Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 147: Miểu Sát

Chương 147: Miểu Sát
Thấy Thạch Bản giả có thể cộng hưởng với Thạch Bản thật.
Giang Hạo liền biết Thạch Bản thật đang ở gần đây.
Hơn nữa đối phương có thể làm đến bước này, nói rõ hiểu rõ Thạch Bản tương đối sâu.
Bắt được bản thể, hẳn là có thể biết được càng nhiều.
Chỉ là muốn tìm ra đối phương thì có chút khó khăn.
Lấy Thạch Bản dò xét?
Sẽ đánh rắn động cỏ, khoảng cách không đủ gần, không thể tìm được vị trí chính xác.
Một phần vạn bị đối phương phát giác liền không biết sẽ xảy ra chuyện gì, một khi rút đi, muốn tìm kiếm sẽ vô cùng khó khăn.
Tế đàn trước mắt không có giá trị quá cao đối với Giang Hạo.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định tiếp tục chờ đợi, nếu đối phương muốn lực lượng cấp bậc Nguyên Thần thì lúc lực lượng kia xuất hiện thì hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Thấy Tả Lam cẩn thận như thế, Giang Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua Hồng Vũ Diệp.
Muốn thông báo với đối phương, cẩn thận mới là trạng thái bình thường.
Nhưng mà, dường như Hồng Vũ Diệp nhìn thấu ý nghĩ của hắn, chủ động mở miệng:
"Ngươi muốn nói với ta, chỗ nào cũng có người cẩn thận sao?"
"Vãn bối cảm thấy, có kẻ địch thì luôn phải cẩn thận, không thể buông lỏng cảnh giác." Giang Hạo đáp.
"Không giống nhau." Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, ba búi tóc đen nhẹ nhàng đong đưa:
"Bản chất của ngươi và hắn khác biệt. Ngươi là không muốn đắc tội người ta, cũng không muốn khiến người khác chú ý. Mà Tả Lam thì ngược lại, hắn không sợ gì cả, cũng không lo lắng bị chú ý. Hắn tự xưng là thông minh trí tuệ, không e ngại khó khăn, tính toán không lộ chút sơ hở. Hắn là tự tin, thậm chí là thích thú."
"Tự tin?" Giang Hạo nhìn tế đàn bắt đầu xuất hiện hào quang.
Dường như có thể lý giải.
Tả Lam biết rõ người Minh Nguyệt Tông sẽ đến, cũng biết người sở hữu Thạch Bản khác đang ở Thiên Thổ Thành.
Nhưng vẫn chuẩn bị kỹ càng và tế tự ở bên trong này.
Hắn thành công kéo đám người Phương Kim lại, bắt đầu kế hoạch cuối cùng ngay dưới mí mắt của bọn hắn.
Thậm chí còn làm rất nhiều chuẩn bị, như là đang chờ đợi người phá hoại đến.
Hắn vừa cẩn thận lại vừa có đầy đủ tự tin đối với chính mình.
Đối với chuyện này, Giang Hạo quyết định sau đó càng phải cố gắng tăng cao tu vi mới được.
Phòng ngừa việc rơi vào cạm bẫy của những người như này mà không biết.
Chỉ cần có đủ thực lực thì có thể thong dong hơn một chút.
Ầm ầm!
Phương Kim không ngừng bùng nổ, thuật pháp mạnh mẽ oanh tạc bốn phía.
Hắn thấy tế đàn khởi động toàn diện, bên trong tế đàn có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đang hội tụ.
Một khi để loại lực lượng này hội tụ thành công, đừng nói là cứu được sư muội, mà mọi người có thể còn sống rời đi hay không cũng là một vấn đề.
"Bạch sư muội, động thủ." Phương Kim nói với Bạch Quỳnh.
Bạch Quỳnh nhận lệnh, nàng lui về sau một chút, sau đó Lôi Đình như kim, chui vào công trình xung quanh.
Nàng đứng lơ lửng trên không, tóc dài lay động theo gió.
Lôi Đình quanh thân đang phóng lớn.
Trên không trung có lôi đình phun trào.
Ngay sau đó, mặt đất xuất hiện sấm sét.
"Chu Thiên Lôi Đình Đại Trận."
Bạch Quỳnh khẽ quát một tiếng, vô số lôi đình phóng tới, cộng hưởng với lôi đình trên tầng mây.
Ầm ầm!
Bầu trời dậy sấm.
Muôn vàn lôi đình bao trùm công trình kiến trúc, bắt đầu công kích tế đàn.
"Thì ra là bày Chu Thiên Lôi Đình Đại Trận ở bên trong này, ta còn tưởng rằng các ngươi còn có bài tẩy gì." Tả Lam đứng ở trên tế đàn cười lạnh.
Thân thể của hắn hiện ra ánh sáng, hư không xung quanh mang theo một cỗ lực lượng hoàn toàn mới.
Đối mặt với Lôi Đình Đại Trận này, Tả Lam chỉ nhẹ nhàng niệm pháp quyết, cột đá xung quanh tế đàn liền bắt đầu bùng nổ ánh sáng đỏ như máu.
Ánh sáng hội tụ thành chùm sáng, bao trùm cả tế đàn.
Ầm ầm!
Lôi đình oanh kích xuống.
"A a ~ "
Chín đứa nhỏ bị trói ở trên trụ đá cùng nhau kêu thảm.
"Ha ha, Huyết Sát Trận này chính là dùng máu tươi của bọn hắn làm kíp nổ. Ngươi cứ tiếp tục nổ đi, chờ sau khi bọn hắn chảy hết máu thì trận pháp sẽ được phá." Tả Lam nhìn về phía Bạch Quỳnh giữa không trung, cười nhạo nói.
Lần này Bạch Quỳnh nổ cũng không được, không nổ cũng không được.
Trong lúc nàng lưỡng lự, một đạo lực lượng đánh về phía nàng, khiến nàng không thể không dừng trận pháp lại.
Nếu không thể nổ, chỉ có thể quả quyết từ bỏ.
"Nhược điểm của các ngươi quá rõ ràng." Tả Lam cảm nhận được lực lượng cường đại đang hội tụ, lộ ra vẻ giễu cợt:
"Biết tại sao ta lại che mặt chín người bọn hắn lại không? Như này các ngươi sẽ không có cách nào tìm được mục tiêu, hơn nữa các ngươi cũng không thể xác định, đứa trẻ kia rốt cuộc có ở nơi này hay không. Lỡ như từ trước đến nay nàng không ở trong tay của ta thì sao? Ha ha ha."
Đám người Phương Kim cau mày, nhưng bọn hắn lại không quá để ý lực lượng cường đại bên trong tế đàn kia.
Nếu như đối phương có thể khống chế loại lực lượng đó, bọn hắn cũng không còn biện pháp nào khác.
"Các ngươi mặc dù không ngốc, thế nhưng cũng không thông minh cho lắm." Tả Lam thở dài, nhìn về phía xung quanh:
"Theo lý thuyết thì còn có người, sao đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra chứ? Ta đã chuẩn bị không ít thứ để chiêu đãi, không phải đã bị dọa cho chạy rồi chứ?"
Lúc này, hắn đã tiếp nhận phần lớn lực lượng, khí tức của lực lượng cấp bậc Nguyên Thần bắt đầu tràn ra.
Không hề nghi ngờ, hắn đã thoát ly Kim Đan.
Phương Kim hô to không ổn.
Nhưng cảm thấy người mà đối phương nói tới chắc là mấy người Giang Hạo. Hắn thật ra cũng đang rất tò mò, không biết đối phương đang chờ cái gì.
Lam Cẩn tiên tử cảm thấy thực lực của Giang Hạo có hạn, không dám đi ra mới là chuyện bình thường.
Đi ra không phải là muốn chết sao?
Cũng không phải là ai cũng giống như bọn hắn, tới để cứu sư muội đồng môn.
"Nếu như không ra thì quên đi." Tả Lam ngồi xuống, đặt tay ở phía trên Thạch Bản.
Thấy cảnh này, Giang Hạo híp mắt lại. Đối phương muốn đưa lực lượng cấp bậc Nguyên Thần đến bên phía bản thể thông qua Thạch Bản.
Mặc dù không hiểu lực lượng này là như nào, nhưng không thể không phòng bị được.
Phải bắt được hướng đi của khí tức lực lượng, dùng tốc độ nhanh nhất để ngăn cản đối phương dung hợp.
Lúc cảm nhận được lực lượng đã vượt qua Kim Đan, hắn đã cảm thấy nguy hiểm.
Không thể tùy ý để bản thể của Tả Lam thu hoạch được lực lượng.
Nhưng mà… Trong lúc Giang Hạo quan sát xung quanh và chuẩn bị ra tay, hắn phát hiện cỗ lực lượng Nguyên Thần kia hướng về phía tế đàn, lại lập tức bị thu nạp.
Lực lượng cường đại bắn ra từ dưới tế đàn.
Tả Lam ở ngay dưới tế đàn?
Giang Hạo vốn đã chuẩn bị tốt liền từ bỏ xuất đao, trong lòng đắng chát, không còn kịp rồi.
Hắn có thể cảm nhận được lượng lớn trận pháp bao trùm tế đàn, lại không nghĩ tới có người trốn ở trong đó.
Không biết nếu như vừa rồi mà giám định tế đàn thì có xuất hiện Tả Lam hay không.
Giang Hạo thở dài trong lòng, đã không còn cần đáp án nữa.
Oanh!
Lực lượng Nguyên Thần bùng nổ, tế đàn không thể thừa nhận dạng lực lượng cường đại này phun trào, nổ tung trong nháy mắt.
Tiếng vang liên miên, tế đàn tách ra, đá vụn bay tứ tán.
Đứng mũi chịu sào chính là mấy đứa nhỏ kia.
"Nguy rồi."
Đám người Phương Kim muốn xuất thủ cứu viện.
Trẻ nhỏ không có khả năng chịu được vụ nổ lớn như vậy.
Nhưng mà ba người bọn họ đều bị người của Tả Lam ngăn cản.
Không thể cứu.
Ngay vào lúc đó, chín chuôi Linh Kiếm đột nhiên hạ xuống từ bầu trời, oanh một tiếng, cắm ở trước mặt chín đứa nhỏ.
Ngăn cản hòn đá bay tới.
"Người nào?"
Vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ ngăn cản Bạch Quỳnh trước đó nhìn bốn phía.
Trong lần xem xét này, Bạch Quỳnh liền phát hiện phía sau đối phương có một người. Người này cầm một cây chủy thủ đâm về phía cổ của Kim Đan hậu kỳ.
Phốc!
Dao găm dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào cổ của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Cảm nhận được công kích đột nhiên xuất hiện, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ muốn thoát đi.
Nhưng mà một thanh Linh Kiếm lại xuất hiện ngay mặt hắn.
Phốc!
Linh Kiếm đâm vào ngực hắn, xuyên qua thân thể.
"Người nào?"
"Là ai?"
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mong muốn tra tìm kẻ địch, nhưng mà hắn lui lại hai bước thì sau lưng lại có một thanh Linh Kiếm đâm vào từ phía sau.
Ngay sau đó xuyên qua thân thể.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.
Sau đó từng chuôi Linh Kiếm xuất hiện, đâm Kim Đan hậu kỳ thành con nhím từ bốn phương tám hướng.
Sau đó, Giang Hạo mới đi đến trước mặt hắn, chậm rãi cởi trữ vật pháp bảo xuống, trấn an:
"Đừng lo lắng, ngươi không cô độc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận