Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 347: Chúng Ta Không Thể Sánh Được Với Tu Vi Của Hàn Sư Đệ

Chương 347: Chúng Ta Không Thể Sánh Được Với Tu Vi Của Hàn Sư Đệ
Chương 347: Chúng Ta Không Thể Sánh Được Với Tu Vi Của Hàn Sư Đệ
Giang Hạo mở mắt ra.
Vừa rồi hắn không cảm giác sai, những vẫn cảm thấy không cách nào tìm được đối phương.
Hắn vận dụng sự nhạy cảm của Vô Danh Bí Tịch, lúc này mới phát hiện được vị trí của đối phương thông qua sự thay đổi của linh khí.
Cũng chính là bởi vậy nên mới có thể biết được tu vi của đối phương.
"Bởi vì lần trước khiêu chiến Man Long, khiến cho tu vi rơi xuống? Hay là do nguyền rủa?"
Hắn đã sớm từ bỏ nguyền rủa, dễ dàng đắc tội với Hồng Vũ Diệp, được không bù mất.
Hơn nữa, nguyền rủa của đối phương cũng đã bị gỡ bỏ trong lần thất bại trước đó.
Qua một năm nghỉ ngơi lấy lại sức, theo lý thuyết phải là ổn định tu vi mới đúng.
Thậm chí có thể thử tinh tiến tu vi.
Sao lại thụt lùi rồi?
Mặc dù Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc, nhưng không thể dừng Phong Linh được.
Tâm cơ của Bạch Dạ không cạn, một khi bị che đậy, tương lai sẽ càng thêm phiền toái.
Trong nháy mắt, hắn nắm chặt trường thương.
Lần này, hắn chỉ dùng lực lượng của bản thân, không mở thần thông Tàng Linh Trọng Hiện.
Vù!
Tử khí bao trùm trường thương, gào thét mà đi…
Bên trong cốc.
Bạch Dạ ngồi trên ghế, nhẹ giọng hỏi:
"Nghe nói linh dược của chúng ta tổn thất một chút?"
"Đúng, lần này Đoạn Tình Nhai xuất hiện một biến cố rất lớn, không ít linh dược đều chịu ảnh hưởng. Mặc dù bồi thường nghiêm trọng, thế nhưng chúng ta cũng không thiếu chút linh thạch này." Liên Cầm tiên tử có chút bất đắc dĩ:
"Luôn cảm thấy chuyện của Đoạn Tình Nhai rất nhiều."
"Không phải là Đoạn Tình Nhai nhiều chuyện, mà là chúng ta đang nhìn chăm chú vào Đoạn Tình Nhai. Chỗ chúng ta không nhìn thấy cũng có rất nhiều chuyện, chỉ là chúng ta không chú ý mà thôi."
Bạch Dạ cười nói: "Tìm được linh dược thích hợp chưa?"
"Sắp rồi, đợi mấy ngày nữa." Liên Cầm tiên tử nói.
"Mau một chút đi, bên kia sắp mất đi hiệu lực rồi." Bạch Dạ nói.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp tự cứu, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng lại biện pháp trước đây.
Đây mới là biện pháp tốt nhất.
Trong lúc hắn muốn tiếp tục nói cái gì đó, đột nhiên nhìn về bên ngoài cốc.
Thời gian đã qua hơn một năm, ánh sáng màu tím kia lại xuất hiện một lần nữa.
Oanh!
Ầm!
Trường thương bay qua, phá vỡ trận pháp, trực tiếp bay đến trước mặt Bạch Dạ.
Lá chắn phòng ngự xuất hiện.
Đáng tiếc, ở dưới trường thương, chỉ trong hô hấp, tấm chắn đã lập tức vỡ tan.
Trường thương dùng tốc độ đánh không kịp bưng tai xuyên qua Bạch Dạ.
Phốc!
Máu tươi tứ tán, tiếng kêu thống khổ của Bạch Dạ vang lên theo.
Tử khí lần nữa tràn vào thân thể Bạch Dạ, tiến hành phá hư.
Liên Cầm tiên tử nhìn mà ngây ngẩn cả người, quá nhanh, nhanh đến mức nàng không phản ứng kịp.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bạch Dạ, trong khoảnh khắc đó nàng còn cảm thấy sư huynh sẽ chết.
Giờ khắc này, nàng cảm nhận được sự sợ hãi trước đây chưa từng có, nàng ôm sư huynh nức nở nói:
"Không phải đã không sao rồi sao? Hắn tại sao lại tới? Còn muốn chúng ta làm cái gì đây? Chúng ta nên làm, đã làm hết."
Khóe miệng của Bạch Dạ không ngừng có máu tươi tràn ra, hắn hít vào một cái, cười nói:
"Không có việc gì, sắp không sao rồi. Hắn đã hạ thấp cường độ, hắn đúng là chỉ muốn phong tu vi của ta. Ta còn có thể cứu, còn có thể cứu."
Phốc!
Vừa dứt lời, máu tươi lại không ngừng bắn ra.
Cho dù như thế, nhưng trong mắt của hắn vẫn mang theo ánh sáng hi vọng.
Cho dù Liên Cầm tiên tử không rõ, thế nhưng còn có thể cứu, vậy thì không thể buông tha.
Chỉ là mỗi lần đối phương xuất hiện, đều là đả kích to lớn.
Tâm lý và thân thể đều là như thế.
---
Lúc này, Giang Hạo đã rời khỏi Bách Cốt Lâm.
Mặc dù hắn cảm thấy nghi hoặc về trạng thái của Bạch Dạ, nhưng không có truy đến cùng.
Cứ nhìn xem tình huống rồi nói sau.
Dù sao Bạch Dạ không phải đệ tử chân truyền bình thường, trên người có đại công tích.
Cần phải chú ý đến các phương diện khác.
Trở lại sân nhỏ.
Giang Hạo đứng trên ban công, hắn cảm thấy người mà mình gặp phải gần đây đều có chút mạnh.
Nhất là người có liên quan đến tụ hội, ít nhiều đều sẽ bị hắn gặp được.
Trang Vu Chân, Cổ Thanh gì đó, đều có một ít liên hệ vi diệu.
Đều là trùng hợp sao?
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo lấy Thạch Bản ra, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đó chính là kết quả giám định Mật Ngữ Thạch Bản.
“Giám định.”
【 Mật Ngữ Thạch Bản: Pháp bảo nhân quả, kiểu ba hợp một, có ảnh hưởng của Hồng Vũ Diệp, chủ nhân thật sự của nó không thể cảm giác ra, cũng không cách nào nhìn trộm. Có thể dùng để liên hệ với các Thạch Bản khác, tiến vào khu vực công cộng để nói chuyện phiếm. Tìm được Thạch Bản có kiểu hình giống nhau sẽ có thể ba hợp một lần nữa, có được càng nhiều quyền hạn hơn. 】
"Pháp bảo nhân quả, sẽ không phải là bởi vì dùng cái này nên mới có liên quan đó chứ?"
Rất nhiều người dùng Mật Ngữ Thạch Bản, không nhắc tới những người khác, mấy người bọn hắn cùng ở trong một khu vực công cộng, độ liên quan nhân quả sẽ rất lớn.
Ít nhiều sẽ mang đến một chút ảnh hưởng.
"Hoặc là do vận khí của ta kém?"
Dù sao thì thực lực của Cổ Thanh quá mạnh, gặp được nàng thật đúng là không may.
Giang Hạo lại lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra.
"Cũng có thể là do cái này ảnh hưởng."
Trên người mình có không ít vật như này, có lẽ cũng là một nguyên nhân.
Hồng Mông Tâm Kinh, Thái Sơ Thiên Đao, Càn Khôn Cửu Hoàn, Mật Ngữ Thạch Bản, Thiên Cực Ách Vận Châu, Địa Cực Phệ Tâm Châu, Thiên Hương Đạo Hoa, Bàn Đào Thụ.
Nghĩ kỹ lại, Giang Hạo thiếu chút bị chính mình hù dọa.
Nhiều đồ như vậy thế mà đều ở trên người của hắn.
Có thể sống đến bây giờ đã cực kỳ hiếm thấy rồi.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy sau này mình phải cẩn thận hơn nữa mới được.
---
Bạch Nguyệt Hồ.
Nữ tử áo bào đen có chút khó khăn nói:
"Trước mắt có thể xác định được bảo vật ở trên người Cổ Cầm,
"Ngoại trừ bảo vật, còn có gì khác không?" Bạch Chỉ hỏi.
"Nàng là tộc nhân Đọa Tiên, mục đích tới Thiên Âm Tông là nghỉ ngơi lấy lại sức. Thế nhưng không thể tin được, chắc là để tránh né kẻ địch. Chẳng qua là không biết kẻ địch của nàng là ai." Nữ tử áo bào đen nói.
Bạch Chỉ suy tư một lát, hỏi:
"Chính nàng thừa nhận thuộc tộc Đọa Tiên sao?"
Chủng tộc này rất ít khi được nhắc tới.
Cũng rất khó nhận biết.
Người bình thường thuộc bộ tộc này sẽ không nói mình là Đọa Tiên tộc.
"Không phải, là ba người Trang Vu Chân xác thực, thật ra…" Nữ tử áo bào đen do dự một chút rồi nói:
"Thật ra Giang Hạo có biện pháp đối phó với mấy người Trang Vu Chân, có lẽ có thể để hắn nhúng tay, có lẽ có thể đạt được nhiều kết quả hơn."
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn nữ tử áo bào đen.
Người sau giật nảy mình, quỳ một chân trên đất, nói:
"Là thuộc hạ không có năng lực."
Bạch Chỉ cũng không nói thêm gì, thực lực của mấy người Trang Vu Chân đều không yếu, không thể khiến cho bọn hắn phối hợp trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái cả.
Theo thời gian dần trôi, bọn hắn đều yên lặng hơn rất nhiều.
Ít nhiều đều sẽ kể ra một chút chuyện mới, ngoại trừ Hải La Thiên Vương.
Không biết tại sao thỉnh thoảng lại nhảy dựng lên một chút.
Rất mạnh miệng.
"Trước cứ để đó, người của Thi Thần Tông sắp rời đi, để các mạch chuẩn bị kỹ càng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
"Vâng."
---
Sáng sớm.
Giang Hạo nhận hóa đơn.
Phần lớn là linh dược có thuộc tính kéo dài.
"Xem ra sắp động thủ."
Trong khoảng thời gian này không thể để cho Linh Dược Viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Hắn cũng phải bớt thời gian chế Linh phù, có thể bán ra với giá cao.
Linh dược cũng có thể nhân cơ hội bán ra một chút.
Ngày kế tiếp.
Cố Thành và Thanh Du tiên tử của Thi Thần Tông đến đây cáo biệt.
Hai người kia đã giúp đỡ Giang Hạo không ít.
Hắn rất cung kính mà cáo biệt bọn hắn.
Thi Thần Tông có hơn ba mươi người tời.
Chết mười người tại Thiên Âm Tông, chết một người tại Thi Giới.
Mà người này chính là Vân Kỳ.
Giang Hạo hiểu rõ, "Quỷ" dùng việc này để thoát thân.
Cũng tốt, như thế xem ra đối phương sẽ không ở lại Thiên Âm Tông.
Có thể thở phào.
Ngày thứ ba sau khi đưa tiễn Thi Thần Tông.
Phần lớn đệ tử tụ tập ở đây.
Truyền tống trận mở ra, muốn bao vây tạm thời xung quanh Thiên Thánh Giáo, một trận khiến chúng hủy diệt.
Giang Hạo nhìn nam tử trẻ tuổi sắp xuất phát, cười nói: "Hàn sư đệ, lần này lịch luyện trở về, tu vi nhất định sẽ nâng cao một bước, không phải là người mà chúng ta có thể so sánh được."
Hàn Minh: ". . ."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận