Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1204: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Đi Hải Ngoại ? 2

Chương 1204: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Đi Hải Ngoại ? 2
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp giống như cười mà không phải cười gật đầu:
"Xem ra chuyện ở hải ngoại thật sự rất nhiều."
Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp không còn hỏi thăm những chuyện này nữa, chỉ hỏi gần đây có phải là có manh mối gì khác hay không.
Giang Hạo suy tư, cuối cùng lấy Trường Sinh Quả ra.
Không có tin tức gì khác.
Tụ hội gần đây chưa từng mở ra, hắn cũng không tiếp xúc với nhân vật lợi hại nào ở bên ngoài cả, đương nhiên là không có quá nhiều manh mối hay tin tức.
Nhưng đối phương đã hỏi, cũng không thể không có cái gì được.
Trường Sinh Quả là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao đưa về trong sân thì cũng sẽ bị đối phương nhìn thấy.
Đến lúc đó, nếu như đối phương muốn, mình cũng không cách nào từ chối.
Chờ khi đó bị phát hiện, còn không bằng bây giờ chủ động lấy ra.
Nhìn món đồ bị tử khí bao trùm, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn.
Nàng tiếp nhận, xem tường tận một lát, không khỏi nói:
"Vận khí của ngươi cũng không tệ."
"Đa tạ tiền bối khích lệ." Giang Hạo cúi đầu nói.
"Quả này là đồ tốt, nhưng mà người tầm thường không cách nào có được. Loại quả này có thể xuất hiện biến hóa, sẽ thu nạp tất cả các đạo diễn hóa ở xung quanh, chỉ cần hơi không cẩn thận thì tiên đạo của ngươi sẽ bị hủy hoại trong chốc lát." Hồng Vũ Diệp khẽ cười nói:
"Nhưng mà, ngươi chỉ là tu sĩ Nguyên Thần, cũng không sao cả, ngược lại có không ít chỗ tốt. Nhất là khi diễn hóa thất bại kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một vài thứ, khả năng còn là bảo vật khó lường."
Nói xong, nàng liền trả lại đồ cho Giang Hạo.
Giang Hạo tiếp nhận Trường Sinh Quả, có chút mờ mịt, giữ thứ này ở bên người sẽ ảnh hưởng tới đạo của mình?
Cũng đúng, đối phương vốn là diễn hóa con đường trường sinh.
Lúc mình nhìn thấy, quả thật là có lĩnh hội.
Nếu như không phải suy nghĩ thông suốt, hắn khả năng đã tiến vào Vong Tình Đạo rồi.
Nhưng mà Vong Tình Đạo thật sự là sai sao?
Đại đạo vô tình, tu sĩ tu đạo, vong tình mà chí công, không vì cảm xúc mà thay đổi, không bị tình cảm quấy nhiễu.
Đây là Vong Tình Đạo.
Lại có chút khác biệt với vô tình và tuyệt tình.
Nghĩ tới những thứ này, Giang Hạo luôn cảm giác cánh cửa đại đạo đang mở ra đối với hắn, có thể tiến vào Vong Tình Đạo bất cứ lúc nào.
Giang Hạo vứt bỏ những suy nghĩ này, hỏi: "Tiền bối, sau khi thành tiên phải ngộ đạo sao?"
"Vừa mới Nguyên Thần đã cân nhắc đến chuyện thành tiên ngộ đạo?" Hồng Vũ Diệp cười ha ha, không chờ Giang Hạo trả lời, nàng đã tiếp tục nói:
"Trước khi thành tiên cần thiên phú tu luyện, có lẽ cần một chút ngộ tính, nhưng sẽ không quá nhiều. Nhưng mà sau khi thành tiên, phải rèn luyện Chân Tiên thể, đây là công pháp mài nước, bất kỳ người nào đều có thể tiến bộ, chỉ là vấn đề thời gian. Mà sau khi trở thành Chân Tiên, mỗi một lần tấn thăng đều cần có cảm ngộ đối với đạo. Bắt đầu từ Chân Tiên, gần như không cần để ý tới thiên phú tu luyện nữa, thứ cần là tâm cảnh, ngộ tính và lý giải đối với đạo. Có đôi lúc sẽ gặp phải một số cường giả chấp nhất và điên cuồng, không cần quá để ý tới lý do tại sao bọn hắn có thể tăng lên. Có người chính là kiếm tẩu thiên phong, chỉ nhìn qua đại đạo mà thậm chí có thể được đại đạo tán thành."
Giang Hạo gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Dù sao đại đạo ba ngàn, đạo gì cũng có thể có.
"Vậy Vong Tình Đạo có phải là đạo có nhiều người đi nhất hay không?” Giang Hạo hỏi.
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Đại đạo vô tình, tiên nhân trảm hồng trần, không phải cũng là vì vong tình sao?"
Dù là kẻ yếu, hắn đều biết chuyện như vậy.
Có lẽ tiên nhân trên đời vô tình, nhưng cũng không phải là cứ nhất định phải là vô tình mới được, chỉ là con đường này dễ tìm thấy cánh cửa đại đạo nhất. Cho nên, người đi con đường này cũng nhiều.
Hồng Vũ Diệp rũ mắt, không trả lời.
Một lát sau, nàng mở miệng hỏi thăm: "Ngươi cảm thấy vô tình, tuyệt tình, vong tình có gì khác nhau không?"
"Có." Giang Hạo gật đầu, nói nghiêm túc: "Tuyệt tình, đoạn tình tuyệt nghĩa. Vô tình, vô tình tự biến hóa, trong lòng vô tình nhưng cũng không dứt tình. Vong tình, tình đến vong tình, không vì cảm xúc mà thay đổi, không bị tình cảm quấy nhiễu. Vong tình không phải là vô tình, là yên tĩnh một chỗ không động tình, như một người lãng quên."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, trong đôi mắt bình thản có chút ngoài ý muốn, sau đó mở miệng nói:
"Nếu như ngươi thành tiên mà tiến vào Vong Tình Đạo, có lẽ sẽ có tiến triển cực nhanh."
Giang Hạo rũ mắt.
Trong ba cái, nếu để cho hắn chọn, hắn tất nhiên sẽ chọn Vong Tình Đạo.
Bởi vì, hắn lĩnh ngộ được chính là vong tình.
Đáng tiếc, đây không phải là ước nguyện của hắn.
Như là Hiên Viên Kiếm và các cơ duyên trước đó.
Chí không ở chỗ này.
"Tiền bối quá khen, vãn bối không đi Vong Tình Đạo." Giang Hạo chăm chú đáp.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng mở miệng, trầm mặc một lát, nàng hỏi: "Ngươi dự định lúc nào đi hải ngoại?"
"Còn không xác định được, cần chuẩn bị một chút." Giang Hạo trả lời.
Hắn còn cần tấn thăng, trong vòng chín năm có thể tấn thăng đến đâu thì tấn thăng đến đó.
Có Hồng Vũ Diệp đi cùng, có lẽ không cần lo lắng người mai phục xung quanh.
Hi vọng khi đó có thể đối kháng được với Ngũ Ma.
Nếu như kéo tới sau đại thế thì gần như là không còn cơ hội.
Tiếu Tam Sinh tấn thăng quá nhanh, hiện tại đã bị để mắt tới, sau khi đại thế mở ra lại càng dễ bị để mắt tới. Chỉ có chờ nước bị quấy đục, mình ra ngoài mới an toàn.
"Từ sau khi tấn thăng Nguyên Thần, ngươi hình như đã lâu rồi không giúp ta làm vườn." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.
Nghe vậy, Giang Hạo trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào.
Mình quả thật không có thời gian.
"Xem ra ngươi càng ngày càng không để ta vào mắt." Hồng Vũ Diệp nói.
"Tiền bối hiểu lầm rồi." Giang Hạo lập tức nói:
"Là nhiệm vụ tông môn quá nặng, cũng là vì cho Thiên Hương Đạo Hoa hoàn cảnh tốt hơn."
"Nói như vậy, ngươi có để lời của ta ở trong lòng?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đương nhiên." Giang Hạo gật đầu: "Một khắc cũng không dám quên."
"Ha ha" Hồng Vũ Diệp không khỏi cười ra tiếng, chỉ là giọng nói lại mang theo chút ý lạnh: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đã mua lá trà mà ta bảo ngươi mua chưa?"
"Chuyện này…” Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Hỏi rồi, nhưng mà gần đây không có."
"Có tra tài liệu liên quan không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, gần đây quên mất chuyện lá trà.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh liên tục.
Ngay sau đó, Giang Hạo liền cảm nhận được áp lực ngập trời.
Uy áp tựa như sóng triều xông về phía hắn.
Toàn bộ thân thể không khỏi bay về phía sau.
"Phanh" một tiếng, phần lưng đâm vào trên cành cây.
Cũng không đau, chính là lúc bay ra ngoài lòng vẫn có chút lo lắng.
"Làm việc cho tốt, ta sẽ không để ngươi làm việc không công, hai quyển sách này xem như chỗ tốt trong những năm này cố gắng của ngươi." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến.
Hai quyển thư tịch rơi xuống trước mặt hắn.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hồng Vũ Diệp đã lâu rồi không tặng đồ cho hắn.
Lần này sẽ là cái gì?
« Du Long Cửu Thức » « Sơn Hà Quyền Thuật ».
Nhìn hai quyển thư tịch, Giang Hạo hơi tò mò.
Lật ra nhìn xuống, là bí tịch cực kỳ ghê gớm.
« Du Long Cửu Thức » là thương pháp, quyển còn lại đương nhiên không cần phải nói, là quyền pháp.
So sánh với Thiên Đao Thất Thức thì dường như kém không ít.
Điều này nói rõ dễ học hơn, như thế cũng tốt.
Hắn đúng lúc muốn học tập một những thứ này một chút.

Hải ngoại.
Xích Long ngồi trên chiếc thuyền nhỏ bên ngoài Bích Vân Các, có chút bất đắc dĩ:
"Hôm nay Phong tiên tử nói nhớ ta, ta cũng nhớ nàng. Chúng ta có chút phù hợp, sao trời lại không tác hợp. Bích Vân các người không cho ta tiến vào phòng của Phong tiên tử."
"Xích Thiên tiền bối, ngươi lợi hại như vậy, tại sao lại thích ăn cơm chùa?" Đường Nhã tò mò hỏi.
"Mặc dù ta không phải người, nhưng ta lại xem mình là người, ngươi đang muốn ta không làm người?" Xích Thiên tức giận nói:
“Đường tiên tử, ngươi đi theo Đào tiên sinh lâu như vậy, chắc là có không ít linh thạch đúng không? Có thể cho ta mượn một chút không?"
"Không được, đã nhiều năm như vậy rồi mà tiền bối đều không có tiền đi Bích Vân Các, khẳng định là trả không nổi." Đường Nhã từ chối.
Xích Thiên: "…"
"Đúng rồi, ta hôm nay tra được vài thứ liên quan tới thuật pháp mà Ngũ Ma tu luyện, hoặc có thể nói là thứ mà bọn hắn am hiểu nhất." Đường Nhã lập tức nói.
"Là cái gì?"
"Có một người am hiểu thương pháp « Du Long Cửu Thức », còn có người am hiểu quyền pháp là « Sơn Hà Quyền Thuật »."
Bạn cần đăng nhập để bình luận