Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 220: Vả Mặt

Chương 220: Vả Mặt
"Gặp ta à?"
Trong Linh Dược viên, Giang Hạo ngừng lại, có phần ngoài ý muốn.
Bản thân mình ở Thiên Âm tông, tuyệt đối không làm gì, vì sao hai vị kia còn xin gặp mặt?
Chẳng qua, điều này cũng chứng minh một việc, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
Mới hơn hai năm
Quá ngắn.
Rõ ràng bởi vì Tiểu Li, bọn họ mới sống thoải mái hơn.
Nhưng chỉ có hai ba năm.
"Đúng vậy, bọn họ muốn gặp sư huynh. Ở trong mắt bọn họ, sư huynh chính là tiền bối trong tông môn của sư muội Tiểu Li." Trình Sầu cân nhắc một lát mới nói:
"Lúc sư muội Tiểu Li trở về, thường nói chuyện trên trời dưới đất, nói về sư huynh.
Ví dụ như sẽ giáo huấn nàng, sẽ mua đồ ăn cho nàng, không cho nàng đi quấy rối khắp nơi.
Còn khoe sư huynh tặng vòng vàng cho nàng. Tuy nàng thỉnh thoảng sẽ oán giận vài câu, nhưng phần lớn đều nói tốt về sư huynh.
Hai ông bà vẫn luôn lắng nghe. Chắc hẳn bọn họ cũng biết sư muội Tiểu Li có thể trở lại là nhờ công lao của sư huynh.
Cho nên bọn họ muốn gặp, lúc trước không có nói ra, có lẽ nghĩ còn có vài ngày.
Bây giờ, sợ rằng…
Không có bao nhiêu thời gian nữa."
Hóa ra Tiểu Li thường nhắc tới ta, Giang Hạo lại chậm rãi đi về phía trong phòng nhỏ:
"Ta sẽ suy nghĩ."
Loại chuyện như vậy chỉ có thể suy nghĩ, trước mắt hắn không thể ra khỏi tông môn.
Một lần qua lại có khả năng sẽ đối mặt với các loại nguy hiểm.
Có vài người trước sau vẫn đang nhìn lén thiên cơ của hắn, một khi hắn ra ngoài là có thể bị phát hiện ra.
Không có Hồng Vũ Diệp giúp đỡ, hắn sẽ nhanh chóng bị tìm được.
Một khi hắn tìm được, sẽ gặp phải công kích.
Cho dù bây giờ hắn có thể nhanh chóng trở về, cũng không được.
Bởi vì, hắn vừa xuất hiện ở bên Tiểu Li. Tiểu Li, Trình Sầu, còn có A Công A Bà của Tiểu Li đều sẽ gặp phải tai ương.
Không chỉ có vậy, chuyện mình nắm giữ năng lực vượt qua không gian nhất định sẽ bị người khác biết được.
Lần sau, hắn sẽ bị nhằm vào.
Cho nên, hắn không tránh né được thiên cơ, hắn sẽ không rời khỏi tông môn.
Cẩn thận suy nghĩ, người có thể nhìn chằm chằm vào hắn chắc hẳn là Lạc Hà tông và Thiên Thánh giáo. Bọn họ khả năng lớn sẽ đánh giá thấp thực lực của hắn, hắn có thể giết ngược lại.
Nhưng nếu Thiên Hoan các cũng vậy, hắn sẽ phải đối mặt với các chủ Thiên Hoan các.
Một khi hắn bị phát hiện, đối phương sẽ tới công kích, như vậy hắn có lẽ sẽ không có nổi ba hơi thở để thoát đi.
Hắn còn quá yếu.
Đối mặt với những người này còn như vậy, càng khỏi phải nói tới khó khăn khi thoát khỏi ma trảo của Hồng Vũ Diệp.
"Sư huynh, sư muội Tiểu Li chắc chắn sẽ không lớn lên sao?" Trình Sầu do dự một lúc mới hỏi.
Hai năm, mỗi lần trở lại, Tiểu Li đều sẽ đi đo chiều cao.
Nhưng nhiều lần vẫn không có dấu hiệu cao.
Tuy nàng sẽ thường nhón chân lên nói cho A Bà mắt kém biết mình lại cao hơn, nhưng hai ông bà đều không ngốc.
Giang Hạo nghe vậy, nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh, không rõ vì sao đối phương đột nhiên hỏi chuyện liên quan tới chiều cao của Tiểu Li.
"Là thế này." Trình Sầu ngay cả vội vàng giải thích: "Hai ông bà muốn nhìn thấy sư muội Tiểu Li lớn lên, nhưng hai năm qua sư muội Tiểu Li chưa từng cao, đáng lý ra bây giờ là thời kỳ phát dục, không nên như vậy."
"Bởi vì thể chất đặc biệt, cho nên lớn chậm, rất chậm." Giang Hạo đáp lại.
Sau đó, Trình Sầu lại nói một vài chuyện về hai ông bà gì, còn có dấu hiệu sức khỏe trở nên kém đi.
Tinh thần không tập trung, thỉnh thoảng còn có thể choáng váng ngã sấp xuống.
Sau khi nói đại khái, Trình Sầu rời đi làm việc.
Giang Hạo thở dài, tiếp tục xử lý linh dược.
Trước đó không lâu, Liên Đạo Chí đã nhổ Minh Dạ Thu Hoa về trồng, điều này lại khiến hắn cảnh giác hơn.
Hắn vẫn không phát hiện ra Bạch Dạ có thủ đoạn tiếp theo không.
Trong lúc đó, hắn thậm chí giám định Xích Liên Hoa, muốn xem thử thứ mình dùng để phá giải độc tâm ma có thể biến thành độc mới không.
Kết quả biểu hiện, chỉ là Xích Liên Hoa bình thường.
Vì thế, hắn chỉ có thể tìm hiểu thêm bí tịch vô danh, hy vọng có thể quan sát được một ít.
Buổi trưa.
Giang Hạo đi tới chợ bày sạp.
Trong hai tháng,
Hắn mua một phần Ngân Nguyệt Hoa Biện, vẫn tích lại một ngàn năm linh thạch, còn để lại không ít linh phù.
Hắn vẫn luôn chờ khách hàng lớn kia tới, đáng tiếc vẫn không gặp.
Lần này, Giang Hạo đang bày sạp, đột nhiên nghe được một giọng nói:
"Ha ha, mấy tháng trôi qua, nói gì mà tạm thời không có.
Ta thấy qua mấy năm, ngươi vẫn không có đấy. Còn nói Thập Vạn Thần Kiếm Phù, người tuổi trẻ bây giờ thật không biết làm đến nơi đến chốn."
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là sư huynh Kim Đan sơ kỳ kia.
Hắn thấy vậy, lặng lẽ lấy ra một tờ Thập Vạn Thần Kiếm Phù nói:
"Sư huynh cần cái này?"
Đoạn Quan vốn định tiếp tục quét ngang linh phù trước mắt sư đệ.
Nhưng không ngờ đối phương thật sự lấy ra Thập Vạn Thần Kiếm Phù.
Hắn rất nhanh lại cười lạnh nói:
"Một cái? Ngươi đi mua một cái để tăng mặt mũi cho sạp à?"
Giang Hạo nghe vậy, lặng lẽ lấy ra mười tờ Thập Vạn Thần Kiếm Phù, nói:
"Sư huynh cần mua mấy tấm."
Khóe miệng Đoạn Quan giật giật, nói tiếp:
"Nếu ngươi biết Thập Vạn Thần Kiếm Phù, nói vậy cũng biết Phá Địa Phù chứ?"
"Có." Giang Hạo lấy ra một tấm Phá Địa Phù.
"Ngự Lực Phù thì sao?" Vẻ mặt Đoạn Quan khó coi, cắn răng nói.
"Không." Giang Hạo lắc đầu.
Thật ra là có, chỉ là thấy đối phương có hơi nóng, vẫn giữ lại chút thể diện thì hơn.
Mình tới kiếm lời linh thạch, không phải gây thù hằn.
Dỗi hai lần là đủ rồi.
"Hừ!" Đoạn Quan lạnh lùng nói:
"Biết hai loại thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngự Lực Phù cũng không biết."
Hắn nói xong, để lại một nghìn hai trăm sáu mươi viên linh thạch.
Sau đó lấy đi hết tất cả linh phù của Giang Hạo.
Thoáng cái, Giang Hạo cảm thấy hôm nay kiếm lời còn hơn nửa tháng nước, có thể dẹp quầy.
Tính cả ngày hôm nay, hắn có hơn hai nghìn bảy trăm linh thạch.
Tuy nhiên, hắn khá kinh ngạc, vị sư huynh trước mắt này thật giàu.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp." Vào lúc Giang Hạo đứng dậy muốn rời đi, Lãnh Điềm tiên tử đi tới.
"Lãnh sư tỷ, đã lâu không gặp." Giang Hạo gật đầu chào hỏi.
Sư tỷ Lãnh Điềm có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trước mắt tu vi tăng lên rất nhiều, đã sắp viên mãn rồi.
Còn nhanh hơn phần lớn người trong tông môn, xem ra không phải là nhờ thiên phú, chắc hẳn ra ngoài gặp được cơ duyên.
"Sư đệ dẹp quầy à? Còn linh phù không?" Lãnh Điềm khẽ hỏi.
"Sư tỷ muốn linh phù gì?" Trên người Giang Hạo vẫn còn một ít.
"Thập Vạn Kiếm Phù, Trị Liệu Phù, mỗi loại năm tời." Lãnh Điềm nói.
Giang Hạo gật đầu.
Vừa khéo vẫn còn.
Hắn lại thu thêm hai trăm chín linh thạch, tổng cộng có ba nghìn linh thạch.
"Sư đệ định về bây giờ sao?" Lãnh Điềm hỏi.
"Ta nghe con thỏ nói trước đây có người tìm ta, là sư tỷ à?" Giang Hạo đột nhiên nhớ tới, liền hỏi.
"Ừ, ta có chuyện muốn hỏi sư đệ, có liên quan tới linh phù mua trước đây." Lãnh Điềm thoải mái nói.
Đi trên đường càng tùy ý, càng không có người nào để ý tới,
Bán linh phù? Linh phù truyền thừa?
"Ta đúng lúc đi về, sư tỷ có thể đến chỗ ta nói chuyện." Trong lòng Giang Hạo hiểu ra, cũng giả vờ thuận miệng nói.
Sư tỷ Lãnh Điềm luôn miệng đáp ứng.
Lát sau.
Chỗ ở ở Giang Hạo.
Lúc đi vào, Lãnh Điềm cảm giác mình giống như bước vào một động phủ, linh khí ở đây càng thêm dày đặc, thậm chí làm người ta cảm giác tĩnh tâm.
Tu luyện nhất định sẽ làm ít công to.
Nơi ở của đệ tử nội môn bình thường không được như vậy, chắc là sau này bồi dưỡng lên.
Nàng không miệt mài theo đuổi, cũng không hỏi thăm.
Coi như không biết là được rồi.
"Sư tỷ cần Phù Thạch lúc trước?" Giang Hạo bước vào đại sảnh, hỏi.
"Không phải." Lãnh Điềm tiên tử ngồi ở bên cạnh bàn nói:
"Đó là của sư đệ, chúng ta đều xem như không có vật này.
Ta tới tìm sư đệ, là muốn hỏi sư đệ còn có hứng thú với loại linh phù này không."
"Hả?" Giang Hạo có phần ngoài ý muốn, nói:
"Sư tỷ vẫn có à?"
Linh phù truyền thừa này chính là bảo vật, nhận được một lần thì thôi, lại còn có lần thứ hai à?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận