Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1388: Tiền Bối, Đã Lâu Không Gặp 2

Chương 1388: Tiền Bối, Đã Lâu Không Gặp 2
Thiên Âm Tông.
Tiểu Li ngồi khoanh chân ở dưới Bàn Đào Thụ, nhìn như đang tu luyện, trên thực tế thì đang lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng mà, trong mấy tháng ngắn ngủi kia, nàng đã từ Kim Đan sơ kỳ tấn thăng Kim Đan viên mãn. Ít ngày nữa liền có thể trở thành cường giả Nguyên Thần.
Tốc độ tấn thăng này trực tiếp kinh động đến Khổ Ngọ Thường. Hắn là người phát hiện nhanh nhất, sau đó liền nhanh chóng dùng biện pháp che đậy tu vi cho Tiểu Li.
Tốc độ tấn thăng này làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
Thiên tài, thiên tài không cách nào trực diện, hắn thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ khác nhưng cũng may đã bị hắn áp chế xuống.
Ngay cả hắn đều nghĩ như thế, một khi bị người trong tông môn biết được, Tiểu Li sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, hắn hạ lệnh cấm Tiểu Li hiển lộ rõ ràng tu vi, tiếp tục giữ vững Kim Đan sơ kỳ.
Theo lý thuyết, Tiểu Li hiện tại Kim Đan viên mãn có thể xem là yếu. Nhưng nàng lại trực tiếp từ Kim Đan sơ kỳ tấn thăng đến Kim Đan viên mãn chỉ trong vòng nửa năm, đây lại là chuyện khác. Đây không phải là ẩn giấu tu vi rồi đột nhiên thể hiện ra ngoài, mà là thật sự dần dần tấn thăng.
Dù sao, cứ cách mấy ngày Tiểu Li đều sẽ tới thỉnh giáo hắn. Nhìn thấy nàng tấn thăng Kim Đan trung kỳ hắn còn có chút vui mừng, nhưng sau đó lại là Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan viên mãn. Hắn liền vui mừng không nổi.
Hắn loáng thoáng cảm thấy tiểu nha đầu này mới là thiên tài đáng sợ nhất tại Thiên m Tông.
Về việc tại sao lại tu luyện, đáp án của Tiểu Li rất đơn giản, vì không để nước mắt rơi nữa.
Đông!
Một quả bàn đào rơi xuống từ trên cây, đập vào đầu của Tiểu Li.
"Ai nha!"
Tiểu Li ôm đầu, nhìn xung quanh một chút, phát hiện là bàn đào rơi xuống bên chân, mặt liền lộ vẻ vui mừng: "Không phải ta tham ăn, là tự quả bàn đào này đưa tới cửa."
Nàng nhanh chóng nhặt bàn đào lên. Nàng vừa ăn vừa quét dọn sân, nhưng mà nàng không có tiến vào lầu hai, nơi đó là chỗ sư huynh nghỉ ngơi.
Sư huynh đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, sư tỷ nói sư huynh sẽ tỉnh lại, nàng vô cùng tin tưởng. Cho nên, nàng tu luyện xong liền đến đây chờ sư huynh tỉnh lại.
Con thỏ nói sư huynh đang bế quan, nàng cảm thấy cũng đúng, bế quan sẽ thường xuyên không gặp mặt.
Chỉ là, nàng vẫn luôn không dám ngủ, bởi vì ngủ thì sẽ nằm mơ, mơ thấy mặt trời màu lục, cũng sẽ nhớ tới cảm giác mặt trời màu lục đột nhiên xuất hiện. Cho nên, mỗi lần nàng đều tỉnh lại với gương mặt đầy nước mắt.
Quét dọn xong, Tiểu Li tiếp tục ngồi xuống dưới Bàn Đào Thụ, lúc này trên cây có rất nhiều quả, nhưng nàng đều không có ăn, giữ lại cho sư huynh ăn.
Sau đó, nàng lại ngồi khoanh chân, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Chỉ là, vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu, đầu lại bị thứ gì gõ xuống, nhìn sang thì thấy là một quả bàn đào đầy đặn.
Tiểu Li lập tức nhặt nó lên: "Quả này nhất định rất ngọt, giữ lại cho sư huynh."
Nói xong, Tiểu Li liền lau lau bàn đào, sau đó liền muốn cất vào.
Chỉ là, vừa mới có hành động, nàng liền thấy phía trước nhiều thêm một đôi giày. Tiểu Li nghi ngờ ngẩng đầu.
Vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Một nam tử mặc đồ xanh đang đứng ở nơi đó, quan sát nàng với vẻ mặt nghi hoặc.
Vừa nhìn thấy đối phương, hốc mắt Tiểu Li lập tức ẩm ướt. Ngay sau đó, giọt nước mắt to như hạt đậu không tự chủ được mà rơi xuống. Nàng muốn lau sạch, phát hiện càng lau lại càng nhiều.
Giang Hạo nhìn Tiểu Li đang khóc thút thít, có chút không hiểu.
Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, khí tức trên người có chút lộn xộn, lúc tỉnh lại không cách nào tu luyện, liền ra ngoài hít thở không khí.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy Tiểu Li, càng không nghĩ tới Tiểu Li vừa nhìn thấy hắn thì lập tức bật khóc.
"Gần đây không được ăn no sao?" Giang Hạo ôn hòa mở miệng: "Hình như gầy đi rồi."
"Ta cho rằng sư huynh giống như A Công A Bà, không cần Tiểu Li nữa." Tiểu Li nghẹn ngào nói.
Giang Hạo nhìn Tiểu Li, vừa mới tỉnh lại không bao lâu, hắn còn chưa được thanh tỉnh cho lắm.
Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Li, hắn cảm thấy nàng có thể đã nằm mơ hoặc là cảm nhận được gì đó.
Theo lý thuyết, nàng không thấy mình chết mới đúng.
Nhưng mà, lâu như vậy mới sống lại, đúng là khiến cho hắn ngoài ý muốn. Hơn nữa, hắn còn ở trong nhà của mình, chuyện này càng ngoài ý muốn hơn.
"Sẽ không." Giang Hạo nói.
"Sau này cũng sẽ không?" Tiểu Li lại hỏi.
Giang Hạo trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Ừm."
"Thật sao?" Tiểu Li lập tức không khóc nữa, hơn nữa còn bắt đầu gặm bàn đào.
Không phải nói để lại quả này cho ta sao? Giang Hạo hỏi thầm trong lòng.
Nhưng mà, nhớ tới những trải nghiệm trước đó, hắn có chút cảm khái.
Cũng không biết là thật sự đi đến chỗ kia, hay là một loại mộng cảnh do thần thông mang tới.
Nhưng mà…
Giang Hạo trầm mặc.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, bất kể như thế nào thì mình đã sống lại, xem như là một chuyện tốt. Về phần những chuyện khác, hắn cũng không phân rõ được, ký ức thậm chí có chút mơ hồ.
Chỉ có cảm giác là có chút rõ ràng, hắn thậm chí còn cảm thấy là bởi vì mình chết rồi, vì muốn sống mà sáng tạo ra một huyễn cảnh cho mình theo bản năng.
Giang Hạo ngồi xuống trước chiếc bàn dưới Bàn Đào Thụ, sau đó cũng bảo Tiểu Li ngồi xuống.
Hắn bắt đầu pha trà, chỉ là lá trà bình thường nhất.
"Hiện tại đã tháng mấy rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Tháng sáu, sư huynh đã ngủ gần nửa năm." Tiểu Li đáp.
"Ta tại sao lại ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.
"Là sư tỷ mang sư huynh về." Tiểu Li chân thành nói: "Lúc mặt trời màu lục xuất hiện, ta lo lắng cho sư huynh liền muốn đi tìm sư huynh, nhưng mà sư tỷ xuất hiện, sau đó ta liền ngủ mất. Sư tỷ đi vào bên trong mang sư huynh ra ngoài, sau đó lại mang chúng ta trở về." Tiểu Li nói rất đơn giản.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời màu lục, trong lòng có chút cảm khái.
Như nghĩ tới điều gì đó, Giang Hạo nhìn bảng một chút.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Tám mươi hai 】
【 Tu vi: Chân Tiên viên mãn 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết:0/100(không thể tu luyện) 】
【 Tu vi:0/100(không thể tu luyện) 】
【 Thần thông:2/3(không thể đạt được) 】
Thần thông không còn.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút thất vọng mất mát.
Thần thông đã từng bồi bạn hắn gần tám mươi năm cứ thế biến mất.
Khí huyết và tu vi cũng không còn.
Cuối cùng, hắn vì con Chân Long kia mà mất hết tất cả.
Sau đó, Giang Hạo giám định chính mình.
【 Trạng thái: Hồng Vũ Diệp dùng đại đạo của bản thân tái tạo nhục thân cho ngươi, suy yếu, thân trúng dương cổ của Thiên Tuyệt Cổ Độc. 】
Tái tạo nhục thân cho ta? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà tại sao mình vẫn còn trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc?
Nhục thân hủy diệt, thân thể tử vong, cổ độc nhất định sẽ không còn.
Vì sao hiện tại vẫn là trạng thái trúng cổ độc? Cũng không thể là do cổ độc ăn vào trong thần hồn được đúng chứ?
Giang Hạo nghi hoặc, nhưng không để ý quá nhiều.
Sau đó, Tiểu Li lại nói cho hắn biết, sau khi hắn trở về liền nói với bên ngoài là mình bế quan, còn có người từng tới tìm hắn.
Còn về mặt trời màu lục kia, nàng không biết gì cả.
Sau khi hiểu rõ tình huống đại khái, Giang Hạo mới để cho Tiểu Li đi chơi. Nhưng mà, Tiểu Li không chịu rời đi, lo lắng mình vừa đi thì sư huynh sẽ lại ngủ mất.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là có chút tò mò, sao tu vi của Tiểu Li lại đột nhiên biến thành Kim Đan viên mãn rồi.
"Ta muốn bắt đầu tu luyện." Tiểu Li chân thành nói.
Giang Hạo nhìn qua nàng, ít nhiều có chút hiểu rõ.
Ngày thứ hai, Tiểu Li mới rời đi.
Con thỏ trở về, hưng phấn nói chủ nhân có thể tỉnh lại đều là do bạn bè trên đường cho nó mặt mũi.
Giang Hạo cũng không để ý, mà là bắt đầu khôi phục trạng thái của mình.
Đầu tháng bảy.
Trạng thái của Giang Hạo đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, ảnh hưởng do tử vong mang tới cũng dần dần biến mất.
"Xem ra ngươi đã tốt lên." Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại.
Hồng Vũ Diệp mặc một bộ váy màu đỏ, ngồi ở dưới gốc Bàn Đào Thụ.
Giang Hạo nhìn qua đối phương hồi lâu, sau đó mới xoay người cung kính thi lễ gặp mặt: "Tiền bối, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận