Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 791: Lửa Giận Của Tông Môn Tây Bộ

Chương 791: Lửa Giận Của Tông Môn Tây Bộ
Chương 791: Lửa Giận Của Tông Môn Tây Bộ
Hai người Đọa Tiên tộc cứ như vậy mà chết đi.
Không gây nên bất kỳ phong ba.
Giang Hạo vốn cho rằng mình còn cần động tay một lần nữa, không nghĩ tới đã bị xử lý trước rồi.
Hắn không biết tại sao Hồng Vũ Diệp lại ra tay.
Nhưng mà đối phương xuất thủ, vậy thì người Đọa Tiên tộc nhất định là ngỏm củ tỏi rồi.
Chỉ là không phải tự mình xử lý, khiến cho hắn có chút lo lắng.
Lo lắng không biết đã giết sạch hay chưa.
"Sư huynh, ta có cần đến chỗ của bọn hắn làm khách hay không?" Tiểu Li tò mò hỏi.
"Không cần." Giang Hạo uống trà bình tĩnh nói:
"Bọn hắn cảm thấy quá xa, liền không có ý định mang ngươi đi cùng, tự mình đi về trước."
"Vậy thì có chút đáng tiếc, ta còn muốn mang theo con thỏ cùng đi xem một chút."
Tiểu Li hưng phấn nói: "Không biết mặt mũi của con thỏ có thể dùng ở chỗ của bọn hắn hay không, chắc là cũng dùng rất tốt. Nơi này còn có thể dùng."
Giang Hạo nhìn qua nàng, không lên tiếng.
Có lẽ trưởng thành, Tiểu Li có thể hiểu rõ, tại sao mặt mũi của con thỏ ở chỗ này lại lớn như thế.
Tiểu Li còn nhỏ, tinh lực tràn đầy, chạy khắp nơi chơi đùa.
Giang Hạo nhìn nàng, Hồng Vũ Diệp cũng như thế.
"Ngươi khi còn bé cũng như vậy sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nhớ lại, nói:
"Chắc là vậy."
Lúc hắn lần đầu làm trẻ con, cũng là như này, rất nghịch ngợm.
Mỗi ngày đều bị mắng.
Lần thứ hai làm trẻ con thì cuộc sống không được tốt.
Năm bốn năm tuổi bắt đầu chẻ củi, thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi, không biết tại sao đều chỉ có thể nhìn người khác chơi.
Có lẽ lúc đó mình đã không còn tính trẻ con, chỉ hơi mệt một chút.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo liền không khỏi thở dài.
Mình ba mươi sáu tuổi rồi.
Có lẽ không thể nhìn thấy người cùng ở dưới mái hiên lúc còn nhỏ tuổi nữa rồi.
"Khi còn bé từng sinh động như thế, trưởng thành liền không còn tâm tình gì nữa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
“Cẩn thận một chút luôn không sai." Giang Hạo nói.
Hắn sống rất cẩn thận, sau khi tu vi cao lại sẽ không tự chủ được mà bành trướng.
Cho nên có đôi lúc sẽ táo bạo một chút.
Mặc dù hắn rất cố gắng khống chế, nhưng mà tâm cảnh vẫn không đủ.
Tu vi tăng lên quá nhanh dẫn tới tác dụng phụ.
Hiện tại cũng là như thế, có loại cảm giác muốn tìm người cùng cấp đọ sức một phen, thử Thiên Đao Vấn Đạo một chút.
Vừa rồi Hách Liên nhìn như Vũ Hóa, trên thực tế cũng chỉ dám dùng thực lực Phản Hư.
Dùng lực lượng Vũ Hóa một lát sẽ tiến vào Hắc Hải vô tận.
Hắn vẫn không biết Hắc Hải rốt cuộc là gì.
Nhưng mà biết được từ chỗ của Thi Hải lão nhân rằng lúc bình thường tiến vào Thi Giới sẽ có nguy hiểm trực tiếp tiến vào Hắc Hải vô tận, hơn nữa hắn từng lưu ảnh tại Thiên Bi Sơn, sẽ có một chút hi vọng sống tại Hắc Hải.
"Không cảm thấy quá buồn tẻ sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Li nói:
"Ngươi từng vui vẻ như Tiểu Li không?"
"Không có." Giang Hạo lắc đầu, nói rõ:
"Tiểu Li và con thỏ là hai người vui vẻ nhất mà ta từng gặp. Ta không cách nào so sánh được với bọn họ."
"Tùy tính một chút không vui sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Chắc là sẽ không, dù sao tuổi của ta cũng không nhỏ nữa." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn, nói:
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi sáu." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Dưới tình huống bình thường, người ba mươi sáu tuổi thì con của hắn chắc cũng đã mười mấy hai mươi tuổi rồi.
"Rất lớn tuổi sao." Hồng Vũ Diệp cười ha ha, không lên tiếng nữa.
Giang Hạo cũng không mở miệng.
Sau đó, Giang Hạo liền mang theo Tiểu Li và Hồng Vũ Diệp hành tẩu trong Bách Trượng Sơn.
Nơi này có một số địa phương có khí tức kỳ quái, vô cùng cường đại.
Hắn không dám tới gần.
Dù là Huyết Triều Lâm hay là địa phương khác.
Đều có chỗ kỳ quái.
Không thể tùy ý lẫn vào.
Không biết bên trong cất giấu cái gì.
Có lẽ Thi Hải lão nhân có thể biết được một hai, nhưng mà đã không còn cách nào hỏi thăm.
Lần này tới Thi Giới, biết được không ít tình huống.
Ít nhất hiểu rõ lúc Thi Giới đóng lại thì mình có khả năng tiến vào.
Ngoài ra còn biết được Thi Hải lão nhân có thể ra ngoài, hơn nữa còn là thủ đoạn của Vạn Vật Chung Yên.
Thi thể Tây Bộ có thể sẽ thức tỉnh trong khoảng thời gian gần đây.
Ngoài ra, thu thập trang sách Tiên Hiên có khả năng sẽ biết được mối liên hệ giữa Thi Giới và thế giới bên ngoài.
Ngoài ra, chính là Tiểu Li bị Đọa Tiên tộc để mắt tới, tiên chủng hình như sắp nở.
Ngoài ra thì không có gì khác.
Hơn một tháng sau, đầu tháng một.
Giang Hạo phát hiện Thiên Địa Nhân Trận xuất hiện phản ứng.
Có thể rời đi.
Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đã đi rất nhiều nơi.
Trên đường đi, Giang Hạo nhớ tới Mị Thần.
Hắn có tìm kiếm qua, nhưng mà không có bất kỳ vết tích gì, không biết đã đi chỗ nào.
Trong thời gian này không nhìn thấy Quan Trung Phi, cũng không gặp phải Đa Nhĩ.
Tình huống của Đa Nhĩ rất nguy hiểm, sau khi ra ngoài có thể sống hay không đều phải xem tạo hóa của hắn.
Chuyện mình có thể làm đã là cực hạn.
"Tiền bối chúng ta phải đi ra rồi." Giang Hạo nói.
Hơn nửa năm, thành công tiến vào Vũ Hóa, còn liếm được mấy chục vạn linh thạch.
Có thể nói thu hoạch lần này vô cùng to lớn.
Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Địa Nhân Trận.
Sau đó, nàng nhảy lên một cái, đi vào trận pháp.
Giang Hạo không biết đối phương muốn làm gì, vốn định nói cho Tiểu Li muốn làm thế nào.
Nhưng là Tiểu Li đã phóng lên tận trời.
Giang Hạo vội vàng đuổi theo, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiểu Li có thể tùy đi đi lại ở bên trong đại trận.
Hiểu biết của nàng về trận pháp vượt mức bình thường.
Thiên phú.
Thiên phú này chắc là mạnh nhất trong số những người hắn từng thấy.
Cũng không kém Mịch Linh Nguyệt là bao.

Lúc này vô số người lựa chọn rời khỏi Thi Giới.
Quan Trung Phi chính là một trong số đó.
Hắn không gặp được Đa Nhĩ, cho nên mang theo mười mấy vạn linh thạch rời đi.
Còn có một số khoáng thạch.
Lần này hắn kiếm lời rất nhiều linh thạch.
Rất thỏa mãn.
Đi ra cửa lớn truyền tống, hắn liền thấy bên cạnh có không ít người đang chờ đợi.
"Sư phụ." Hắn đi đến trước một người, cung kính mở miệng.
Một nam tử tóc trắng khẽ gật đầu: "Lần này thu hoạch không nhỏ đúng không?"
"Đúng không." Quan Trung Phi gật đầu.
Vị trí trồng Thi Giới Hoa cách Chuyển Luân Thần Tông không xa.
Tổng cộng có mười hai toà sơn phong, Quan Trung Phi vừa ra đã đứng ở giữa sơn phong.
Nơi này có tiền bối tông môn chờ đợi.
Hắn thân là đệ tử chân truyền, vừa ra ngoài liền bị chú ý.
"Tu vi của Quan sư đệ tinh tiến không ít." Một vị nam tử mỉm cười nói.
Quan Trung Phi cười gật đầu.
Hắn đúng là đạt được không ít cơ duyên.
Nhưng mà…
Hắn nhìn quanh hai bên một vòng, phát hiện một số Trưởng lão chấp giáo cũng ở đây.
Nếu như hắn không đoán sai , mấy ngày sau gió nơi này sẽ bắt đầu trở nên lớn.
Bởi vì có hai đệ tử chân truyền của Chuyển Luân Thần Tông chết ở trong tay Tiếu Tam Sinh, mà người gánh vác tất cả trách nhiệm chính là Sơn Thủy Cốc, Đa Nhĩ.
Sơn Thủy Cốc cách chỗ của bọn họ không xa, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ đi qua đòi một cái công đạo.
Chuyển Luân Thần Tông là đại tông Tây Bộ, mà Sơn Thủy Cốc chỉ là tông môn nhất lưu Tây Bộ.
Đừng nói là một đệ tử nội môn như Đa Nhĩ, dù đối phương là đệ tử chân truyền, cũng khó thoát khỏi một kiếp.
Chờ đợi một lát, Quan Trung Phi nhìn thấy người của bọn hắn lần lượt ra.
Mà hai vị Trưởng lão chấp giáo không chờ được người muốn đợi.
Sau đó hỏi thăm đệ tử một chút, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt chấn kinh, lửa giận ngút trời.
"Đa Nhĩ? Sơn Thủy Cốc Đa Nhĩ? Ngươi chắc chắn?"
Trong lúc nhất thời, giọng nói tức giận truyền khắp bốn phương.
Rất nhiều người đều không hiểu rõ cho lắm.
Quan Trung Phi thở dài một tiếng, hắn biết, kiếp nạn của Đa Nhĩ đã bắt đầu.
Không chỉ là Chuyển Luân Thần Tông, mà các tông môn Tây Bộ khác cũng diễn ra một màn này.
Không bao lâu sau, cái tên Sơn Thủy Cốc Đa Nhĩ đã được vô số cường giả nhớ kỹ.
Có không ít người xuất phát trong đêm, đi đòi công đạo.
Cái gọi là công đạo, không có gì ngoài nghiêm hình khảo vấn hỏi ra người giật dây.
Cho dù có hỏi ra hay không, cũng khó thoát khỏi cái chết.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận