Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 680: Không Thể Không Ra Tay

Chương 680: Không Thể Không Ra Tay
Chương 680: Không Thể Không Ra Tay
Ngày đầu tiên tuần tra, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Trong đội ngũ không có đệ tử của Thiên Hoan Các, cũng làm cho hắn có chút yên lòng.
Nếu không hắn sẽ phải luôn đề phòng, cũng là chuyện phiền toái. Chỉ là chẳng mấy chốc sẽ có người biết được hắn ở bên ngoài tông môn, chắc chắn sẽ tìm tới.
Ảnh hưởng mà Thiên Trần sư huynh để lại có vẻ như lớn hơn so với dự đoán, vốn cho rằng giết hắn xong thì sẽ không có phiền toái gì.
Nhưng không ngờ được rằng, giết hắn không làm nên chuyện gì.
"Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai sẽ đi con đường mới, không thể phớt lờ." Du Đức Hoành nhắc nhở một câu, lại nói:
"Trong đêm thay phiên trông coi, vị sư đệ nào muốn tới trước?"
"Ta trước đi." Giang Hạo lên.
Những người khác không có ý kiến gì.
Sau đó, Giang Hạo đi tới chỗ khá xa, những người khác thì tĩnh toạ trong bóng tối.
Không ai nhóm lửa, vì chính là không bị phát hiện. Chỉ là đột nhiên có một đạo ánh sáng xuất hiện.
Đến từ sư tỷ tóc ngắn.
Giang Hạo nhướng mày, nơi này không phải bên trong tông môn, có ánh sáng sẽ càng dễ bị phát hiện.
Một khi có người phát hiện, như vậy đối phương sẽ gọi người tới gần.
Nguy hiểm không cần nói cũng biết.
Giang Hạo lập tức đi qua, không chỉ có hắn, mà Du Đức Hoành cũng tìm tới.
"Sư muội, không biết sao lại có động tĩnh rõ ràng như vậy?"
Người mở miệng chính là Du Đức Hoành sư huynh.
Sư muội trước mắt đến từ Băng Nguyệt Cốc, tuổi không lớn.
"Là pháp bảo của ta, có thể giúp cho ta nhập tĩnh, gia tăng tu luyện." Tây Môn Linh nói.
"Đây là Tịnh Trần Linh sao? Nghe nói có hiệu quả trong việc tăng cao tu vi, nhưng mà có thể thu hào quang lại. Không biết sư muội đã thử qua hay chưa? Dù sao ánh sáng quá rõ ràng, một khi bị phát hiện thì cũng khó có thể tu luyện." Du Đức Hoành có ý tốt nhắc nhở.
Giang Hạo yên lặng. Hắn có thể nhìn ra, tác dụng rõ ràng nhất của bảo vật này chính là ánh sáng kia. Hơn nữa, nó chẳng qua chỉ có tác dụng ngưng thần, ngưng hương… hiệu quả nhập tĩnh cực kỳ bé nhỏ.
Tây Môn Linh nhìn thoáng qua Du Đức Hoành, cuối cùng không phục gật đầu.
Thấy thế, Giang Hạo cũng lui ra ngoài.
Nửa đêm.
Du Đức Hoành tới thay ca với Giang Hạo.
"Sư huynh."
"Sư đệ vất vả rồi." Du Đức Hoành có chút bất đắc dĩ nói:
"Hi vọng sư đệ không cần suy nghĩ nhiều, tất cả mọi người là đồng môn, bởi vì hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên có chỗ chia rẽ cũng là chuyện rất bình thường."
"Ta hiểu mà, cũng rất bội phục sư huynh." Giang Hạo khách khí nói.
Đây không phải đều là lời khách sáo, vị sư huynh này quả thật có chút năng lực.
"Nhiệm vụ của chúng ta chắc là còn phải duy trì mấy ngày, sư đệ phải cẩn thận một chút." Du Đức Hoành nhắc nhở.
"Được." Giang Hạo gật đầu, sau đó hắn quay lại chỗ đám người.
Chỉ là vừa mới tới, liền thấy Tây Môn Linh lấy một cái túi thơm ra.
Mùi thơm phía trên tương đối nhạt, nhưng vẫn lộ ra sự đặc thù.
Hắn nhìn về phía Du Đức Hoành, quả nhiên, đối phương lại tới.
Lần này hắn cũng không mở miệng, mà là bố trí xuống kết giới, phòng ngừa mùi thơm khuếch tán, như thế cũng tính là bình an vô sự.
Giang Hạo cũng không khỏi không bội phục, nếu như là người khác dẫn đội thì sẽ rất dễ dàng xảy ra xung đột. Nếu là vậy, cũng không dễ dàng ngăn chặn người khác. Đương nhiên, nếu như Du Đức Hoành sư huynh có thủ đoạn lôi đình thì lại là chuyện khác.
Một đêm này vẫn tính là bình ổn.
Giang Hạo cũng lần lượt hiểu rõ lai lịch của bọn họ.
Du Đức Hoành sư huynh đến từ Hoành Lưu Bộc.
Tây Môn Linh sư tỷ đến từ Băng Nguyệt Cốc.
Lộc Văn sư huynh đến từ Lôi Hỏa Phong.
Ngưng Song sư muội đến từ Yên Vân Phong.
Ngưng Song sư muội thì không biết, thế nhưng xuất thân của Lộc Văn sư huynh và Tây Môn Linh sư tỷ cũng không tệ.
"Đi thôi, lần này chúng ta đi xem xét phía tây đi, xung quanh rất khó liên hệ với những đồng môn khác, cho nên nhất định phải chú ý cẩn thận." Du Đức Hoành cường điệu nói.
Giang Hạo thấy Tây Môn sư tỷ và Lộc sư huynh đều có chút khinh thường. Nếu như lần này mà có vấn đề gì thì chắc chắn sẽ do hai người bọn hắn. Giang Hạo nghĩ thầm. Nhưng mà hắn cũng không dám khinh thường Ngưng Song sư muội.
Nhìn như yếu ớt, ai biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Tối hôm qua, hắn đã giám định Du Đức Hoành sư huynh, không có vấn đề gì.
Là một sư huynh không tệ.
Ba người còn lại thì cần muốn tiếp tục chờ xem.
Bởi vì có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào, hắn không dám dùng giám định quá sớm.
Thần thông này có thể cứu mạng hắn vào lúc mấu chốt.
Chờ một lúc, Giang Hạo nhướng mày. Lại đợi một hồi, hắn mới lên tiếng:
"Du sư huynh."
Du Đức Hoành căng thẳng trong lòng, nhìn về phía Giang Hạo.
Người kia chì về bên trái đằng trước.
Đối phương cẩn thận cảm nhận, quả nhiên đã nhận ra cái gì. Hắn hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Hạo.
Thế mà cảm nhận được sớm hơn hắn.
Trong chốc lát.
Một bóng người tiến vào tầm mắt của năm người.
"Trúc Cơ viên mãn?" Lộc Văn mừng rỡ.
Đối phương có dáng vẻ trung niên, quần áo trên người có chút cũ nát, còn có một số vết thương. Xem bộ dáng là chạy nạn đến tận đây.
"Nếu đã như này, chúng ta hoàn toàn có thể bắt được, nhìn xem có thêm tin tức gì không. Nếu không thì coi như giải quyết một ngoại địch." Tây Môn Linh nói.
"Không được, người này có chút kỳ quái. Phải biết, con đường này tới gần tông môn, ai lại tùy tiện đi hướng này chứ? Hơn nữa còn quang minh chính đại như thế. Hắn có khả năng là đang dẫn chúng ta ra ngoài, cứ quan sát thêm một lúc, chú ý thu liễm khí tức." Du Đức Hoành nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu, tán đồng với cách nói này. Bởi vì hắn thấy được, người này cũng không phải là Trúc Cơ viên mãn, mà là Kim Đan hậu kỳ.
"Các ngươi thấy thế nào?" Lộc Văn nhìn về phía Giang Hạo và Ngưng Song.
"Ta cảm thấy Du sư huynh nói có lý, người này chắc là đang che giấu tu vi." Giang Hạo nói.
Ngưng Song nhìn xung quanh một chút, nói: "Vẫn nên nghe Du sư huynh đi."
Giang Hạo và Ngưng Song đều nói như vậy, hai người kia cũng chỉ có thể nhịn một chút.
Buổi chiều.
Mấy người Giang Hạo nhìn chằm chằm vào đối phương. Lúc này, Trúc Cơ viên mãn tựa trên một tảng đá, thấy hai bên không người, liền bỏ pháp y phòng ngự đi.
Sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương sau lưng. Cho dù là pháp bảo đều đặt ở một bên.
Nhìn thấy một màn này, Lộc Văn và Tây Môn Linh đều không do dự nữa.
Cho dù đối phương thật sự che giấu tu vi, tại khoảng cách gần như thế, bọn hắn có thể đánh lén thành công. Du Đức Hoành kinh hãi, muốn ngăn cản nhưng lại không kịp.
Giang Hạo thở dài trong lòng.
Không ổn.
Kiếm của Lộc Văn và Tây Môn Linh rất nhanh đã đi tới phía sau Trúc Cơ viên mãn. Vào lúc bọn hắn cho là mình sắp thành công, đối phương quay đầu nhìn lại, khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn:
"Cuối cùng đã tìm thấy các ngươi."
Cùng lúc đó, khí tức của hắn đang nhanh chóng tăng lên, Kim đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ.
"Hậu kỳ?" Con ngươi của hai người công kích co rụt lại, mong muốn rút đi, nhưng mà đã không kịp.
Cho dù là Du Đức Hoành đều cảm thấy chấn kinh, lại là Kim Đan hậu kỳ.
"Giang sư đệ, Ngưng sư muội, các ngươi đi trước, ta đi thử xem. Nếu không được sẽ bắt kịp các ngươi." Du Đức Hoành lập tức lao ra, bắt đầu trợ giúp.
Một Kim Đan hậu kỳ, hai Kim Đan trung kỳ, theo lý thuyết thì có khả năng đối phó với Kim Đan hậu kỳ kia.
Nhưng mà…
Giang Hạo nhìn về phía phương xa, quả nhiên có người đã lập mưu từ trước.
Những người khác sắp đánh tới.
Trốn hay là không trốn đây?
Thật ra hai Kim Đan trung kỳ kia không đáng cứu, thế nhưng vị Du sư huynh này coi như không tệ.
Giang Hạo thở dàig, Giang Hạo từ bỏ việc rời đi.
Hắn bước ra một bước, Thiên Trọng Ma m Thiên Lý.
Lúc này Kim Đan hậu kỳ trực tiếp đánh một chưởng vào hai người Lộc Văn.
Oanh!
Lực lượng cường đại đánh thẳng vào bọn hắn, lập tức đánhc ho bọn hắn trọng thương.
Đây là một chiêu được vận sức chờ phát động từ trước.
Cũng mau vào lúc mấu chốt Du Đức Hoành xuất hiện, hai bên bắt đầu đọ sức.
Khi nhìn thấy một cơ hội tốt, Du Đức Hoành bắt đầu ra sát chiêu. Chỉ cần tiếp xúc với phòng ngự của đối phương, là hắn có thể nhanh chóng tới gần, sau đó đánh cận chiến.
Nhưng mà đối phương hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, tán phòng ngự đi, trùng hợp tránh qua, tránh né công kích. Kẻ tài cao gan cũng lớn, đây là đánh giá về người này lóe lên trong đầu Du Đức Hoành.
Lúc này lại dám quả quyết tản phòng ngự, đúng là cao minh.
Ngay tại lúc một người đắc ý, một người đang cảm thấy khâm phục, giọng nói lạnh lùng truyền đến.
"Thiên Trọng Ma m Trảm."
Ầm ầm!
Ma m cuồn cuộn.
Một thanh trường đao xuất hiện ở bên cạnh cổ của Kim Đan hậu kỳ.
Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, chém qua.!
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không dây dưa dài dòng.
Trong nháy mắt, Du Đức Hoành và đám người Lộc Văn nhìn thấy kẻ địch đầu người tách rời.
Mà thân ảnh của Giang Hạo cũng ánh vào tầm mắt của bọn họ.
Tong tay cầm trường đao, cao ngạo, lạnh lùng.
Một màn này khiến cho người ta run sợ.
Giang Hạo bỏ qua Kim Đan hậu kỳ, quay đầu nhìn về phía bọn hắn, trầm giọng nói:
"Đi nhanh đi, có lẽ còn kịp."
Đúng là sắp không còn kịp rồi, người của bọn họ đã đến.
Thu trữ vật pháp bảo, Giang Hạo liền lập tức rời đi. Du Đức Hoành cũng dẫn người nhanh chóng bắt kịp. Lúc trước hắn đã nhận ra cảm giác của Giang Hạo.
Cho nên, đối phương nói gặp nguy hiểm, vậy thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là một đao vừa rồi quá kinh diễm, khiến cho hắn mãi không thể quên.
Người trước mắt hình như lợi hại hơn nhiều so với dự đoán.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận