Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1243: Mời Đệ Nhất Cổ Kim Chịu Chết

Chương 1243: Mời Đệ Nhất Cổ Kim Chịu Chết
Trời quang vạn dặm.
Sóng biển mãnh liệt.
Từ xa nhìn lại, một thân ảnh cất bước ở trong vùng biển rộng lớn vô ngần, phía xa chính là một hòn đảo lớn, trên đó là mây xanh vạn dặm.
Giang Hạo một thân một mình đi từng bước một tới gần phía trước, tựa như tồn tại duy nhất trên mặt biển. Tay hắn cầm quạt xếp, chắp tay mà đi, khí độ thâm sâu giống như biển.
Toàn bộ vùng biển giống như chỉ thuộc về hắn.
Cao ngạo, không bị trói buộc.
Lóa mắt như vậy, không người nào có thể coi nhẹ hắn.
Hồng Vũ Diệp nhìn bóng lưng của Giang Hạo, lâm vào trầm mặc.
Những người khác nhìn thấy hắn cũng là kinh ngạc vạn phần.
Tiếu Tam Sinh tới.
Lúc này, Ngũ Ma phía trên hòn đảo càng nhìn càng mừng rỡ.
Tới rồi.
Mặc dù ngu xuẩn, nhưng đây chính là chuyện cực tốt đối với bọn hắn.
"Vì danh dự, quang minh chính đại mà đến, ta cũng không biết nên nói hắn thế nào nữa. Là ngu xuẩn hay là khí phách cao minh. Nhưng mà hắn đã thành toàn cho chúng ta, trong lúc vô tình đã làm được chuyện tốt." Nam tử đầu trọc cười nói.
Lão giả bên cạnh nhíu mày: "Các ngươi có thể nhìn ra tu vi của hắn không?"
Mặc kệ hắn nhìn như thế nào, đều không thể nhìn ra chút tu gì gì, giống hệt như một phàm nhân. Nhưng đối phương càng đến gần thì hải vực lại càng bình tĩnh. Nước biển xung quanh thậm chí còn xuất hiện vòng xoáy gợn sóng, quấn quanh đối phương. Hắn ở đâu, nơi đó chính là trung tâm vòng xoáy.
"Năm năm trước hắn Chân Tiên sơ kỳ, hắn hôm nay nhiều lắm là củng cố tu vi, còn chưa chắc đã lĩnh ngộ đạo khí. Dù đã lĩnh ngộ thì cũng phải rèn luyện tích lũy thì mới có thể tấn thăng Chân Tiên trung kỳ." Nam tử trẻ tuổi lên tiếng.
"Nhiều lời vô ích, bây giờ Tiếu Tam Sinh tới rồi, chúng ta không thể không ứng chiến, kết quả như thế nào thì đợi giao thủ lại rồi nói."
Đầu trọc cất bước đi ra: "Nếu như đối phương đã quang minh chính đại, không có sợ hãi như thế, thì chúng ta liền để hắn mở mang kiến thức một chút, khinh địch sẽ phải trả cái giá như thế nào."
Những người khác không lên tiếng nữa, cùng cất bước đi ra. Bọn hắn tổng cộng có bốn người.
Cầm đầu là một nam tử đầu trọc, thô kệch cường tráng. Trong ba người phía sau, một người là lão giả có thuật pháp cao minh, tóc hoa râm, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn. Đi theo bên cạnh hắn chính là người đàn ông trung niên hai tay chất chứa lực lượng, thân thể không cường tráng nhưng mà huyết khí như biển, tinh thông quyền pháp. Người cuối cùng là nam tử trẻ tuổi cầm trường thương trong tay, trường thương màu đen tựa như hung thú mang theo linh tính. Bốn người đều không sợ chiến.
Tiếu Tam Sinh Chân Tiên sơ kỳ cũng được, Chân Tiên trung kỳ cũng được, hôm nay bọn hắn muốn khiến cho Tiếu Tam Sinh không cách nào dùng thủ đoạn trước đó để thoát đi.
Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, đi từng bước một trên mặt biển. Mặt biển vốn đang dâng cao đang dần lắng lại theo bước tiến của hắn, sau đó xung quanh có vòng xoáy xuất hiện. Vòng nước xung quanh dần dần nhảy lên bên trên, tựa như giọt nước rơi xuống. Những giọt nước này còn quấn hắn, nhưng lại không có chút lực lượng dao động gì. Là ảnh hưởng do Hoang Hải Châu mang tới trong lúc vô hình.
Hòn đảo đang ở trước mắt, bên trong chính là sân nhà của Ngũ Ma.
Theo lý thuyết thì không nên tới gần, nhưng Tiếu Tam Sinh không thể lý giải theo lẽ thường, cho nên hắn chưa từng dừng lại.
Cho đến khi bốn người bọn họ đi ra.
Khí sắc hồng nhuận, khí tức bình ổn, không còn như trước.
"Đã lâu không gặp." Giang Hạo dừng lại, đứng chắp tay: "Mấy vị đúng là càng ngày càng hơn trước."
"Tiếu Tam Sinh, ngươi đúng là dám đến?" Đầu trọc hạ xuống phía trên mặt nước, hỏi.
Những người khác cũng tách ra hạ xuống, tạo thành thế vây kín. Cơ hội bây giờ chính là ngàn năm có một. Bọn hắn nhất định sẽ không để cho Tiếu Tam Sinh rời đi. Chỉ cần đối phương có chút động tĩnh, bọn họ sẽ công kích toàn lực.
Đánh bại, giết chết mới là kết quả mà bọn hắn muốn.
Chuyện khác để sau lại nói.
Tiếu Tam Sinh không chết, bọn hắn khó có tương lai.
Cơ hội chỉ này một lần.
"Ta đến các ngươi không vui sao?" Giang Hạo cười hỏi.
"Đương nhiên là vui, nhưng mà ngoại trừ việc ngươi đến, chúng ta còn có một thỉnh cầu." Nam tử cầm trường thương trong tay cười lạnh, nói.
Gương mặt Giang Hạo ôn hòa, duy trì nụ cười: "Ngươi nói đi."
Nam tử cầm trường thương trong tay thấp giọng nói: "Chúng ta cần mạng của ngươi, cho nên…"
Giang Hạo hơi híp mắt lại: "Cho nên?"
"Cho nên, mời đệ nhất cổ kim chịu chết!"
Còn chưa dứt lời đã có tiếng long ngâm vang lên. Trường thương huy động, Chân Long xuất hải.
Trong nháy mắt trả lời Giang Hạo, nam tử cầm thương đã ra tay đánh lén. Thương ra như rồng, lật lên sóng biển.
Lần này, Giang Hạo có thể phát hiện được có sự gia trì của đạo khí một cách rõ ràng, như phong vân phun trào, vô cùng ngạo nghễ.
Khí tức cường đại, lực lượng mênh mông, nam tử cầm trường thương có lòng tin có thể dùng một kích đánh lui Tiếu Tam Sinh. Sau đó nắm giữ quyền chủ động, lại phối hợp với những người khác. Chỉ cần không có tấm chắn kia, đối phương sẽ không có đường lui.
Lúc trước, bọn hắn cũng là bởi vì tấm chắn nên mới bị mất tiên cơ, bây giờ đối phương sẽ không thể trốn thoát được nữa. Trường thương gào thét, sắp tới trước mặt Giang Hạo.
Người quan sát xung quanh cũng lập tức lên tinh thần.
Vạn Vật Chung an tĩnh quan sát. Xích Long thì lại hưng phấn, chỉ chờ huynh trưởng thấy bại, sau đó cường thế xuất thủ.
Thượng Quan Thanh Tố có chút khẩn trương.
Thập Nhị Thiên Vương gắt gao nhìn chằm chằm, bọn hắn cảm giác Tiếu Tam Sinh sắp xong đời.
Hồng Vũ Diệp chỉ là quan sát, ánh mắt chưa từng dao động chút nào.
Người trong bóng tối cũng muốn nhìn xem năm năm sau Tiếu Tam Sinh có thể kiên trì được bao lâu.
Keng!!!
Vào lúc mọi người đều đang chờ đợi Tiếu Tam Sinh thất bại, chợt có tiếng thương vang lên.
Người phản ứng đầu tiên chính là nam tử cầm thương. Hắn vận dụng phần lớn lực lượng công kích Tiếu Tam Sinh, cảm thấy lần này mười phần chắc chín.
Nhưng mà đối phương xuất thủ, cũng là một thanh trường thương, cũng đâm vào phía trên trường thương của hắn, cắt đứt sự tiến công của hắn.
Điều làm hắn khiếp sợ hơn chính là, mặc dù lực lượng của mình to lớn, nhưng lại có một loại cảm giác như đụng vào núi non đại địa, không cách nào tiến thêm.
Giang Hạo cầm trường thương trong tay tiếp nhận một kích của đối phươn. Hắn chưa từng dừng lại, mà là dùng hai phần lực đánh lui nó.
Oanh!
Nam tử cầm thương lui lại. Lúc này tiếng long ngâm lại vang lên.
Thương ra như rồng. Nhưng mà lần này lại là đến từ Tiếu Tam Sinh. Khí thế kinh người, từ biển sâu mà lên, xông về phía nam tử cầm thương.
Đối phương kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi, đây là… Du Long Cửu Thức.
Đáng tiếc, hắn chưa kịp có thời gian suy nghĩ thì trường thương của Tiếu Tam Sinh đã tới.
Keng!
Nam tử cầm thương bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp chiêu.
Toàn bộ khí tức Chân Tiên hậu kỳ đều bị hắn điều động. Lực lượng cường đại kèm theo phía trên trường thương.
Thức thứ sáu Du Long, Thần Long Bái Vĩ.
Hai thanh trường thương đụng nhau ở không trung, từ đầu đến đuôi, tiếng nổ vang không ngừng vang lên. Đối phương cũng dùng Thần Long Bái Vĩ.
Chiêu thức giống nhau, Tiếu Tam Sinh lại có thể dùng lực lượng để áp chế nó.
Nam tử cầm thương cảm thấy chấn động, sau đó dùng thức thứ chín Du Long, Chân Long Quay Đầu.
Long ngâm truyền đến, hư ảnh Chân Long xuất hiện, bỗng nhiên thu tay.
Thân hình Giang Hạo hơi di chuyển, trường thương trong tay hóa rồng, hư ảnh Chân Long hiện ra rõ ràng, cũng là chiêu thức tương tự với đối phương.
Chân Long Quay Đầu!
Ầm ầm!
Song long va chạm.
Oanh!
Lực lượng chấn động tứ phương.
Răng rắc!
Chân Long của Giang Hạo giống như thực chất, đụng nát hư ảnh Chân Long trước mặt trong nháy mắt, sau đó tiến quân thần tốc.
Ầm!
Tiếng vỡ vụn truyền đến, trường thương của nam tử cầm thương dần dần tan rã.
Thân ảnh Chân Long nghiền nát hết thảy, đụng vào trong thân thể nam tử cầm thương đang cảm thấy kinh ngạc.
Phốc phốc!
Trường thương xuyên qua nam tử cầm thương.
Đau nhức kịch liệt truyền khắp thân thể của hắn, đại đạo bắt đầu tan rã.
"A!"
Nam tử cầm thương nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng đánh ra, lực lượng tích chứa gần như tất cả đạo khí của hắn.
Tiếu Tam Sinh bị ép lui lại hai bước.
Thấy thế, nam tử cầm thương nhanh chóng lùi về phía sau, trốn về phía nam tử đầu trọc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn hoàn toàn không cách nào lường trước được.
Đầu trọc trước tiên là muốn tiến lên viện binh.
Nhưng mà lúc sắp xông tới thì chỉ nghe phịch một tiếng. Máu tươi văng ra khắp nơi.
Một thanh trường thương gào thét mà qua, nam tử đầu trọc tận mắt nhìn thấy cảnh nam tử cầm thường đầu người tách rời. Máu tươi không ngừng văng ra ở trước mắt hắn.
Dấu vết đại đạo tan rã, khí tức sinh mệnh tàn lụi.
Quá đột ngột, quá chấn động.
Nam tử đầu trọc thậm chí còn hơi dừng bước lại.
Mà thi thể còn đang dự định thoát đi thì đang bắt đầu rơi xuống.
Giọng nói Tiếu Tam Sinh lạnh như băng, truyền ra từ trong không khí: "Hôm nay Tiếu mỗ tới đây, cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ. Mời bốn vị chịu chết vì ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận