Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 795: Hi Vọng Có Thể Gặp Mặt Đại Tiền Bối

Chương 795: Hi Vọng Có Thể Gặp Mặt Đại Tiền Bối
Chương 795: Hi Vọng Có Thể Gặp Mặt Đại Tiền Bối
Thiên Văn Thư Viện. Cảnh Đại Giang ngồi dưới tàng cây, hóng gió mát uống trà.
Bên cạnh là hai cái lão giả, lão giả râu trắng trong đó nói:
"Nha đầu kia rất nguy hiểm.”
"Ta có đặc biệt hỏi thăm, nàng từ nhỏ đã ở Thiên Văn Thư Viện, hình như có chút không thích sống chung với mọi người." Cảnh Đại Giang vừa ăn đậu phộng vừa cười nói:
"Nhưng mà vấn đề cũng không lớn, nàng còn thiếu thời cơ rất quan trọng, nào có dễ tìm như vậy. Mười năm trăm năm đều chưa chắc đã có thể bước thêm một bước. Sau này, lại giúp nàng một tay đi.”
"Nói đến đây, ngươi giao Thiên Văn Thư Quyển cho nàng, nếu như thật sự khai chiến với các tông môn khác thì phải làm sao bây giờ?" Lão giả không râu hỏi.
"Khai chiến với tông môn khác?" Cảnh Đại Giang cười nói:
"Chúng ta nhìn giống quả hồng mềm? Bọn hắn nhìn rất cứng sao? Bọn hắn cũng dám, chúng ta có cái gì mà không dám? Chúng ta không dám, bọn hắn lấy dũng khí ở ddaayu ra? Cho nên chỉ cần là nha đầu kia đủ cường ngạnh, đừng nói là tông môn Tây Bộ. Dù là Hạo Thiên Tông, Minh Nguyệt Tông đều phải nghĩ sâu tính kỹ, sau đó phái đại tiền bối ra làm người hòa giải. Cho nên không cần lo ngại, không ai thực sự có can đảm đánh cùng chúng ta. Ngoại trừ Sơn Hải Kiếm Tông thì khó mà nói được."
Hai vị lão giả gật gật đầu, ngẫm lại cũng đúng.
Qua một lúc sau, có một học sinh tiến đến từ bên ngoài.
Người mặc trang phục màu xanh trắng, ngũ quan lập thể.
Trong tay cầm quạt xếp, là một thư sinh.
"Chào ba vị tiên sinh.” Hắn cung kính hành lễ.
"Là chuyện gì?” Cảnh Đại Giang hỏi.
"Nhan sư muội nhập ma." Người tới nói thẳng.
Nghe vậy, ba người Cảnh Đại Giang có chút kinh ngạc.
"Nhanh như vậy? Nàng lấy thời cơ ở đâu ra?" Lão giả râu dài nói.
"HÌnh như dần dần đắm mình từ trong tức giận, sau đó tiên ý hiện ra.” Người tới nói.
"Tiên ý xuất hiện?" Lông mày Cảnh Đại Giang lông lại: "Lựa chọn của nàng thì sao?"
"Thử thành tiên ở bên trong tâm ma.”
"Hồ nháo."
"Thật ra không phải là không có khả năng thành công."
"Ngươi còn hiểu hơn cả ta sao?"
Người tới cúi đầu nói câu không dám, mà nói tiếp:
"Nhan sư muội đã làm một chuyện mà người bình thường không làm được. Nàng mang theo một Kim Đan tiến vào tâm ma, mà người này sẽ trở thành trợ lực thành công của nàng. Mặc dù sư muội chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ hắn, thật tình không biết hành vi của nàng sẽ dựng thêm một nấc thang trên con đường thành tiên của nàng. Đây cũng là cơ duyên ngập trời của Kim Đan kia."
"Nàng còn dẫn người tiến vào bên trong tâm ma? Tâm thật là lớn." Cảnh Đại Giang ha ha nói.
"Là một người tên là Đa Nhĩ, thiên phú bình thường, trận pháp không tệ, tính cách có chút thiếu hụt, có chút tự ti. Nhưng mà hắn có
"Tình huống nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm, người của chúng ta đều không xuất thủ, đây là lựa chọn của chính bọn họ, cũng là kiếp số mà bọn họ cần trải qua. Có kích thích của ngoại giới có lẽ sẽ dễ thành công hơn. Nhưng cũng càng dễ dàng thất bại."
Cảnh Đại Giang trầm mặc một lát, cũng không nói gì thêm.
Sau đó bắt đầu hỏi thăm về trang sách Tiên Hiền.
"Hình như đang ở Tây Bộ, căn cứ theo suy đoán của một số tiền bối, có thể là Thiên Đạo Trúc Cơ tới sẽ dẫn tới sự xuất hiện của trang sách Tiên Hiền."
"Ha ha, Minh Nguyệt Tông có Thiên Đạo Trúc Cơ, Hạo Thiên Tông có Thánh Hiền Chi Tư, Thiên Văn Thư Viện chúng ta có cái gì?"
Người tới cúi đầu không nói nữa.
Cảnh Đại Giang cũng không hỏi thêm nữa, chính mình cũng đã về hưu, những chuyện này không có quan hệ gì với hắn cả.
Điều khiến hắn để ý chỉ có vị tiền bối kia, đáng tiếc ngoại trừ tên sách trước đó thì không còn tin tức khác truyền đến.
Chẳng biết lúc nào mới có thể gặp mặt một lần.
Sau khi người kia rời đi, ba người lại cùng nhau ăn đậu phộng.
Càng ăn càng cảm thấy không thú vị, cuối cùng Cảnh Đại Giang đứng lên nói: "Thật lâu rồi không có đi ra ngoài thì phải?"
"Thế nào, muốn đi ra ngoài rồi?" Râu dài lão giả hỏi.
"Đi thôi, ra ngoài dạo chơi." Cảnh Đại Giang đứng dậy.
Dạo chơi bốn phía, mỗi ngày đều ở chỗ này cũng không có gì thú vị.

Nam Bộ.
Bích Trúc mang theo Xảo Di tới Thiên m Tông lần nữa.
"Công chúa gần đây rất thường xuyên đến chỗ này." Xảo Di tò mò nói.
"Phi phi ~" Bích Trúc vội vàng nói: "Xảo Di đừng nói nữa, đây là điềm xấu. Chúng ta là cuối cùng tới chỗ này."
Xảo Di hơi nghi hoặc một chút: "Công chúa tại sao lần nào cũng đến trong sợ hãi, nhưng lại vẫn cứ muốn đến?"
"Bởi vì ta ở Nam Bộ, cho nên sau khi ta tới đây một chuyến thì dự định đi Tây Bộ, kiến thức Thiên Đạo Trúc Cơ một chút. Lỡ như tìm được nàng." Bích Trúc cười nói.
"Công chúa thật sự rất cao hứng?"
"Đương nhiên, rời đi Nam Bộ chính là chuyện cực tốt, nếu như có thể quen với Tây Bộ thì sau này chúng ta sẽ không trở về Nam Bộ nữa."
"Nếu hai vị điện hạ muốn gặp công chúa thì sao?”
"Để cho bọn họ tới Tây Bộ, hơn nữa tuổi thọ của ta cũng sắp hết rồi, qua mấy trăm năm nữa sẽ chết già. Bọn hắn cũng không cần lo lắng ta ở bên ngoài như thế nào nữa."
Tuổi thọ không còn, cũng không cần lo lắng.
Nghe loại lời này, Xảo Di trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng mà công chúa chắc là sẽ không thật sự là hết tuổi thọ.
Công chúa cũng không phải là người bình thường.
Mặc dù vẫn chưa từng thấy nàng xuất thủ, nhưng thấy thế nào cũng không đơn giản.
Còn về có phải là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc hay không thì còn cần nghiệm chứng.
Không biết vì sao, từ đầu đến cuối vẫn không thể nhìn thấy công chúa xuất thủ. Điều này khiến nàng bất đắc dĩ.
Tiến vào Thiên m Tông, Bích Trúc nói với người trông coi:
"Huyền Thiên Tông Bích Trúc, đến bái kiến Đoạn Tình Nhai Giang Hạo. Sư huynh có thể xem thiếp mời."
Đây là thiếp mời của Huyền Thiên Tông, có thể cho nàng tới đây làm khách.
Vì để mọi chuyện thuận lợi, Bích Trúc còn đưa mấy khối linh thạch qua.
Nàng không có gì nhiều, nhưng linh thạch lại rất nhiều.
Cho mấy khối có thể khiến cho mình càng vui vẻ hơn trong lúc làm khác, cho nên không có lý do gì mà không muốn vui vẻ cả.
"Nên làm, tiên tử mời tới bên này.” Tu sĩ nhận linh thạch rồi khách khí nói.
Sau đó đưa nàng đến chỗ tiếp khách, lại bảo người ta đi thông báo cho Giang Hạo.
Vẫn là linh thạch mở đường.
Mỗi người đều rất vui vẻ, rất khách sáo.
Có vấn đề gì đều sẽ nhắc nhở Bích Trúc trước.
---
Bên trong Đoạn Tình Nhai.
Giang Hạo chờ đợi hơn nửa tháng, cuối cùng đã đợi được Quỷ tiên tử.
Sau khi giao đồ cho đối phương, cũng không có chuyện gì cần để ý nữa.
Còn về chuyện của Đa Nhĩ, toàn bộ đều phải nhờ vào vận khí.
Lần này đắc tội quá nhiều người, Trương tiên tử dù lợi hại nhưng cũng chỉ có một người.
Không nhất định có thể bảo vệ được cho Đa Nhĩ.
Đừng nói Trương tiên tử, dù là Tinh ở Đông Bộ cũng là như thế.
Đại tông cường đại, rất khó đối kháng, cũng không thể dùng toàn bộ Thiên Văn Thư Viện hoặc là Minh Nguyệt Tông đi bảo đảm được.
Chuyện này cần vận dụng lực lượng quá lớn.
Cho dù là thủ tịch thứ nhất của Thiên m Tông cũng không làm được đến mức đó.
Cho nên, Đa Nhĩ muốn an ổn sống sót như trước đó cơ bản là không có khả năng.
Có thể sống sót đã là chuyện rất không dễ dàng rồi.
Giang Hạo thở dài một tiếng, không nghĩ nhiều nữa.
Trên con đường này, mỗi một người đều không dễ dàng.
Sau đó, hắn đi tới chỗ đãi khách, đây là lần thứ hai giao dịch chính diện với đối phương, không biết sẽ có ảnh hưởng gì hay không.
Cũng may không có gì khác thường.
"Giang đạo hữu đã lâu không gặp. "Bích Trúc cười nói.
Giang Hạo khách spaso nói: "Gặp qua tiên tử."
Chờ đối phương nói rõ là tới lấy đồ, Giang Hạo mới đem hộp chứa Cổ Kim Sách cho đối phương.
"Đạo hữu không đi Tây Bộ sao?" Bích Trúc đột nhiên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Vẻ mặt Bích Trúc đầy ý cười, nhưng dáng vẻ lại không có đáng tiếc nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận