Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1572: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 2 Ỉ

Chương 1572: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 2 ỈChương 1572: Tiển Bối Cũng Ăn Mì Sao? 2 Ỉ
 
 Giang Hạo hơi do dự rồi nói: "Cũng không phải, chỉ là muốn xem bọn hắn sẽ chọn như nào. Chúng ta có nhiều người như vậy, chọn ai mới là thích hợp nhất? Theo lý thuyết là ta, nhưng mà hãn rõ ràng là không tìm thầy ta. Vậy thì chính là Man Long và Chu Thiền sư tỷ."
 
 Giang Hạo trả tiển, sau đó nói với người trước mặt: "Tiền bồi đi thôi, đi xem một chút."
 
 Hồng Vũ Diệp để đũa xuống, đứng dậy đi theo Giang Hạo.
 
 "Ngươi hình như không còn lạnh lùng như trước kia nữa." Trên đường đi, Hổng Vũ Diệp nói.
 
 "Vậy sao?" Giang Hạo nói:
 
 "Đối với những người khác, ta có lẽ vân là dáng vẻ như trước đây. " Hồng Vũ Diệp sững sờ, cuối cùng cũng không nói gì.
 
 Sau đó, hai người một đường hướng về phía trước, đi tới một chô tương đổi văng vẻ.
 
 Phía trước là Trình Sầu mang theo Tiểu Y đang ôm Chân Chân đi trên đường nhỏ.
 
 "Đám người Chu sư tỷ ở ngay phía trước, đi qua liền có thể hội hợp. " Trình Sâu nói.
 
 Phía trước đột nhiên xuất hiện một người nam tử, vết sẹo trên cổ cực kỳ dễ thấy.
 
 Vừa nhìn thấy hắn, Trình Sầu chợt căng thăng trong lòng, lôi kéo Tiểu Y nhanh chóng đi lên phía trước. Bọn hăn đặc biệt nhích lại gần vị trí biên giới. Chỉ là lúc sắp đi tới, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện, chặn ở phía trước Trình sầu. Thấy thế, Trình Sầu chảy mồ hôi lạnh, sau đó hít sâu một hơi. Hãn âm thẩm kéo Tiểu Y ra phía sau, cung kính nói:
 
 "Văn bối xin ra mắt tiền bối, không biêt tiền bối có chuyện gì phân phó?"
 
 Tiểu Y trốn ở đằng sau, có chút lo lăng, ôm chặt lây Chân Chân. Vẻ mặt Chân Chân ngây thơ, không có chút sợ hãi nào.
 
 "Để hai đứa nhỏ kia lại, ngươi có thể rời đi." Thiết Đầu nói.
 
 Nghe vậy, Trình Sầu có chút đắng chát chát, nói: "Tiền bôi, các nàng chỉ là đứa nhỏ bình thường của Linh Dược Viên chúng ta, không có giá trị gì."
 
 Trình Sầu vừa dứt lời, Thiết Đầu liền liếc mắt nhìn sang, sau đó lực lượng màu trắng bắn ra.
 
 Phịch một tiếng, Trình Sầu trực tiếp đụng vào trên vách tường.
 
 "Ma nhân Thiên m, nếu như chỉ là đứa nhỏ bình thường thì sao lại _ mang ra ngoài được? Vừa nhìn liền biết hai đứa này là tiểu ma đấu. " Thiết Đầu cười lạnh nói: "Hôm nay Huyền Thiên Tông ta muồn thay trời hành đạo."
 
 Tiểu Y nhìn thấy Trình Sầu bị đánh bay, lo lăng chạy tới. Nhưng mà, vào lúc nàng chạy qua, một thanh trường thương gào thét mà tới, ngăn ở trước mặt đổi phương. Trình Sầu lập tức đứng dậy, chạy tới ôm lây Tiểu Y, nhanh chóng thoát đi.
 
 Đáng tiếc, thực lực của Thiết Đầu vượt xa Trình Sâu. Ẩm!
 
 Lực lượng va chạm vào người Trình Sấu, sau đó Tiểu Y và Chân Chân trực tiếp bị mang đi.
 
 Trình Sầu chật vật bò dậy từ dưới đât, chỉ nghe Thiết Đầu lạnh lùng nói: "Đến vùng ngoại ô nhặt xác. " Nghe vậy, Trình Sầu kinh hãi. Hắn không có đuổi theo, mà là nhanh chóng hướng tới chỗ ở của tông môn.
 
 Giang Hạo đứng bên cạnh quan sát, tiện tay chỉ một cái.
 
 Trình Sầu chợt sững sờ. Hắn nghe được giọng nói của sư huynh. "Không ngại, không cần phải gấp, cứ tới vùng ngoại ô đi. " Trình Sầu lập tức thở phào một cái, không còn lo lắng nữa.
 
 Làm xong những chuyện này, Giang Hạo liền cùng Hồng Vũ Diệp biên mất tại chô.
 
 Ngoài Hoàng Thành.
 
 Trong miếu hoang.
 
 Tiểu Y ôm chặt Chân Chân, ôm nó vào trong ngực.
 
 Thiết Đầu nhìn hai đứa nhỏ, trầm mặc không nói.
 
 "Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta xác thực không phải là người tốt. Nhưng cha mẹ các ngươi cũng không phải người tốt lành gì." - Thiết Đầu lạnh lùng nói: "Bọn hãn giêt người, ta cũng giết người, giữa chúng ta không có đúng sai, chỉ là ai có thể sông sót mà thôi. " "Chân Chân vẫn còn nhỏ." Tiểu Y chân thành nói.
 
 "Nếu ta giết ngươi mà ngươi không kêu thì ta sẽ thả nàng." Thiết Đầu lạnh lùng vung trường thương trong tay lên.
 
 Trường thương sắp rơi xuống.
 
 Tiểu Y bị dọa cho nhắm mắt lại, che miệng, vô thức bảo vệ Chân Chân. Nhưng mà thống khổ không có đến. Tiểu Y phát hiện trường thương không có rơi xuông.
 
 Thiết Đầu nhìn người trước mắt, hồi lâu sau tiện tay ném trường thương sang một bên.
 
 Hắn ngồi ở một bên, trầm mặc không nói. "Đang suy nghĩ gì?" Một giọng nói đột nhiên truyển tới từ bên ngoài. Một nam một nữ đi đến.
 
 Tiểu Y nhìn thấy người thì lập tức chạy tới.
 
 "Sư huynh." Tiểu Y chân thành nói: "Chân Chân không có bị dọa." Giang Hạo nhìn sang, phát hiện Chân Chân còn đang ở trong dáng vẻ hưng phẩn.
 
 Cũng là một đứa nhỏ ngốc.
 
 Không hề hiểu rõ tình cảnh của mình chút nào.
 
 Giang Hạo gật đầu, nói:
 
 "Làm rất tốt, trở về muốn cái gì có thể nói với Trình Sầu sư huynh." Tiểu Y gật đầu, nói:
 
 "Ta đã hiểu."
 
 Ngươi hiểu cái gì?
 
 Giang Hạo cảm giác đối phương không hiểu gì cả.
 
 Lúc này, Thiết Đầu đã cầm lấy. trường thương, nhìn chăm chăm vào Giang Hạo.
 
 "Tiền bối thân là người của Vạn Vật Chung Yên, thê mà lại không hạ sát thủ?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Ngươi âm thầm quan sát? Không sợ ta thật sự giết các nàng sao?" Thiết Đầu lạnh lùng nói: " Hay là ngươi cảm thấy không quan trọng? Muốn giết thì giết?"
 
 Giang Hạo tránh ra, nói: "Hay là ngươi cứ thử một chút?" Thiết Đầu lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ các nàng sẽ lo lắng hãi hùng sao?"
 
 "Các nàng quá an nhàn, kiến thức một chút không tính là chuyện xâu." Giang Hạo thuận miệng nói. "Một vấn để cuối cùng." Thiết Đầu cười lạnh, sau đó vận chuyển lực lượng phát động công kích: "Một Vũ Hóa như ngươi mà cũng dám _ xông tới? Muốn chết, ta không giết các nàng không có nghĩa là không giết ngươi. "
 
 Kengl
 
 Trong nháy mắt trường thương đâm tới, Giang Hạo đưa ngón trỏ ra, điểm vào trường thương của đổi phương.
 
 Tiếng vang thanh thúy vang lên, sau đó là tiếng răng rắc.
 
 Trường thương trải rộng vết rách, sau đó hóa thành bột phân.
 
 Trong nháy mắt này, Thiết Đầu liền ngây ngãn cả người, ánh mắt trợn tròn.
 
 Cuối cùng, hắn lại ngổi xuống, trầm mặc không nói. Hắn biết mình đã bắt nhầm người, rước lây họa sát thân.
 
 Cùng lúc đó.
 
 Oanh một tiếng.
 
 Một nữ tử rơi xuống.
 
 Đối phương khiêng một nữ tử trên bờ vai, tiện tay vứt trên mặt đât. Giang Hạo nhìn sang, phát hiện là Văn Tuyết công chúa đang hôn mê. Trùng hợp như vậy?
 
 "Sao ngươi cũng bắt người tới đây rồi?" Nữ tử hỏi Thiết Đầu.
 
 Thiết Đầu: "'..."
 
 Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, nói: "Ngươi không nên trở về, nhưng mà ngươi vì sao lại không giết người?"
 
 "Có chút chuyện ngoài ý muốn." Thanh Thanh thở dài.
 
 Nàng vốn muốn giết người. Nàng giả bộ là người của Thiên m Tông tiền vào hoàng cung, cuồi cùng được vị Văn Tuyết công chúa này tiếp đãi. Đôi phương rất nhiệt tình, rất hữu hảo, không có tâm cơ. Nàng nói đến chuyện cũ của mình, đôi phương cũng nói về chuyện cũ của mình. Nàng bị cảm động, thì ra công chúa cũng không dễ dàng, nhãt là công chúa như này.
 
 Nhưng mà, cuối cùng nàng tốt hơn một chút, bởi vì có một Hoàng tỷ không quan tâm ánh mắt người khác chịu tiếp xúc với nàng, đổi với nàng cũng rất tốt. Cuộc sông của nàng dường như đã tôt hơn trước kia một chút xíu, cũng có hi vọng. Thanh Thanh muốn hạ sát thủ, trong lúc nhãt thời lại không hạ thủ được.
 
 Đối phương nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể hướng tới cuộc sông tốt hơn, nàng lại muốn giết chết đối phương. Điều này quá tàn nhân.
 
 Dù cho sau này nàng cũng sẽ bóp nát hỉ vọng tương lai của đổi phương, không đền thời khắc Vạn Vật Chung Yên, nàng không muôn động thủ. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể bắt về.
 
 Lúc này, Giang Hạo cảm nhận một chút, có chút bât đặc dĩ nói: "Tiên tử, ngươi dân cường giả tới rồi. " Nói xong, hắn tiện tay vẫy một cái, bày ra m Dương Thủ Hoàn, có ra không vào.
 
 Sau đó, Giang Hạo tìm hai cái ghế, ngổi xuống rồi nhìn qua hai người trước mắt, nói: "Đã lâu rổi không nhìn thấy người của Vạn Vật Chung Yên, tâm sự không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận