Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1129: Nữ Ma Đầu: Ngươi Đi Chỗ Nào Của Hải Ngoại Rồi

Chương 1129: Nữ Ma Đầu: Ngươi Đi Chỗ Nào Của Hải Ngoại Rồi
Thánh Chủ híp mắt lại.
Trên người Giang Hạo xuất hiện biến hóa, khí tức hoàn toàn mới lan ra, khiến cho người ta không phân rõ thật giả.
Khí thế kia cũng không bình thường, tuyệt không phải là thứ người tầm thường có thể có được. Nhưng mà quay đầu nghĩ lại, chỉ là khí tức mà thôi.
Không tính là gì.
Chỉ cần không phải lực lượng chân chính, đều không đáng lo lắng. Mặt khác, người trước mắt vốn đã không bình thường.
Nếu không sao có thể vũ nhục hắn, hãm hại hắn như vậy?
Không có khí thế như vậy thì mới không bình thường.
Nhưng mà, bản thân hắn nhìn hiểu loại khí thế này, nhưng người khác xem không hiểu. Mỹ phụ bên cạnh nhíu mày, thoáng có chút khinh thường.
Thánh Chủ từ lúc bắt đầu đã nhận ra sự khinh thường của đối phương. Nhưng mà hắn không giải thích, cũng không có ý định ngăn cản.
Nếu như người trước mắt có thể gây thêm phiền phưc cho nhân tộc vô sỉ này thì lại tốt quá.
Mỹ phụ nhìn chằm chằm Giang Hạo, cũng muốn nhìn một chút xem người trước mắt rốt cuộc muốn viết chữ gì.
Bình thường thì đều là đề thơ hoặc là những câu nói khiến bản thân cảm động, không thì là mấy chữ khích lệ bản thân. Không biết mùi vị, bản thân còn cảm thấy cao nhã. Bản thân nàng đã gặp quá nhiều người như này.
Không có đặc biệt xem thường ai, dù sao đều là một đám rác rưởi. Đương nhiên, dù có rác rưởi nàng đều dùng nhan sắc tới trò chuyện.
Không cần thiết phải trở mặt, người tới là khách.
Giang Hạo đứng tại ban công, người bên ngoài không phát hiện được hắn, nhưng mà đứng ở nơi này lại có thể nhìn thấy bên dưới một cách rõ ràng. Trận pháp này không đơn giản.
Giang Hạo không cách nào lĩnh hội.
May mà, bản thân không phải tới để làm những chuyện này.
Sau khi tăng trạng thái của bản thân lên, hắn vươn tay.
Cùng lúc đó Sơn Hải Ấn Ký xuất hiện, xuất hiện trong tay hắn dưới hình thức một cây bút.
Hiện nay, thứ cao minh nhất của hắn không có gì hơn Sơn Hải ấn ký, Thiên Đao Thất Thức, Hòa Quang Đồng Trần, Chưởng Trung Càn Khôn. Ba cái phía sau không có bao nhiêu trợ giúp đối với việc đề chữ.
Thiên Đao có lẽ có thể, nhưng mà công phạt quá thịnh. Mà Sơn Hải Ấn Ký thì khác, có lực lượng phong ấn, khắc hoạ mũi nhọn. Người khác muốn lau cũng không có dễ dàng như vậy.
Thực lực của bản thân là Đăng Tiên cấp 7, hấp thu ba phần thần hồn Thánh Chủ, có Vô Danh Bí Tịch, Nhân Hoàng Kiếm Quyết, cảm ngộ khí vận Tây Bộ, Đăng Tiên bình thường chắc là không cách nào lau. Đừng nói đến việc còn có khí vận thuộc về Cổ Kim Thiên.
Lúc này, khí tức nội liễm, không lộ ra ngoài mảy may.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Giang Hạo mới đặt bút ở phía trên cột.
Chữ của hắn không kém, như một đao giấu đi mũi nhọn bổ ra vạn vật, ấn xuống vết tích, nặng nề có lực.
Chữ viết rơi xuống, như núi biển lao nhanh, khí thế bàng bạc. Trong lúc nhất thời, sương mù bên ngoài lầu các trở nên cuồn cuộn.
Sau khi cảm nhận được đại thế sơn hải, sắc mặt Thánh Chủ tái xanh, có một loại cảm giác tim đập nhanh. Chính là uy thế như vậy đã trấn áp hắn. Mặt khác, hắn cuối cùng cũng biết đối phương tại sao lại muốn thần hồn của mình. Đây là muốn giúp đại thế trở nên lớn mạnh hơn. Hai người đã được định sẵn là địch.
Mỹ phụ hơi kinh ngạc, dù nàng không có nhãn lực độc đáo, cũng cảm thấy không bình thường. Chữ mà người này để lại không bình thường lắm.
Giang Hạo viết rất nhanh, mỗi bút mỗi nét dẫn động trận pháp, như xông phá sương mù gặp nhật nguyệt.
Lúc này, người phía trên boong tàu đều cảm thấy phía trên chấn động. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhao nhao ngẩng đầu.
Chỉ thấy từng chữ truyền đến từ bên trên. Ánh sáng lấp lóe, cuối cùng truyền ra từ trong mây mù.
"Bích Vân Các muốn làm gì?"
Người người đều cảm thấy là Bích Vân Các muốn chuẩn bị thứ gì đó mới. Song khi chữ viết hoàn toàn xuất hiện, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, Giang Hạo trên lầu chín thở phào một cái.
Hán tản bút sơn hải trong tay đi, có chút hài lòng gật đầu.
Chữ viết đã lưu, không thể ở lại nơi này nữa.
Lỡ như Xích Long xuất hiện, bản thân khó mà nói liệu có thể chống đỡ được hay không.
"Viết xong rồi." Giang Hạo nhìn về phía mỹ phụ nói:
"Tiền bối có thể thử lau một chút. Mặt khác, nếu như người Thiên Hạ Lâu tới lau, ngươi thay ta truyền lại một câu."
"Công tử mời nói." Mỹ phụ lập tức nói.
Nàng biết người trước mắt không đơn giản, nhưng mà vẫn chưa thể nhìn ra điểm cụ thể. Hiện tại không thể trêu vào, khiêm tốn một chút sẽ luôn không sai.
"Nói với Đan Thanh Hà là, người lưu chữ họ Cổ." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Thánh Chủ: "…"
Trước đó họ Tiếu, hiện tại liền họ Cổ rồi? Thường xuyên lật mặt như vậy sao?
Sau khi nói xong với mỹ phụ, Giang Hạo liền quay đầu nhìn về phía Thánh Chủ: "Hiền đệ, chuyện nơi đây đã xong, vi huynh phải đi về rồi. Ngươi yên tâm, vi huynh hiểu rõ sự cô độc của một mình ngươi, nếu như vi huynh gặp nạn thì vẫn sẽ đi tìm ngươi. Để ngươi có một số việc làm, cũng vui vẻ một chút."
"Nếu ngươi muốn khiến cho ta vui vẻ thì không cần trở lại nữa, muốn bắt nạt người thì cũng nên thay người khác mà bắt nạt. Hết lần này đến lần khác, ba mà bốn, cứ tìm đến ta mãi ngươi không cảm thấy quá đáng sao?" Thánh Chủ trầm giọng nói.
Giang Hạo cười ha ha ba tiếng, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Thánh Chủ tái xanh, cuối cùng đi đến ban công nhìn thoáng qua chữ viết của Giang Hạo - Ngao huynh, hôm nay khỏe chứ?
Nhìn xem những chữ này xong, Thánh Chủ cũng quay người rời đi.
Căn bản không biết có ý gì.
Còn Ngao huynh…
Có lẽ là người Long tộc, nhưng mà không có bất cứ quan hệ nào với hắn cả.
Hai vị quý khách tới, rồi lại đi.
Còn lưu lại một hàng chữ.
Chuyện này khiến mỹ phụ cảm giác hôm nay hao tổn cực lớn.
May mà, nếu xử lý tốt thì sẽ không có vấn đề gì. Lúc nàng nhìn thấy chữ viết thì hơi nghi hoặc một chút.
Đây là đang hỏi thăm ai? Tại sao phải lưu lại chữ viết ở chỗ này?
Sau đó, nàng truyền bí pháp ra ngoài, hai vị cường giả xuất hiện. Người mặc hắc bào, nhìn không thấy mặt mũi.
"Hồ tiên tử tìm chúng ta?" Một vị trong đó trầm giọng hỏi.
"Đúng, hi vọng hai vị có thể giúp đỡ lau chữ viết mà khách lưu lại." Hồ tiên tử khách khí nói.
Hai người gật đầu, chưa từng hỏi nhiều.
Có khách để lại chữ viết là chuyện bình thường, không phải là chuyện gì lớn.
Bọn hắn mở cửa làm ăn, đương nhiên phải đề cao hòa khí.
Nhất là khách hàng lớn ở lầu chín, mực độ để Bích Vân Các bọn hắn tha thứ là cực cao.
Bọn họ làm chút gì đó đều hợp tình hợp lý.
Chỉ là, lúc hai người động thủ lau chữ thì lại chau mày, không cách nào lau được.
Cho dù là bọn họ vận dụng toàn bộ tu vi, đều khó mà lau được.
"Thế nào?" Hồ tiên tử mở miệng hỏi.
Hai người dừng tay, nói:
"Không lau được, người này tuyệt không phải người bình thường, chắc là phải tìm những người khác để lau rồi."
"Những người khác?" Hồ tiên tử hơi tò mò.
"Người Thiên Hạ Lâu." Một nam tử hắc bào trong đó nói.
Nghe vậy, trong lòng Hồ tiên tử kinh hãi.
Lau chữ thôi mà lại cần kinh động đến người Thiên Hạ Lâu?
Chỗ của bọn hắn có không ít người có tu vi mạnh, bảo vật càng là nhiều vô số kể. Không thử một chút đã muốn tìm người Thiên Hạ Lâu?
"Có lẽ ngươi không hiểu, nhưng nhất định phải mời người Thiên Hạ Lâu, mặt khác người để lại chữ viết là ai? Hắn có nói qua cái gì không?" Người áo đen hỏi.
Nghe vậy, Hồ tiên tử mới nhớ ra cái gì đó: "Người kia nói, nếu như tìm người Thiên Hạ Lâu thì nói cho Đan Thanh Hà, người để lại chữ họ Cổ."
---
Trong Thiên m Tông.
Giang Hạo thở ra một hơi, cuối cùng cũng trở về.
Lần này đi ra ngoài không ít thời gian, phần lớn mọi chuyện chắc là đều đã làm xong. Phía sau chính là toàn lực tăng lên bản thân, ứng đối với chuyện thành tiên.
Phải cố gắng tranh thủ đủ thời gian cho mình. Cho đến trước mắt, thời gian của hắn vẫn là không đủ.
Sơn Hải Ấn Ký rất là quan trọng.
Nếu như hiệu quả không lớn, cũng chỉ có thể lại đi tìm Thánh Chủ lần nữa.
Bản thân sắp chết rồi, mượn đối phương một trăm vạn linh thạch cộng thêm một thần hồn cũng không tính là quá đáng. Đương nhiên, vẫn phải tăng tu vi lên trước đã.
Trước lúc đó, tạm thời không thể đi nhà kho, chỉ có thể đi chỗ khác. Nhiều chỗ như vậy chắc là đủ cho hắn tăng lên. Nếu như không đủ thì nghĩ biện pháp đi quặng mỏ.
Trước kia hắn thiếu thời gian, nhưng mà không hề thiếu giống như hiện tại.
Trước đó chỉ cần an tĩnh chờ thời gian đi qua, liền có thể dần dần biến cường. Nhưng hiện tại lại không được. Hiện tại qua một ngày sẽ ít đi một ngày.
May mà đã không còn chuyện gì cần bản thân đi làm nữa.
Chuyện của Đại Thiên Thần Tông đã làm đến cực hạn, chuyện ở hải ngoại cũng đều kết thúc.
Chuyện còn lại chính là chờ đợi, chờ đợi bản thân học tập thêm nhiều thứ, cũng chờ đợi phản ứng từ các nơi khác.
Một chuyến ra ngoài cùng Thánh Chủ xem như là một chuyện tốt, giảm bớt không ít phiền phức.
Chỉ là nhiều thêm một phiền toái là Hắc Long, cần xử lý một chút.
Vào lúc hắn còn đang do dự xem có nên thăm hỏi Hắc Long một chút hay không, đột nhiên cảm giác được bên ngoài có người.
Là Hàn Minh sư đệ.
Chưa từng do dự, hắn cất bước đi ra ngoài.
Quả nhiên.
Thấy Hàn Minh sư đệ cầm kiếm mà tới.
Bộ pháp trầm ổn, khí tức nội liễm, khi đi tới tựa như một thanh kiếm phá vỡ linh khí, dẫn động thủy triều linh khí.
Kim Đan viên mãn.
Thật mạnh.
Kiếm thế này quả thật cao minh.
Giang Hạo đi ra, nhìn đối phương cười nói: "Hàn sư đệ, đã lâu không gặp."
Bây giờ Hàn Minh cũng đã là người hơn bốn mươi tuổi, không còn vẻ ngây ngô năm đó nữa mà trở nên vô cùng trầm ổn.
Giang Hạo có thể xem như là người nhìn hắn trưởng thành.
Hắn hôm nay càng thêm giống một vị kiếm tu, loại kiếm ý kia đã sớm không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Có kiếm, có người chỉ đạo.
Tu vi Hàn Minh sư đệ đột nhiên tăng mạnh.
Hơn nữa, hắn đã tiến vào Kim Đan viên mãn, đã vượt xa vô số người, có thể truy đuổi thủ tịch dự tuyển.
Hàn Minh nhìn Giang Hạo, chắp tay khách sáo nói:
"Lần này tới tìm sư huynh vì khiêu chiến, cũng vì vị trí thủ tịch dự tuyển."
Giang Hạo gật đầu: "Ở nơi này luôn đi."
"Được." Hàn Minh gật đầu.
Bọn hắn vẫn luôn tỷ thí ở chỗ này, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Lúc trước, hắn luôn thất bại trong vòng ba chiêu. Hiện nay, hắn có lòng tin một chiêu đánh bại địch.
"Sư đệ mời." Giang Hạo lấy Bán Nguyệt ra, làm tư thế mời.
"Sư huynh, lần này ngươi xuất thủ trước đi." Hàn Minh ngạo nghễ nói.
"Ta sao?" Giang Hạo cười nói: "Cũng tốt, sư đệ đã có lòng như vậy, đương nhiên không thể lãng phí."
"Sư huynh đúng là không có cảm giác nguy cơ chút nào nhỉ, sau ngày hôm nay, hi vọng sư huynh có thể tu luyện thật tốt." Hàn Minh cầm trường kiếm trong tay bình thản nói.
Sau ngày hôm nay, Hàn Minh hắn sẽ là sư huynh.
Thắng được đối phương, đương nhiên cũng là may mắn.
"Không thể so sánh với sư đệ được, sư đệ chính là thiên kiêu chi tử, tu vi thiên phú tốt, cơ duyên càng là cao minh, con đường tu luyện cũng là trầm ổn chăm chỉ. Mọi thứ đều không phải là thứ mà ta có thể sánh được." Giang Hạo ôn hòa nói.
“Ra chiêu đi."Hàn Minh nói.
"Sư đệ cẩn thận." Giang Hạo nắm chặt Bán Nguyệt nói.
Sau đó.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ. Đao quang quét ngang, thân ảnh Giang Hạo biến mất theo.
Lúc này, thân ảnh của Hàn Minh cũng biến mất.
Ầm vang!
Đao quang kiếm ảnh.
Kiếm ý quét ngang, đao quang nhảy nhót.
Lúc này, thân ảnh của hai người đi vào trên mặt nước.
Oanh!
Dòng nước nổ tung.
Ngay sau đó, bọn hắn biến mất lần nữa.
Lúc này Giang Hạo đi vào bên bờ, vung ra đao thứ ba, chỉ là một đao bình thường.
Kiếm ý tán đi dưới đao của hắn, lưỡi đao rơi xuống trên bả vai Hàn Minh.
Đao quang chưa từng dừng lại, trảm xuống mảnh đất phía sau.
Ầm ầm!
Cát bay đá lở.
Trên mặt đất xuất hiện rãnh sâu mấy chục mét. Mà tay cầm kiếm của Hàn Minh đã rủ xuống.
Cảm nhận được cỗ hàn ý vô biên, hắn có chút khó có thể tin nổi.
"Nguyên, Nguyên Thần?"
Mặc kệ hắn chuẩn bị tâm lý như thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới Giang Hạo đã đột phá Kim Đan viên mãn và tấn thăng Nguyên Thần.
"Ra ngoài một chuyến, may mắn tấn thăng." Giang Hạo thu đao lại, cười nói.
Hàn Minh cầm thật chặt kiếm trong tay, không có cam lòng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Đã qua nhiều năm như vậy, Giang Hạo rất là tò mò không biết liệu tâm tính của sư đệ có xuất hiện thay đổi gì hay không.
Hắn mở ra giám định.
Rất nhanh hắn liền đạt được giám định không khác lúc trước là bao. Nhưng mà trong kết quả giám định có nói Hàn Minh đã ngưng tụ kiếm tâm, có thể thấy đúng là không tầm thường chút nào.
Khó trách có ý chí vô địch.
Hắn chỉ là thắng nhờ cảnh giới, cũng sẽ không ảnh hưởng tới đối phương. Đáng tiếc là, Hàn Minh sư đệ hình như không tin hắn mỗi lần đều có thể may mắn tấn thăng.
Giang Hạo cũng chỉ có thể nhún vai cười một tiếng.
Sau khi khôi phục cảnh vật xung quanh, hắn liền trở lại trong sân.
Qua một khoảng thời gian nữa, Hàn Minh sư đệ sẽ trở thành thủ tịch dự tuyển Kim Đan. Mà hắn, cũng phải đi tìm thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần sơ kỳ.
Không cần quá rõ ràng, âm thầm đi tìm là đủ.
Chỉ là cần nhân chứng.
Cần người Chấp Pháp Đường hỗ trợ. Không biết Liễu Tinh Thần như thế nào rồi.
Nếu như có hắn thì có thể tìm hắn để đi theo quy trình.
Giang Hạo ngồi ở dưới Bàn Đào Thụ, hái một quả bàn đào, cắn vào miệng vô cùng thơm ngọt. Chỉ là…
Vẫn không thấy có người hái trộm.
"Không ngại, tương lai cũng nên xuống núi."
Con thỏ cũng tốt, tiểu Li cũng được, tương lai bọn họ đều nên đi trên con đường của mình.
Lâm Tri, Sở Xuyên đều là như thế.
Hiện nay Sở Xuyên đã bước ra một bước này, những người khác không cần quá lâu chắc là cũng sẽ đuổi theo bước chân đó.
Giang Hạo ăn bàn đào, định lấy Hắc Long ra.
"Ngọt không?"
Sau lưng truyền đến một mùi thơm ngát, giọng nói cũng theo đó mà tới.
Giang Hạo đứng dậy, chỉ thấy bên cạnh Bàn Đào Thụ xuất hiện một thân ảnh màu đỏ. Nàng đang ngẩng đầu nhìn Bàn Đào Thụ:
"Đã lâu rồi không nhìn thấy Bàn Đào Thụ nhiều quả như vậy."
Giang Hạo gật đầu, cung kính nói: "Trước đó là do có Tiểu Li."
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Chỉ có một mình ngươi, không cô đơn sao?"
Giang Hạo lắc đầu, nói khẽ:
"Trước kia vãn bối chính là như vậy, tương lai có lẽ cũng phải như vậy, như thế liền không cảm thấy cô đơn."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, khẽ cười nói:
"Khi nào mới ló đầu đây?"
Khi nào là khi nào?
Giang Hạo rũ mắt.
Bản thân còn đang bôn ba vì sinh tử, nào dám nghĩ xa như vậy.
Phải vượt qua ải này trước rồi lại nói.
Hắn chưa từng mở miệng.
Hồng Vũ Diệp cũng chưa từng hỏi nhiều, chỉ là ngồi xuống nói: "Ngươi tấn thăng rồi?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu: "Vừa rồi Hàn Minh sư đệ đến đây, trong lúc giao thủ lòng có cảm giác, đột phá Kim Đan viên mãn, thành công bước vào Nguyên Thần sơ kỳ."
"Bốn mươi sáu tuổi Nguyên Thần, còn là thủ tịch dự tuyển, xem ra thiên phú của ngươi không tồi." Hồng Vũ Diệp cười nói.
"Nhờ phúc của tiền bối nên mới tấn thăng mau một chút." Giang Hạo cúi đầu nói.
Hồng Vũ Diệp không có để lời nói của Giang Hạo ở trong lòng, chỉ là tiếp tục nói: "Nếu cứ tiếp tục tấn thăng như vậy thì chắc là không bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành thủ tịch. Trở thành thủ tịch sẽ có thể xác định được Chưởng giáo của các ngươi còn sống hay không."
"Vãn bối thật ra cũng không quá quan tâm cho lắm." Giang Hạo thở dài một tiếng, nói: "Tồn tại cấp bậc như thế, bất kỳ chuyện gì đều là nguy hiểm, biết càng nhiều sẽ càng dễ rước lấy tai hoạ cho mình."
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó hỏi:
"Ngươi đi hải ngoại một chuyến?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu: "Dò xét một số việc cho tiền bối."
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, cười nói:
"Ngươi đi chỗ nào rồi?"
Nghe vậy, Giang Hạo liền nói rõ:
"Đến một khoáng mạch, phát hiện một con Hắc Long."
"Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo có chút không rõ, rồng không phải mới là trọng điểm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận