoại ra, còn có Trị Liệu Phù, giá bán tầm ba mươi, thỉnh thoảng sẽ lên năm mươi bởi vì khai chiến
Mà phù lục Kim Đan cũng gồm ba loại chính.
Lần lượt là, Thiên Kiếm Phù, Phá Tà Phù, Hồi Xuân Phù.
Thiên Kiếm Phù là bản nâng cấp của Thập Vạn Thần Kiếm Phù. Hồi Xuân Phù có thể chữa thương cũng có thể hồi phục sinh cơ thực vật, xem như bản nâng cấp của Trị Liệu Phù.
Phá Tà Phù tên như ý nghĩa, phá tà ma, hiệu quả bình thường. Thế nhưng lại có không ít tác dụng đối với những người không biết chút pháp thuật nào.
Giá bán khoảng chín mươi linh thạch, phần lớn đều có xu hướng giảm xuống.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo dự định không bán Phá Tà Phù.
Cũng nên cho người khác một chút khuyết điểm.
Ba ngày sau.
Người đã tiến vào Ma Quật.
Giang Hạo thả phù bút trong tay ra, đi Linh Dược Viên xử lý một phen rồi trực tiếp hướng về phía Ma Quật.
Đây là phương thức tốt nhất để tiến vào Ma Quật, sau đó mở ra con đường để tiến vào Huyết Trì.
Còn về những đồng môn kia, đều là tu vi Trúc Cơ, cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng mà không thể thiếu cảnh giác.
Nếu không thì ngày nào đó trong tương lai, mình nhất định sẽ ăn thiệt thòi trên phương diện này.
Một lát sau, Giang Hạo lần nữa đi trên con đường đường phủ kín máu tươi.
Giống như trước đó, tất cả đều thuận lợi.
Lại như trước đó, gặp được thân ảnh của Cổ Kim Thiên.
Người kia cũng chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy Giang Hạo lần nữa, hắn hơi kinh ngạc.
Câu đầu tiên sau khi mở miệng chính là: "Đây là nhà ngươi sao?"
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Giang Hạo nhìn đối phương, cũng không phát hiện bất kỳ biến hóa nào.
"Phong thái của tiền bối vẫn như cũ."
Cổ Kim Thiên mở to mắt, như muốn nhìn thấu cái gì:
"Ngươi sao có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"
"Có lẽ là vận khí không tốt?" Giang Hạo thử trả lời.
Bởi vì vận khí tốt, sao có thể đi tới chỗ xúi quẩy này được cơ chứ?
Cổ Kim Thiên cười ha ha, hắn cảm thấy đối phương biết nguyên nhân, nhưng không tiếp tục hỏi nhiều.
"Lần này ngươi tới để làm gì? Đã không còn người ở chỗ này."
"Muốn đi vào xem, tiền bối có gì có thể nhắc nhở không?" Giang Hạo bình tĩnh như nước.
Hắn phải mau chóng đến xem Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
"Vào xem?" Cổ Kim Thiên kinh ngạc nói:
"Ngươi phát hiện ra nội bộ xuất hiện biến hóa nên mới tới?"
Lần này đến lượt Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, nội bộ xuất hiện biến hóa?
Là biến hóa như thế nào?
"Xin tiền bối chỉ giáo."
Hắn đúng là không biết tình huống cụ thể bên trong, đối mặt với loại hung vật này, hắn cũng không dám có chút buông lỏng.
Không biết chính là không biết, không cần thiết phải ra vẻ là đã biết.
Một khi bỏ lỡ tin tức quan trọng, sẽ có thể có thể dẫn đến tai hoạ ngập đầu.
"Ngươi không biết?" Cổ Kim Thiên tò mò nói:
"Vậy ngươi tiến vào làm cái gì?"
"Tới vì một thứ, lo lắng thứ kia sẽ ảnh hưởng đến vãn bối." Giang Hạo cung kính nói.
"Xem ra ngươi đã phát hiện ra gì đó ở bên trong." Cổ Kim Thiên cười nói:
"Nếu như ngươi đã thỉnh giáo ta, như vậy ta có thể nhờ ngươi làm chút chuyện gì đó không?"
"Tất nhiên." Giang Hạo gật đầu, chân thành nói:
"Tất cả mọi chuyện đều có giá của nó."
Cổ Kim Thiên có chút ngoài ý muốn mà nhìn trước mắt người, sau đó nói:
"Ngươi gần đây có tiếp xúc với người của Thiên Văn Thư Viện không?"
Giang Hạo lắc đầu, trước đó có lẽ từng tiếp xúc, thế nhưng bây giờ không có.
Thiên Văn Thư Viện ở Tây Bộ, cách Nam Bộ vô cùng xa xôi, muốn tiếp xúc cũng không tiếp xúc đến.
"Vậy ngươi nghĩ biện pháp tiếp xúc một chút, ừm ~" Cổ Kim Thiên suy tư một lúc, lấy một quyển sách ra rồi nói:
"Ngươi đưa cho bọn hắn quyển sách này, năm đó ta tự mình viết. Ta không ra ngoài được, không cần thiết để cho quyển sách này ở lại chỗ này giống như ta."
Giang Hạo tiếp nhận, nhìn tên sách, nhướng mày.
Phía trên viết ba chữ to 《 Cổ Kim Thư 》.
Đây không phải là quyển sách mà "Trương" muốn sao?
Nàng nói quyển sách này bị một người mang đi, là Cổ Kim Thiên?
Không quá giống, Cổ Kim Thiên nói hắn đức cao vọng trọng, mà người trong miệng "Trương" lại giống như một tên trộm.
Giang Hạo không hiểu rõ chuyện cụ thể.
Thế nhưng, đây không tính là chuyện quá khó khăn.
Hơn nữa, "Trương" đại khái là người của Thư Viện.
Người tụ hội đúng là đều không đơn giản, trong lòng Giang Hạo cảm khái một câu.
"Được, ta đồng ý với tiền bối." Giang Hạo gật đầu.
"Ta cũng không bắt nạt ngươi, ngươi nói một chút xem còn cần gì?" Cổ Kim Thiên hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương, rơi vào trầm mặc.
Thật ra, hắn cũng không muốn lấy được cái gì, hiện tại còn chưa giải quyết được chuyện lần trước đạt được tên của đối phương.
Lấy càng nhiều thứ, càng dễ mang đến phiền toái.
Nhưng mà, hắn cũng có thứ muốn hỏi một chút.
"Tiền bối biết trang sách Tiên Hiền không?"
"Trang sách Tiên Hiền?"
Lông mày Cổ Kim Thiên cau lại, nói:
"Bây giờ còn có trang sách Tiên Hiền xuất hiện?"
Giang Hạo gật đầu, có chút không hiểu.
"Tiền bối có chút lo lắng vì trang sách xuất hiện?" Hắn hỏi.
"Ngươi cảm thấy trang sách Tiên Hiền là thứ như thế nào?" Cổ Kim Thiên hỏi.
"Ghi chép đạo pháp tiên hiền? Hoặc là ghi chép lịch sử tiên hiền?" Giang Hạo hỏi.
Nhưng mà Cổ Kim Thiên lại lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
"Đúng, nhưng cũng không phải. Trang sách Tiên Hiền xuất hiện cũng không phải chuyện tốt, mỗi lần xuất hiện sẽ dễ dàng mang đến biến hóa lớn. Trang sách Tiên Hiền xuất hiện trước đó, ghi chép về Thiên Đạo Trúc Cơ và Đại Địa Hoàng Giả. Khi đó Thiên Đạo Trúc Cơ còn chưa xuất hiện, thế nhưng Đại Địa Hoàng Giả đã xuất hiện. Nhân Hoàng đương đại, sinh ra theo thời thế, trấn áp vạn tộc. Hắn không chỉ trở thành Đại Địa Hoàng Giả, còn là người có đại khí vận."
"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Giang Hạo lần thứ nhất nghe nói, trang sách Tiên Hiền là ghi chép những thứ này.
"Chuyện tốt?" Cổ Kim Thiên mỉm cười nói:
"Vậy ngươi biết các trang sách Tiên Hiền khác ghi chép về cái gì không?"
"Cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Biết Thiên Cực Ách Vận Châu không?" Cổ Kim Thiên hỏi.
Giang Hạo sững sờ, con ngươi co rụt lại.
"Xem ra ngươi có biết, hơn nữa cũng đã đoán được. Đúng vậy, Thiên Cực Ách Vận Châu cũng là ghi chéo trong trang sách Tiên Hiền. Nghe nói thời đại kia có vô số cường tộc giao chiến, cũng cho những người khác cơ hội, Thiên Cực Ách Vận Châu được sinh ra từ bên trong đại chiến. Trong nháy mắt đó, vạn tộc ngưng chiến, đoàn kết nhất trí, mới sống qua được." Cổ Kim Thiên cười nói:
"Hiện tại ngươi còn cảm thấy trang sách Tiên Hiền xuất hiện là chuyện tốt không?"
"Nếu như trang sách ghi lại những thứ này, tại sao lại không ít người đều biết đến trang sách. Hơn nữa còn tại Tây Bộ, chẳng lẽ không phải là có liên quan đến Thiên Văn Thư Viện hay sao?" Giang Hạo hỏi.
"Bởi vì Thiên Văn Thư Viện có trang sách Tiên Hiền của riêng mình, là bảo vật mà tiền bối của thư viện để lại, không phải là trang sách Tiên hiền chân chính." Cổ Kim Thiên do dự một chút rồi nói:
"Nhưng mà có một số tiên sinh của Thiên Văn Thư Viện biết được lai lịch chân chính của trang sách, không phải là chuyện tu vi mạnh yếu, mà là mức độ hiểu rõ trong đó. Mà mấy người biết được bí mật này đều sẽ thoát khỏi thư viện, ra ngoài khai thác thế lực của mình."
Thiên Hạ Lâu, Giang Hạo lập tức nghĩ đến thế lực này.
Vị Đại tiên sinh kia chính là cường giả đi ra từ Thư Viện, thậm chí từng tiến vào Uyên Hải.
"Theo như lời tiền bối nói, Tu Chân Giới sắp gặp phải kiếp nạn?" Giang Hạo hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Cổ Kim Thiên nói:
"Trang sách Tiên Hiền cũng sẽ ghi chép trù nghệ, thi từ, kiến trúc, pháp bảo. Chỉ là đã lâu không có xuất hiện, đều sẽ làm cho người ta lo lắng. Mà lại không nói trước được chuyện bị người nào đạt được, bởi vì không có bất kỳ dấu hiệu gì."
Giang Hạo yên lặng, xem ra trang sách xuất hiện rất ngẫu nhiên.
"Trang sách xuất hiện thế nào?" Hắn hỏi.
Cổ Kim Thiên lắc đầu, không trả lời.
Là không biết hay là không nói, Giang Hạo không quá chắc chắn
Chỉ có thể hỏi Hồng Vũ Diệp, nét mặt của nàng dễ đoán hơn một chút.
"Tiền bối có thể nói một chút về chuyện bên trong Huyết Trì được không?" Giang Hạo quay lại chủ đề ban đầu.
Cổ Kim Thiên quay đầu nhìn phía sau, nói:
"Bên trong có thứ gì đó tới gần, khiến cho Huyết Trì rung chuyển. Nếu như loại ảnh hưởng này luôn tồn tại, không biết sẽ mang đến hậu quả gì nữa." Cổ Kim Thiên lo lắng nói.
Một khi Huyết Trì chảy ra phía ngoài thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng mà, hắn không nói rõ một chuyện.
Đó là Huyết Trì bỗng yên tĩnh lại vào ngay lúc này, lúc đầu hắn còn nghi hoặc, hiện tại đã hiểu rõ.
Là bởi vì người trước mắt đến.
Thế nhưng, hắn vẫn chưa xác định được tại sao lại như thế này.
Nghe vậy, Giang Hạo nhăn mày, có thứ gì đó tới gần, khiến cho Huyết Trì biến hóa.
Chuyện này chắc không cần phải nói nhiều, nhất định là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Biến hóa xuất hiện sau khi hắn tới, nói cách khác mình nhìn thấy Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, đại biểu cho Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cũng nhìn thấy hắn, hoặc là biết được sự tồn tại của Địa Cực Phệ Tâm Châu.
Như thế mới có thể hướng bên này tới gần.
Huyết Trì đọ sức với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, tất nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều phản ứng.
Một khi phá vỡ phong ấn thì hậu quả khó mà lường được.
Phải nghĩ biện pháp ổn định tình huống nơi này.
Nếu không thì Thiên m Tông sẽ đứng mũi chịu sào.
Người thua thiệt vẫn là mình.
"Ngươi muốn vào xem tình huống một chút sao?" Cổ Kim Thiên hỏi.
Giang Hạo gật đầu, sau đó hành lễ tạm biệt.
Cổ Kim Thiên cau mày, hắn phát hiện biến hóa nơi này xuất hiện sau khi người này tới. Thế nhưng, hắn lại không nhìn thấy chuyện cụ thể.
Bí mật nơi này rất nhiều, mình lại luân hãm quá sớm.
Thật sự là đáng tiếc.
Nhưng mà đối phương có thể tới hai lần, có khả năng tới ba lần, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại.
Đương nhiên, càng gặp mặt, hắn sẽ càng hướng người về phía Thư Viện.
Đây là chuyện duy nhất mà tiên sinh như hắn có thể làm.
Sau khi tạm biệt Cổ Kim Thiên, Giang Hạo một đường đi vào bên trong. Hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, gợn sóng của Huyết Trì lắng lại ở dưới chân hắn.
Đoạn đường này đi rất nhanh.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới phần cuối của Huyết Trì.
Khi hắn tới nơi này lần nữa, cả người lập tức sững ra, trong lòng có một loại hoảng sợ tràn ra theo hô hấp.
Tử khí điên cuồng vận chuyển trong thân thể hắn.
Hai chân giống như sắp mất đi năng lực đi lại.
Bởi vì, tầm mắt của hắn lúc này bị một khối cầu vô cùng to lớn, tựa như bầu trời xanh rộng lớn chiếm cứ.
Là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu trước đó còn cách hắn xa xôi tựa như thái dương, chẳng biết đã tới gần Huyết Trì từ lúc nào, chiếm hơn phân nửa bầu trời. Loại cảm giác gần trong gang tấc kia, hóa thành tim đập nhanh, khiến cho người ta e ngại.
Như này sao có thể gọi là hạt châu được, đây là sao trời trong thiên địa.
Nhìn khối cầu màu xanh lá, Giang Hạo căn bản là không có cách nào đối kháng.
Hắn chưa từng thấy loại cuồn cuộn và đáng sợ kia.
Lực lượng của hắn quá yếu, khó trách Vạn Vật Chung Yên muốn dùng nó diệt thế, cũng khó trách đám người Đan Nguyên tiền bối không hy vọng nó bị phá vỡ phong ấn.
"Kẻ vô tri không biết sợ."
Mặc dù Giang Hạo cảm thấy lo lắng, nhưng lập tức vượt qua hoảng sợ.
Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu luôn bị hắn phong ấn, mặc dù là cơ duyên trùng hợp, nhưng mà phong ấn chính là phong ấn.
Mang đến cho hắn một loại cảm giác hung vật này cũng không có đáng sợ như vậy.
Phải biết, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu không thể tiêu diệt toàn thể.
Mà Thiên Cực Ách Vận Châu lại có thể, bởi vậy có thể rõ ràng nó đáng sợ như nào.
Mình có thể sẽ chết dưới Thiên Cực Ách Vận Châu bất cứ lúc nào.
Nhìn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu chiếm cứ tất cả và sắp đụng vào Huyết Trì, Giang Hạo không biết làm như thế nào cho phải.
Có lẽ không bao lâu nữa, hai phe sẽ hoàn toàn va chạm, như vậy phong ấn sẽ bị phá vỡ sao?
Lúc này, hắn lấy mảnh vỡ của Địa Cực Phệ Tâm Châu ra. Mảnh vỡ lập tức xuất hiện phản ứng, giống như có thể phá vỡ phong ấn bất cứ lúc nào.
Thấy thế, hắn chỉ có thể cất kỹ trước.
"Cho nên là bởi vì Địa Cực Phệ Tâm Châu sao?"
Giang Hạo đứng yên tại chỗ thật lâu, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ngó chừng hắn.
Giống như để mắt tới mỹ vị.
Có lẽ nó đã nhìn chằm chằm vào Địa Cực Phệ Tâm Châu, cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Phải nghĩ biện pháp mới được."
Chuyện này chỉ có thể hỏi Hồng Vũ Diệp, hơn nữa thời gian không còn nhiều lắm.
Hắn không nghĩ tới, mình vô ý tới đây sẽ dẫn tới phiền toái như vậy.
Sau đó, hắn lui ra khỏi Huyết Trì, hạ xuống Ma Quật.
Lúc này, ánh mắt của hắn rơi xuống chỗ sâu Ma Quật, nơi đó sao trời đảo ngược, ánh sáng đều khó mà chạy ra.
Chắc là càng có thứ đáng sợ hơn.
"Có lẽ chỗ phong ấn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu chính là chỗ này."
"Nhưng mà Thiên Cực Ách Vận Châu đều không ở nơi đó, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu còn chưa hoàn chỉnh, không đến mức ở chỗ quan trọng nhất."
Giang Hạo thở dài, chỉ có thể rời đi trước.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy năm Trúc Cơ.
Khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên mình tới nơi này.
Lúc đó, hắn mới Trúc Cơ trung kỳ, đối phương là Trúc Cơ hậu kỳ.
"Mới qua vài chục năm, ta đã phải đối mặt với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."
Hắn có chút cảm khái.
Rõ ràng mình muốn không muốn sáng chói cũng không muốn dương danh.
Nhưng rất nhiều chuyện cứ xuất hiện như vậy, khiến cho hắn không thể không làm chút gì đó.
Bất tri bất giác, hắn đã làm rất nhiều chuyện.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận