Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 375: Ngụy Quân Tử

Chương 375: Ngụy Quân Tử
Chương 375: Ngụy Quân Tử
"Chế phù?"
Mịch Linh Nguyệt có chút ngoài ý muốn:
"Chỉ cần dạy một chút kinh nghiệm chế phù là được? Không cần dạy phù lợi hại sao?"
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn chỉ cần học tập chế phù là được, sau này muốn làm phù gì thì đi mua là được.
Dù sao cũng là mua về rồi chế tác, sau đó lại bán ra.
Tiến bộ vô cùng bình thường .
Tiến bộ khác thường, sẽ dễ mang phiền toái đến cho mình.
Ví dụ như Thiên Cơ Ẩn Phù, dù có nhưng hắn cũng không cách nào bán được.
Cho nên không cần thiết tốn thời gian đi học những thứ này.
Học tập kinh nghiệm cùng với việc làm như thế nào để chế phù là được.
Đến lúc đó, cho dù lấy được phù chú nào, đều có thể học được bằng phương thức nhanh nhất.
Chuyện này mới đem đến trợ giúp lớn nhất cho hắn.
"Vậy ta phải xem cơ sở của ngươi một chút đã, ngươi biết chế phù gì?" Linh Nguyệt hỏi.
Lúc này, hai người kia cũng nhìn lại, bọn hắn cũng biết một ít về chế phù.
"Từ Thần Hành Phù thô thiển đến Ngưng Thần Phù, Thần Kiếm Khù, cùng với Vạn Kiếm Phù, Thập Vạn Kiếm Phù, mấy loại này đều biết cơ bản." Giang Hạo nói.
"Ngươi
"Biết."Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn lấy tất cả phù lục mà hắn có ra.
Mà Linh Nguyệt chỉ đánh giá một câu, chất lượng rất cao.
Sau đó liền không có gì nữa.
Giang Hạo có chút không hiểu, đây là khen hay là chê?
"Ngươi tự học?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Đúng, có cái gì không đúng sao?" Giang Hạo nghi hoặc.
"Ngươi có phải đã từng gặp bút pháp vô cùng lợi hại hay không? Chính là gặp qua phù lục rất lợi hại."
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Đối phương còn có thể nhìn ra chuyện này?
Mịch Linh Nguyệt nhìn phù văn rất lâu, mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi có thiên phú chế phù không tệ, thế nhưng quá trình học tập có chút bình thường. Hơn nữa, ngươi có thể nhìn thấy nét vẽ từ một tấm phù, nói rõ ngươi có khả năng đi trên con đường này.
Thế nhưng ta cũng không biết ngươi có thể đi được bao xa, phía trước có thể thông qua nỗ lực, nhưng phía sau lại cần ngộ tính. Thứ này huyễn hoặc khó hiểu, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Ta hiện tại sẽ dạy ngươi bút pháp cơ sở, có thể giúp ngươi nắm giữ bút pháp một cách tốt hơn. Nhưng mà ngươi không thể bị bút pháp mê hoặc, không nên mạnh mẽ bắt chước, phải đi con đường của mình.
Chế phù, luyện đan, trận pháp và rèn đúc, thật ra đều như nhau, đó chính là linh hoạt, nên đi trên con đường thích hợp với mình nhất.
Đương nhiên, nếu không có đủ linh tính thì đừng nên dùng việc đi trên con đường của mình làm cái cớ. Có người trời sinh đã có năng khiếu, vừa đi đã bước vào đường lớn. Có người lại cần củng cố nền tảng, từ đó tìm kiếm con đường thông thiên, ngươi phải nhận rõ chính mình."
Giang Hạo gật đầu.
Hắn có thể làm được chuyện này.
Mặc dù có chút thiên phú là chuyện đáng cao hứng.
Thế nhưng cũng chỉ là có chút thiên phú.
Cũng không phải là thiên phú dị bẩm, vẫn phải đi từng bước một.
Có thể đi bao xa thì phải xem chính mình.
Đương nhiên, hắn cũng không cần đi bao xa, có thể kiếm được linh thạch là được.
Bản chất cũng là vì tăng cao tu vi.
Sau đó, hắn bắt đầu học tập, bút pháp chia ra rất nhiều loại, câu tuyến, nặng nhẹ, đường cong,…
Đúng là thu được lợi ích không nhỏ.
Sau khi học tập một chút, Giang Hạo nói cho đối phương mấy chữ.
Đó là chuyện chỉ có hắn biết, những người khác cũng không biết.
Mịch Linh Nguyệt hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Nàng cũng không phải là Hải La Thiên Vương.
Sau đó Giang Hạo hỏi Trang Vu Chân về thiên tài kinh thế tại Thi Giới vào hai trăm năm trước.
"Nghe nói là người phía Tây, phía Bắc không có." Đây là câu trả lời của hắn.
Phía Tây, đúng là chỗ ở của Thượng An Đạo nhân.
Cho nên thiên tài kinh thế hai trăm năm trước có lẽ chính là hắn.
Ngày kế tiếp.
Minh Nguyệt Tông và Thiên m Tông bắt đầu luận bàn.
Giang Hạo mới tới Linh Dược Viên, đã thấy mấy người Tiểu Li đang chờ đợi.
"Giang sư huynh, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?" Tiểu Li nắm con thỏ qua, hỏi.
"Các ngươi đi trước đi." Giang Hạo nói.
Giữa trưa mới bắt đầu, cho nên hắn có thể ở lại Linh Dược Viên quản lý linh dược một chút.
Nhìn bọn hắn rời đi, Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên.
【 Lực lượng + 1】
【 Tinh thần + 1】
【 Linh Kiếm +1】

Đã lâu như vậy rồi, hắn cảm thấy mình lại có rất nhiều Linh Kiếm.
Đáng tiếc không có cách nào bán được.
Chỉ có thể thỉnh thoảng dùng tặng người khác.
Ví dụ như để ngoại môn giúp một số việc, đưa linh thạch sẽ không tiện, đưa một thanh Linh Kiếm sẽ khiến cho đối phương vui vẻ hơn.
Bản thân mình cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
Hắn sẽ không bán những thứ này ở trong tông môn.
Dễ dàng rước lấy phiền toái không cần thiết.
---
Giữa trưa.
Giang Hạo đi đến lôi đài bên ngoài Chấp Pháp Phong.
Xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Tông môn của mình luận bàn với Minh Nguyệt Tông, mọi người đều vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Mặc dù biết không phải là đối thủ, nhưng vẫn không nhịn được mà đến xem.
Cho dù bị vũ nhục, cũng phải xem.
Lúc Giang Hạo đến, thấy người đứng trên lôi đài không phải ai khác, mà chính là Man Long Nguyên Thần viên mãn.
Thân là đệ tử thủ tịch trước đó.
Không có đối thủ trong cùng cấp.
Hơn nữa, hắn không bị tước đoạt tư cách tham gia thi đầu trước đó, cho nên vừa nhận được tài nguyên vừa có thể đi tới Minh Nguyệt Tông, càng có thể tới đây luận bàn.
Hắn đứng ở nơi đó, cảm thấy vô cùng tự tin.
Thiên phú, kỳ ngộ và thực lực của hắn đều không có người bình thường nào có thể đụng đến.
Cho dù là Minh Nguyệt Tông, hắn cũng tự tin có lực đánh một trận.
Giang Hạo kiểm tra bốn phía một hồi, phát hiện trên một chỗ cao, Tự Bạch đang đứng chung một chỗ với đám người Bạch Chỉ Trưởng lão.
"Thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, không ngờ lại là ngụy quân tử." Bên trên có một vị nam tử thấp giọng mắng.
"Đúng đấy, tiểu nhân chính là tiểu nhân, mọi người cũng không xem thường, danh môn chính phái đều thích giả bộ quân tử. Hắn thắng đương nhiên là phong độ nhẹ nhàng, thua còn không phải là thẹn quá hoá giận, sau đó dùng cảnh giới ép người.
Cứ chờ mà xem, nếu đối thủ không mạnh, hắn sẽ thắng vô cùng tiêu sái, sau khi dễ dàng đánh bại sẽ nói đa tạ. Không biết xấu hổ, không biết mình có tu vi gì sao? Còn gióng trống khua chiêng nói muốn luận bàn." Một tiên tử phụ họa theo.
Giang Hạo đứng ở trong đám người, không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn quan sát tình huống phía sau.
Thế nhưng, hắn cảm thấy lời nói của hai người bên cạnh cũng không phải là không có lý.
Lúc này Tự Bạch bay lên trời, hạ xuống trên lôi đài.
Tu vi của hắn bất ngờ biến thành Nguyên Thần viên mãn.
Man Long nhìn đối phương, như gặp đại địch, lúc này khí huyết trên người hắn phun trào, không có chút khinh thường nào.
"Tại hạ Tự Bạch, xin hỏi đạo hữu là?" Tự Bạch lại cười nói.
"Man Long." Giọng nói của Man Long vô cùng âm u:
"Có thể động thủ cg]a?"
"Đương nhiên." Tự Bạch cũng không nói nhảm nữa.
Dát!
Man Long phi thân lên.
Ầm ầm!
Nắm đấm cường đại đánh về phía Tự Bạch.
Tự Bạch đưa tay phòng ngự, sau đó bị một quyền đánh lui lại một chút.
“Hay!"
Người phía dưới hét lớn.
Man Long không có dừng lại, thừa thắng xông lên.
Oanh!
Oanh!
Hắn ra quyền với tốc độ cao, từng quyền mang theo sự bùng nổ.
Lôi đài dần vỡ vụn dưới từng tầng quyền phong của hắn.
Tự Bạch vừa lui vừa đánh, qua một lúc, hắn bắt đầu phản kích.
Hắn dùng hai ngón làm kiếm, tìm khe hở điểm vào trên người Man Long.
Phốc!
Máu tươi bắn ra.
Nhưng mà Man Long không để ý đến, tiếp tục công kích.
Thời gian dần trôi, Tự Bạch đã điểm không dưới trăm lần trên người Man Long.
Máu tươi bắn bốn phía, khiến cho mọi người cảm thấy lần luận bàn này có chút dấu hiệu tử chiến.
Thế nhưng, không biết vì sao, Man Long giống như càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, thậm chí mạnh hơn trước đây.
Vượt ra khỏi quá khứ.
Giờ khắc này, cho dù là Man Long cũng cảm thấy quái dị, hắn đánh vô cùng thoải mái, thân thể khác biệt với trước đó, không có chút trở ngại nào.
Giống như là đạt đến đỉnh phong.
Rống!
Hắn gầm lên giận dữ.
Khí huyết quanh người hắn hóa thành hung thú, uy phong lẫm liệt, vô cùng cường đại.
Man Long phát ra công kích mạnh nhất, đánh tới.
Oanh!
Tự Bạch dùng chưởng ứng đối.
Sóng khí mạnh mẽ khuếch tán.
Trong nháy mắt, Man Long và Tự Bạch đều rút lui một khoảng.
Man Long đứng tại chỗ, trong mắt vô cùng hưng phấn, nhưng lại cực kỳ không cam lòng.
"Xem ra là ngang tay, Man Long đạo hữu quả thật không giống bình thường." Tự Bạch khách khí nói.
Hắn nở nụ cười, khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Nhìn người nam nhân trước mắt này, Man Long cắn răng.
Cho dù không cam lòng đến đâu, hắn cũng phải thừa nhận, vừa rồi nhìn như thế lực ngang nhau, thật ra đối phương vẫn luôn chỉ đạo cho hắn.
Dùng tu vi Nguyên Thần để chỉ đạo.
Như thế mới khiến cho hắn phát huy được thực lực trước nay chưa từng có.
Nhưng đối phương không nhắc tới một lời, chỉ nói là ngang tay.
Man Long ôm quyền, cúi đầu cung kính nói:
"Ta thua, tâm phục khẩu phục.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận