Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1534: Bắt Đầu Phóng Sinh 2 Ỉ

Chương 1534: Bắt Đầu Phóng Sinh 2 ỈChương 1534: Bắt Đầu Phóng Sinh 2 Ỉ
 
 "Ăn xong liền đi làm việc, trưởng thành liền có thể đi làm chuyện của mình." Giang Hạo ôn hòa nói.
 
 Hắn chưa từng nghĩ tới việc giữ người nào lại chỗ này.
 
 Muốn rời khỏi, hắn đều sẽ nghĩ biện pháp đưa đổi phương rời đi. Đương nhiên, hăn cũng sẽ cổ găng bảo đảm sự an toàn của bọn họ lúc rời đi. Còn có một chuyện quan trọng, đó chính là đừng báo tên của mình. Lần này Mộc Ẩn rời đi, phải nói rõ ràng với hắn mới được.
 
 Nhưng mà hắn cần đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyển.
 
 Chạng vạng tối.
 
 Giang Hạo đi vào tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Lúc đến, người nơi này còn tại ổn ào. Ổn ào chuyện ai có thể ra ngoài nhanh nhất. Hải La nói hắn muôn đi ra ngoài liền có thể ra ngoài. Những người khác khịt mũi coi thường, bảo hắn nhanh đi ra ngoài đi. Nhưng Hải La Thiên Vương há có thể nghe bọn hắn? Nếu như thật sự đi ra, vậy thì còn mặt mũi gì nữa? Giang Hạo không có để ý tới bọn hăn, mà là nhìn về phía Nhan Thường.
 
 Một đao kia vẫn còn ở đó.
 
 Lúc đó mình còn nhỏ yếu, một đao kia không cách nào xuyên qua Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Không biết bây giờ có thể làm được hay không. Chỉ cần tiến vào một tia khí tức liền có thể chém chêt Nhan Thường. Nhưng mà tạm thời không cần thiết. Đao vẫn luôn ở đó, đối phương dám đi ra Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì nhất định sẽ chết. Dù chovôsổ phân thân đi ra thì cũng là như thể. Thậm chí đao có khả năng sẽ cường đại theo mình, trong nháy mắt đôi phương đi ra sẽ mở ra sự che đậy tuyệt đôi của Vô Pháp Vô Thiên _ Tháp. Đến lúc đó, một đao trảm tất cả, trồn ở trong tháp cũng phải chết.
 
 Bị Giang Hạo nhìn chằm chằm, Nhan Thường hình như đã nhận ra, có chút hoảng sợ nhìn về phía Giang Hạo.
 
 Những người khác cũng nhìn lại. Giang Hạo không thèm để ý, trực tiếp đi tới trước mặt Mịch Linh Nguyệt. Thấy thế, Mịch Linh Nguyệt có chút lo lăng: "Ta gần đây không làm gì cả."
 
 "Ừm." Giang Hạo gật đầu nói: "Tháng này, ngươi dành ra hai ngày theo ta tới Linh Dược Viên hô trợ, giúp ta chỉ điểm một chút kiển thức liên quan tới linh dược. Người của ta sẽ đi theo ngươi học tập. "
 
 "Hả?” Mịch Linh Nguyệt có chút khó có thể lý giải được: "Thể nhưng ta không có cách nào đi ra ngoài. " "Trước đó không được, hiện tại có thể. " Giang Hạo nói.
 
 Nghe vậy, Mịch Linh Nguyệt có chút mờ mịt. Có ý gì? Đổi phương có biện pháp che đậy hạch tâm Đại Thiên Tỉnh Thần?
 
 Nhưng nàng không có hỏi nhiều, cũng không tiện hỏi nhiều. Sau đó, Giang Hạo lại cho mỗi người một quả bàn đào.
 
 Những người này hiện tại đã không còn uy hiếp đồi với Thiên m Tông, nhưng cả bọn đều cứ trốn ở chỗ này không chịu rời đi. Mặt khác, giới hạn tu vi của bọn hắn gần như đều được mở ra, dù muốn thành tiên thì cũng có thể. Nhưng bọn hăn khôi phục cũng không dễ dàng, cần không ít thời gian.
 
 Sự đệ, bàn đào này đúng là rất ngon." Để Đăng đạo nhân nói. "Nếu như sư huynh muốn ăn thì có thể tới chỗ của ta. Ta có thể để người Vô Pháp Vô Thiên Tháp thả sư huynh ra." Giang Hạo nói.
 
 "Ha ha." Đề Đăng đạo nhân lập tức cười nói: "Vân là không được, không làm khó sư đệ nữa. " Giang Hạo lắc đầu, hiện tại những người này chính là đuổi không đi. Nhưng mà cũng không có chuyện gì cần mình hỏi cả, cũng không cần thường xuyên tới.
 
 Đương nhiên, Minh Nguyệt Tông thỉnh thoảng sẽ đưa người tới, vân cần tới đây một chuyến, cũng không chậm trễ quá nhiều thới gian.
 
 Mặc kệ miệng lưỡi bọn hắn cứng rắn như nào, tới nơi này rồi thì ít nhiều sẽ bắt đầu thấy sợ. Nhất là. khi chuyện bên này đã truyền khắp các tù nhân ở Minh Nguyệt Tông. Cuối tháng.
 
 Giang Hạo lần nữa đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đón Mịch Linh Nguyệt đi. Lần này, hắn tự mình xuất thủ, đồng thời cũng đã báo cáo lại với Hồng Vũ Diệp. Nếu như hắn không cách nào trần áp, đổi phương hãn là sẽ động thủ.
 
 Lúc Mịch Linh Nguyệt đi ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp thì có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút chờ mong. Đương nhiên, phần lớn chính là nghỉ hoặc.
 
 Tại sao Vương của Hải La lại đột nhiên tìm mình.
 
 Lúc đi ra, Giang Hạo ngẩng đầu cảm giác, xác thực có người muôn khóa chặt Mịch Linh Nguyệt. Nhưng mà, đôi phương không cách nào đột phá Nhân Quả Quy Khư. Dùng cái này che đậy vân được.
 
 "Hình như không có vấn đề gì. " Mịch Linh Nguyệt cảm giác một chút, nói. Giang Hạo gật đầu, nói:
 
 "Vậy thì đi thôi, tới Linh Dược Viên. Người kia đang đợi chúng ta. "
 
 "Lần này là muốn làm gì?" Mịch Linh Nguyệt hơi nghi hoặc một chút.
 
 Đối phương giúp mình đi ra ngoài, đương nhiên là muốn làm gì đó. "Môn hạ của ta có một vị sư đệ, tên là Mộc Ấn." Giang Hạo nói.
 
 Nghe vậy, Mịch Linh Nguyệt thầm giật mình trong lòng, nhưng bên ngoài vân duy trì bình tĩnh nói: "Hắn thể nào?"
 
 "Hắn muốn rời đi, đi tìm Phật Pháp vô thượng của mình." Giang Hạo ngự kiểm mà lên, nghiêm túc nói: "Hắn xác thực nên đi ra ngoài một chút, lúc trở lại hắn là đã đi ra con đường của mình rồi. Các sư đệ sư muội của ta đều đang dần trưởng thành, mà ta cũng muốn chuẩn bị tốt cho bọn họ trước khi bọn họ rời đi. Kiến thức về linh dược, trận pháp của tiển bối đều không bình thường. Ta hi vọng tiền bối có thể dạy hắn một chút trong hai ngày này, để hắn đi ra ngoài không đến mức chịu thiệt trên những phương diện này. Có thể chứ?"
 
 Mịch Linh Nguyệt nghe Giang Hạo nói, trong lòng nhãc lên sóng to gió lớn.
 
 Mộc Ấn muốn rời khỏi Thiên m Tông rồi? Nàng bản năng muốn từ chôi, trong lòng cũng có chút không nỡ. Nhưng mà...
 
 Giang Hạo nói không sai, Mộc Ấn đã trưởng thành, nên đi ra ngoài nhìn một chút.
 
 "Đương nhiên có thể." Mịch Linh. Nguyệt cười nói: "Cũng không biết đệ tử tông môn các ngươi ra ngoài liệu có nguy hiểm gì hay không?" "Sẽ có, nhưng bọn hắn phải tự đi con đường của mình, như thê mới có thể giương cánh bay cao. "Giang Hạo nói.
 
 Sở Xuyên chính là như vậy. Mặc dù môi ngày đều bị đuổi giêt, nhưng mà hãn đang càng ngày càng mạnh. Để hẵn đi ra một con đường chính đạo, hãn lại đi một con đường ma đầu. Đúng là khiển người bất ngờ. Nhưng mà cũng quả thật làm cho người ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
 
 Giang Hạo không cảm thấy hắn sai, chỉ cần giữ vững bản tâm là được. Mặt khác, các bộ đều có con mắt của hắn, nếu như biết được tình huổng của đám Mộc Ấn thì hắn cũng sẽ đi một chuyển.
 
 Dù sao đều đã xuống núi rồi, đừng để bị đánh trở về.
 
 Mịch Linh Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.
 
 Một lát sau, hai người Giang Hạo đi tới Linh Dược Viên.
 
 "Sư huynh." Trình Sầu đi tới, nói: "Mộc sư đệ ở bên trong."
 
 Giang Hạo dẫn người vào trong, nhìn thầy Mộc Ấn đang dạy Tiểu Y xới đất, người sau học rât nghiêm túc.
 
 "Tiểu Y, sau này ngươi nhớ phải nghe lời Trình Sâu sư huynh, ta cũng sắp phải ra ngoài rổi. Sau khi ta trở về, ngươi khả nặng cũng đã trưởng thành." Mộc Ấn cười nói. Tiểu Y gật đầu, nói:
 
 "Được, vậy sư huynh lúc nào trở về?"
 
 "Hắn là sẽ không nhanh đâu." Mộc Ấn suy tư một lúc mới trả lời.
 
 "Vậy sẽ chỉ còn lại ta, Lâm Tri sư huynh." Tiểu Y bẻ ngón tay nói. "Còn có Trình Sầu sư huynh." Mộc Ấn nói.
 
 Tiểu Y lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trình Sâu sư huynh nói hãn là người ở chô này, sau này Mộc Ấn sư huynh, Lâm Tri sư huynh, còn có ta đều sẽ rời đi. Hăn mới là người nhìn từng người một rời đi. "
 
 Nghe vậy, Mộc Ẩn nở nụ cười: "Tiểu Y hiểu được thật nhiều. " Lúc này, trên người Mộc Ẩn tản ra ánh sáng.
 
 Bởi vì sắp rời khỏi, hắn cảm nhận được một loại ly biệt, còn có một loại tình cảm, khiển người không nỡ. Thể nhưng điều này lại khiển hán hiểu rõ hơn một chuyện, hôm nay buông xuồng là vì ngày khác có thể dê dàng bắt lây hơn.
 
 "Mộc Ẩn." Giang Hạo đi tới.
 
 Mộc Ẩn nhìn về phía Giang Hạo và người bên cạnh hắn. Trong nháy mắt nhìn thây nàng, không biết vì sao trong lòng Mộc Ấn lại có một loại vui sướng:
 
 "Sư huynh, trong lòng ta có một loại vui sướng, nhưng không biết biểu đạt như nào, muốn chia sẻ cùng các ngươi. "
 
 Mịch Linh Nguyệt nhìn hòa thượng trước mắt, có một loại cảm giác kỳ quái.
 
 Đó là một loại cảm giác ôn tổn lễ. độ, thông hiểu tình cảm nhân thể, lại nhận biết rõ ràng đồi với tương lai.
 
 Trưởng thành, đúng là lớn rồi.
 
 "Xin chào." Mộc Ẩn nhìn Mịch Linh Nguyệt, cười nói.
 
 "Xin chào. " Mịch Linh Nguyệt cũng cười nói: "Rãt vui khi được dạy bảo ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận