Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 666: Chờ Một Trăm Năm, Một Trăm Năm Không Đủ Thì Hai Trăm Năm

Chương 666: Chờ Một Trăm Năm, Một Trăm Năm Không Đủ Thì Hai Trăm Năm
Chương 666: Chờ Một Trăm Năm, Một Trăm Năm Không Đủ Thì Hai Trăm Năm
Đoàn Quan nhìn quầy hàng phù lục của Giang Hạo, lạnh lùng nói:
"Đều có Thiên Kiếm Phù rồi?"
"Đúng." Giang Hạo gật đầu.
"Có thứ gì khác nữa không?" Đoàn Quan hỏi.
"Tạm thời không có cùng cấp bậc." Giang Hạo lắc đầu.
Chủ yếu là chưa học tập, hắn hôm nay muốn học đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Dù sao đã học được rất nhiều thứ từ chỗ của Mịch Linh Nguyệt, những bùa chú này không làm khó được hắn.
"Lãng phí thiên phú." Đoàn Quan lạnh lùng nói:
"Cho là mình có chút thiên phú, là có thể không chuyên tâm rèn luyện? Không sớm thì muộn cũng có một ngày ngươi khó mà tiến thêm trên con đường phù lục. Đến lúc đó, bày quầy bán hàng đều không tới lượt ngươi."
Giang Hạo bình tĩnh, hắn còn đang muốn nghe, đột nhiên phát hiện đối phương đã đi.
Mang đi tất cả phù lục, lưu lại ba ngàn sáu linh thạch.
Chuyện này…
Đoạn Quan sư huynh thật sự là giàu có hiếm thấy.
Mỗi lần gặp được hắn đều sẽ thu quán sớm.
Sau đó, hắn lại đi xem đao.
Trường đao đen như mực, mang theo một chút biên độ, không mang theo tiếng gió, nhưng mà đụng phải máu thịt sẽ có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.
Là thứ có thể ăn mòn máu thịt.
"Đao nhiều bao nhiêu?" Giang Hạo có chút ưa thích.
"Bảy ngàn linh thạch." Chủ quán là một người đàn ông trung niên, hắn nhìn Giang Hạo, chân thành nói:
"Tài liệu này cao minh, nếu không phải do người rèn đúc có kỹ nghệ không cao, đâu chỉ là chút giá cả này."
Giang Hạo gật đầu biểu thị tán đồng.
Loại pháp bảo này thế mà chỉ là cấp bậc Kim Đan, thật là đáng tiếc.
Nhưng mà bảy ngàn quá đắt.
Trả giá nửa ngày, cuối cùng hắn mua được với giá sáu ngàn bảy.
Giang Hạo thở dài, mình còn ở cái cảnh giới Kim Đan này rất lâu, mua cái tốt cũng không lỗ.
Hơn nữa, chỉ nhìn độ cứng thì có thể so với mấy pháp bảo tốt hơn.
Đao này chỉ có thể dùng vải lau, không thể dùng tay đụng vào.
Đây là lưu ý mà ông chủ quầy hàng nhắc nhở.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, loại lực lượng cấp bậc này không đủ ảnh hưởng tới hắn.
Sau đó, hắn lại đi mua lá trà, đặc biệt mua mấy loại tương đối đắt.
Cổ Linh Tú Trà, năm trăm linh thạch một tiền.
Mười tiền.
Năm ngàn linh thạch đã không còn.
Bây giờ còn lại sáu ngàn tám trăm bảy sáu khối.
Trong lúc nhất thời, hắn lại cảm thấy linh thạch đúng là đi rất nhanh, không dám tùy tiện tiêu lung tung nữa.
Sau khi kiểm tra một chút, cánh Ngân Nguyệt Hoa cũng hết, một ngàn một phần.
Mua hai phần.
Mất đi hai ngàn.
Sau đó, hắn mới trở lại chỗ ở.
Còn lại không đến năm ngàn linh thạch, tiếp theo phải nhanh chóng kiếm thêm mới được.
Không biết bao giờ mới có thể trở lại tháng ngày sở hữu mười mấy vạn linh thạch đây.
"Vốn cho rằng Mính Y sư tỷ sẽ tìm tới, bây giờ xem ra sẽ không thể nhìn thấy người trong thời gian ngắn."
Sau khi Giang Hạo trở về, muốn làm hết mọi chuyện cần xử lý, sau đó thả lỏng để quản lý linh dược.
Rất nhiều chuyện đều đã được giải quyết, chỉ còn chờ Mính Y sư tỷ đến bái phỏng.
Nhưng đối phương mãi mà không tới.
Chỉ tạm để qua một bên.
"Hiện tại chỉ cần chờ Hồng Vũ Diệp đến đây."
Trước khi đối phương tới, phải nâng cao bản thân trước đã.
Bên ngoài chắc là sẽ náo động tương đối lớn. Người Hạo Thiên Tông tới, người Sơn Hải Kiếm Tông tới, Đại Địa Hoàng Giả sắp xuất hiện.
Chắc chắn sẽ gây nên một màn gió bão.
Mà Thiên m Tông xa xôi, không đến mức bị ảnh hưởng.
Đây là chuyện Giang Hạo mong muốn.
Lúc này, Mật Ngữ Thạch Bản đột nhiên xuất hiện chấn động.
Tụ hội?
Nhìn xuống cũng không phải là như thế, mà là tin tức về Lạc Hà Tông Nhan Thường.
"Trực tiếp đưa đến cho ta, như này cũng tốt, xem một chút về lai lịch của nàng trước."
Giang Hạo cũng không hi vọng tin tức có thể nói ra thân phận thật sự của nàng, chỉ cần có thể có tình huống cụ thể là được.
Nhưng mà, nội dung lần này lại khiến cho hắn giật mình.
Câu mở đầu chính là: một trong các phân thân của Phong Hoa đạo nhân.
"Lần điều tra này hình như kỹ càng hơn so với trước đó." Giang Hạo không khỏi kinh ngạc.
Trước đó điều tra Phong Hoa đạo nhân, cũng không có tra ra cỗ phân thân này.
Nhưng mà độ khó không giống nhau. Nhìn xem tư liệu, Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Tin tức về Nhan Thường sạch sẽ lạ thường, không có điểm đen, không có chuyện gì quá phận.
Nàng thân là một trong đệ tử thủ tịch của Lạc Hà Tông, thiên phú kinh người, gần hai trăm năm đã Phản Hư trung kỳ, có thể nói là phi thường thiên tài.
Không chỉ như thế, nàng làm người ôn hòa, thâm cư không ra ngoài.
Bản thân được rất nhiều trưởng bối yêu thích.
Toàn bộ tông môn không có bất kỳ tin tức xấu nào liên quan tới nàng cả, không phải là bị phong tỏa, mà là thật sự không có.
Nàng chưa từng hại người nào, càng sẽ không trở mặt với người khác.
Thứ nàng ưa thích, tông môn đều sẽ không keo kiệt.
Thế nhưng nàng lại lấy tất cả bằng thực lực của mình, là sư tỷ mà tất cả mọi người ngưỡng mộ trong lòng.
Mặc dù không nhìn thấy nàng, nhưng mà khắp tông môn đều là tin tức liên quan tới nàng.
Còn có người nói thẳng, Nhan Thường có khả năng tranh đoạt vị trí Chưởng giáo tiếp theo.
Tư liệu không nhiều, nhưng mà cũng nhắc tới việc Phong Hoa đạo nhân rất để ý đến cỗ phân thân này.
Chỉ là không kỹ càng được như lời nói của Thượng Quan Thanh Tố, chắc là do con đường khác nhau.
Đương nhiên, tư liệu cũng có nhắc tới một số phòng ngự xung quanh nàng.
Sự bảo hộ của tông môn chiếm đa số, bên ngoài tông môn cũng giống như thế.
Còn có một số pháp bảo hộ mệnh, có thể nói cái gì cần có đều có, có thể đối mặt với đủ loại vấn đề.
"Những tin tức này đủ rồi, nhưng mà tu vi của nàng cao hơn so với ta dự đoán, chuyện này đúng là phiền toái."
Nếu như thuận tiện, hắn cũng muốn tự mình đi một chuyến.
Nhưng mà hiện tại không tiện.
Nếu như Phản Hư trung kỳ bình thường thì mình còn có thể thử ẩn giấu, nhưng đối phương là Phong Hoa đạo nhân.
Cũng không phải là Phản Hư trung kỳ bình thường, năng lực dò xét nhất định không kém.
Không biết có thể tới gần hay không.
"Vậy cũng chỉ có thể nhờ Quỷ Tiên Tử giúp đỡ đưa một phần tin tức đi qua." Trong lòng Giang Hạo có ý nghĩ.
Mình không thích hợp, nhưng Nam Bộ luôn có người là thích hợp.
Nhưng mà làm thế nào mới có thể giúp đỡ được Quỷ Tiên Tử cũng là vấn đề.
Cho đến trước mắt thì giao dịch của nàng vẫn là Doãn Tự Trần kia, mặc dù chỉ cần lưu ý, thế nhưng có thể trực tiếp tìm tới chắc là vẫn có thể giao dịch.
"Có liên quan đến Sơn Hải Kiếm Tông, đúng là không tiện tiếp xúc."
Giang Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có thể chờ đợi.
Có lẽ sẽ có cơ hội.
Mấy ngày sau, Giang Hạo khôi phục lại sự yên tĩnh như trước, nhưng mà cuộc thi đấu trong môn phái hình như đã mở ra lần nữa.
Không ít người đều đang tranh đoạt cơ duyên.
Tin tức được truyền ra rất nhanh, nói Huyền Thiên Tông sắp có cơ duyên xuất hiện, tông môn muốn đi kiếm một chén canh.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không để ý.
Hắn không cần cơ duyên gì cả.
Ngày này, Giang Hạo nhận được thông báo đi gặp sư phụ.
Nói là có chuyện muốn hỏi hắn.
Trong chốc lát.
Trong sân của Khổ Ngọ Thường, Giang Hạo cúi đầu nghe tin tức.
"Lần này đi tới Huyền Thiên Tông, có danh sách cố định, trong đó có tên của ngươi, nhưng là do Chấp Pháp Phong nên ngươi khó mà ra ngoài."
Khổ Ngọ Thường nhìn Giang Hạo, trầm giọng nói:
"Nếu như ngươi muốn đi, vi sư sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp. Ảnh hưởng không lớn, chuyến này vi sư cũng sẽ đồng hành."
Giang Hạo yên lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn cũng không muốn đi, quá nguy hiểm.
Không chỉ có người muốn giết hắn, càng nhiều hơn chính là Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.
Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ mang đến phiền toái.
"Không muốn đi?" Khổ Ngọ Thường lại hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu:
"Khiến sư phụ thất vọng rồi."
"Không sao cả." Khổ Ngọ Thường lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền rời đi.
Hắn quay đầu nhìn về phía chỗ ở của sư phụ, thở dài một cái.
Sư phụ đối với hắn rất rốt, nhưng mà việc ra ngoài lại không thích hợp với hắn.
Trong tông môn không ai bắt nạt hắn, để cho hắn an tâm quản lý Linh Dược Viên, với hắn mà nói như vậy đã đủ rồi.
Mười năm, trăm năm, phiền não gì đều sẽ tan biến, thù hận của người khác đối với hắn cũng dần trôi đi theo dòng sông thời gian.
Nếu như một trăm năm không đủ, vậy thì hai trăm năm.
Đối phương nhất định sẽ chịu buông bỏ cừu hận trong lòng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận