Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1224: Nữ Ma Đầu: Người Ngươi Để Ý Là Ai 2

Chương 1224: Nữ Ma Đầu: Người Ngươi Để Ý Là Ai 2
Hồng Vũ Diệp nhìn xem người trước mắt, bình tĩnh nói: "Vậy chấp niệm của người là cái gì?"
"Muốn gặp bọn họ một chút, nói mấy câu với bọn họ." Giang Hạo suy tư một lát, mới mở miệng:
"Có lẽ ta sẽ hỏi bọn họ liệu có từng hối hận, cũng có lẽ sẽ hỏi tại sao phải đưa ra quyết định như vậy. Bất kể như thế nào, từ sau khi ra đời, chính là bọn họ đã bồi bạn với ta, nuôi lớn ta. Năm tuổi, thời gian năm năm.
Đối với ta hiện tại mà nói thì không dài, nhưng đối với ta chỉ có năm tuổi mà nói thì chính là toàn bộ. Cho nên thời điểm đó ta sẽ có lời oán giận, mà bây giờ ta không có bất kỳ lời oán giận gì nữa. Từ khi ta sinh ra cho đến năm tuổi là tất cả đầu nguồn. Hiện nay ta từng này tuổi rồi, cần gì phải đi để ý tới thái độ của bọn họ chứ?”
“Ít nhất thì bọn họ đã từng nuôi dưỡng ta. Đây chính là sự tô điểm của thời gian đối với bọn họ. Lòng ta sớm đã không còn cảm xúc oán hận. Sở dĩ hào phóng như vậy, có lẽ không phải ta thật sự rộng lượng, mà là cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình tốt hơn rất nhiều người. Bởi vì giàu có, cho nên rộng lượng."
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, chưa từng mở miệng. Nàng cũng là lần đầu tiên thấy đối phương nói nhiều như vậy.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
"Nếu như bọn hắn không tính là người quan trọng trong cuộc đời ngươi, như vậy người kia là ai?"
Trong đầu Giang Hạo hiện lên rất nhiều bóng người, nhưng phần lớn là hư vô mơ hồ, có sắc thái và rõ ràng thì lại ít càng thêm ít.
Giang Hạo rũ mắt, chưa từng mở miệng.
Hắn là kẻ yếu, không phải là đối thủ của người trước mắt, so sánh với đại thế lại quá xa vời. Thậm chí Ngũ Ma đều có thể tiện tay trấn áp hắn.
Cường giả đến tột cùng là như thế nào, hắn không dám suy đoán, cũng không dám đi cược. Chỉ khi mình trở thành cường giả, mới có thể hiểu được suy nghĩ của cường giả.
Bản thân mình hôm nay cùng với bản thân mình năm mười chín tuổi nhìn như khác biệt ngày đêm, nhưng ở trước mặt cường giả chân chính thì thật ra chênh lệch cũng không lớn lắm.
Cho nên, hắn sẽ không nói ra ngoài người hoặc là đồ vật mà mình để ý. Đó chính là tai nạn.
"Đại thế sắp tới." Hồng Vũ Diệp chợt nhắc nhở.
Giang Hạo kinh ngạc.
"Tiên khí càng thêm bàng bạc, đạo ý tuôn trào không ngừng, nhanh hơn trước đó gấp đôi." Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn ra xa, nói:
"Trước đó trễ nhất là mười năm, hiện tại trễ nhất là bảy năm, thậm chí là năm năm."
Giang Hạo nghe vậy liền cau mày.
Thời gian không còn nhiều lắm.
Tốc độ đại thế đến quá nhanh.
Hơn nữa, thời gian thay đổi một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai.
Một năm rưỡi.
Sau một năm rưỡi, phải bắt đầu chuyện đi hải ngoại. Không thể lại kéo dài nữa.
Nhưng cần đi tìm mảnh vỡ của Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn trước đã, hắn có thể cảm giác được, mảnh vỡ không ở cùng một chỗ.
"Đại thế đến, pháp bảo của vãn bối sẽ xuất hiện phản ứng, Thiên Hương Đạo Hoa cũng sẽ như thế, phong ấn cũng sẽ xuất hiện biến hóa, như vậy những vật này sẽ có biến động sao?” Giang Hạo nói xong liền lấy ba hạt châu ra.
Mặt ngoài đều là màu tím. Bên trong thì có một cái màu đỏ như máu, một cái màu xanh biếc, một cái là màu trắng. Lần lượt là Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc châu, Thiên Cực Mộng Cảnh châu.
Cửu U cũng nguy hiểm, nhưng ba món này mới là thứ mấu chốt. Dù sao có bọn chúng ở đây, Cửu U sẽ không dám xông phá phong ấn. Cho nó một trăm lá gan thì cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Sẽ." Hồng Vũ Diệp gật đầu, sau đó ghét bỏ nói: "Nhưng mà ngươi lấy ra cùng lúc như vậy không cảm thấy xúi quẩy sao?"
Giang Hạo: "...”
Hồng Vũ Diệp ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:
"Có thể thử dùng đại trận Thiên Khuyết Long Huyết dung hợp đại thế Sơn Hải một chút."
"Đại trận Thiên Khuyết Long Huyết?" Giang Hạo hỏi.
Còn về đại thế Sơn Hải, hoàn toàn có thể tìm Thánh Chủ. Gần đây thần hồn cũng đã tiêu hao hết. Huyền Hoàng Chú đã học được kha khá.
Hồng Vũ Diệp lấy một tờ giấy ra, nói:
"Trực tiếp bố trí ở trong sân của ngươi là được."
Giang Hạo tiếp nhận nói rồi cảm ơn.
"Lần này đi hải ngoại, nếu như không có bất kỳ manh mối gì thì ngươi nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng mở miệng.
Thứ mà Giang Hạo muốn đi dò xét đại khái chia làm hai loại. Một là dò xét chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. Hai là hỏi thăm lai lịch của Thương Uyên Long Châu.
Chờ giao phó xong, Hồng Vũ Diệp liền rời đi.
Giang Hạo thì an tâm ngồi trong sân, hồi lâu sau đứng dậy tiếp tục tưới hoa. Khí tức trên thân không lộ ra chút nào, hệt như một người làm vườn bình thường, làm chuyện thuộc về mình. Tâm cảnh bình thản, hòa làm một thể với hoa cỏ cây cối trong sân. Giơ tay nhấc chân đều có vận vị, nhưng cẩn thận nhìn lại cảm thấy thường thường không có gì lạ.
Giang Hạo hiểu rõ, hắn không thể gấp. Tất cả đều nên tiến hành theo chất lượng, giờ nào thì nên làm chuyện đó, phải an tâm chờ đợi. Quá mức lo lắng sẽ khiến cho mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Nam Bộ.
Hoàng thành.
Bích Trúc đợi người hơn một năm, cuối cùng cũng có tin tức.
Trước cửa Hoàng thành, Bích Trúc mang theo Xảo Di yên tĩnh chờ đợi.
"Công chúa lần này muốn chờ ai?" Xảo Di hỏi.
"Chờ một người quen, nếu như ta đoán không sai, nhất định chính là hắn." Bích Trúc mở miệng nói, sau đó lại hỏi về chuyện sa mạc Mê Vụ.
"Đao ý vẫn còn tồn tại, nhưng mà đã sắp biến mất. Có thể xác định, là có cường giả luyện đao trong sa mạc, thực lực mạnh không thể tưởng tượng." Xảo Di nói.
Bích Trúc gật đầu.
Người nào không có việc gì lại đi luyện đao ở sa mạc? Hơn nữa động tĩnh còn lớn như vậy. Loại tồn tại này, nhất định là một vị tiên. Nhưng mà sau khi thành tiên, ai sẽ chạy loạn? Mỗi người đều ước gì có thể lưu lại trong phạm vi thế lực mới đúng.
Ví dụ như nàng. Hiện tại dù nói cái gì thì nàng cũng sẽ không rời khỏi hoàng thành. Hoàng thành là nhà của nàng, không ai có thể khiến cho nàng ra ngoài. Dù là Văn Tuyết muội muội nhiều lần ám chỉ nàng có thể ra ngoài du ngoạn, nàng chính là làm như không thấy.
Vào lúc các nàng đang trò chuyện, một vị nam tử đi vào cửa thành. Hắn ăn mặc đơn giản, lại có khí chất bất phàm.
Bích Trúc vừa nhìn thấy hắn thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Xảo Di cũng là sững sờ.
Cường giả Kim đan đại đạo.
Mặc dù đối phương nhìn không phải là Kim Đan, nhưng nhất định là cường giả này.
"Tiền bối, bên này." Bích Trúc phất tay.
Kiếm Đạo Tiên.
Hắn đi dạo một vòng lớn, lại lần nữa gặp được thiếu nữ mười tám tuổi.
"Tiên tử năm nay bao nhiêu tuổi?" Khi đi tới, Kiếm Đạo Tiên lập tức hỏi.
Chỉ là câu hỏi này khiến cho Xảo Di trong lúc nhất thời im lặng.
Bích Trúc thì nghiêm túc nói:
"Vừa tròn mười tám."
"Ta cũng nghĩ vậy." Kiếm Đạo Tiên gật đầu, sau đó nói: "Hàng đâu?"
"Đồ đâu?" Bích Trúc hỏi lại.
Kiếm Đạo Tiên ném ra hai thứ.
Một là trứng chim Tam Thanh, màu xanh, lớn chừng bàn tay. Một cái khác là cái hộp lớn bằng bàn tay, bên trong chứa một viên Tuyết Thần Đan.
"Tiền bối đúng là tín nhiệm ta." Bích Trúc kiểm tra xong thì mặt mày hớn hở.
Kiếm Đạo Tiên cũng cười nói: "Không ngại, ngươi mới mười tám tuổi, chắc không phải là đối thủ của ta. Nếu như không có đồ mà ta muốn thì hoàn toàn có thể cướp về."
Bích Trúc cũng không thèm để ý, bởi vì đối phương nói rất đúng.
"Tiền bối nghe nói về chuyện ở sa mạc Mê Vụ chưa?" Nàng hỏi.
"Nghe nói, một vị Chân Tiên luyện đao ở nơi đó, chỉ là không hiểu tại sao hắn lại chạy tới đó luyện đao, đây chính là đang từ bỏ cơ duyên. Nhưng mà có một chuyện không thể nghi ngờ, đó là người này rất mạnh, cứng rắn bổ ra bí cảnh ra mạc. Ta vào xem một chút, có không ít đồ tốt. Hơn nữa còn nhìn thấy có người bị truy sát ở bên trong, cũng không biết có thể trốn được bao lâu." Kiếm Đạo Tiên mở miệng nói.
Bích Trúc cau mày, Chân Tiên.
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Nhưng mà, nàng không có suy nghĩ nhiều, mà chỉ nói:
"Tiền bối, đại thế sắp đến, ngài là không muốn cơ duyên sao?"
"Cơ duyên?" Kiếm Đạo Tiên cười nói: "Quan tâm ta không bằng quan tâm chính ngươi đi. Nam Bộ có Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Đại thế đến, phong ấn của bọn chúng cũng sẽ buông lỏng. Không cẩn thận Nam Bộ liền không còn."
Bích Trúc: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận