Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 167: Ta Không Đủ Cuồng Sao?

Chương 167: Ta Không Đủ Cuồng Sao?
Giang Hạo cũng không cảm thấy kỳ quái về chuyện Hồng Vũ Diệp sẽ để mắt tới Bàn Đào Thụ.
Thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm về việc bị đối phương muốn.
Trong thở dài hắn lại cảm thấy không có gì.
Bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện.
Nếu như Bàn Đào Thụ một năm niết bàn một lần, như vậy chín năm sau, hắn sẽ có một gốc Bàn Đào Thần Thụ chân chính.
Nhưng chín năm sau dù cho có bọt khí, cộng với tất cả mọi chuyện đều thuận lợi thì tu vi của hắn đại khái cũng là Nguyên Thần viên mãn hoặc là cao hơn một chút.
Tu vi như vậy, có thể giữ vững một gốc Thần Thụ sao?
Đáp án là không thể.
Không nói đến một số tiền bối trong Thiên Âm Tông, cho dù là thập đại đệ tử thủ tịch thứ mười thì ít nhất cũng là Nguyên Thần hậu kỳ.
Càng đừng nhắc đến thứ nhất.
Đức không xứng vị, thực lực của hắn căn bản không nuôi được gốc Thần Thụ thuộc về mình.
Trừ khi trì hoãn niết bàn, đây là biện pháp duy nhất.
Mà bây giờ Hồng Vũ Diệp nói là của nàng, như vậy thì không cần lo lắng quá nhiều nữa, trực tiếp niết bàn là được.
Lúc nó thành Thần Thụ, nàng sẽ ra tay che đậy.
Như vậy sẽ giảm bớt được nguy hiểm.
"Tiền bối dự định lúc nào thì mang Bàn Đào Thụ đi?" Giang Hạo muốn hỏi rõ ràng chuyện này.
Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa, nói:
"Cùng lúc với nó."
Giang Hạo gật đầu, như vậy sẽ có đủ thời gian.
"Trước đó ngươi nói trái cây ngọt, như vậy lần này ngươi cảm thấy là chua hay là ngọt đây?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cố ý hỏi.
"Chua." Giang Hạo trả lời.
"Chờ đến lúc nó chín, ta sẽ tới tìm ngươi." Hồng Vũ Diệp cười như không cười nói.
Giống như đã thấy được đáp án.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp đi vào trong phòng.
Giang Hạo theo ở phía sau, thật ra hắn không cân nhắc đến chuyện quả đào chua hay là ngọt.
Bởi vì đến lúc đó hắn chỉ cần hái hết quả chín đi trước, tất cả còn lại đều là chua thôi.
Giây lát.
Hồng Vũ Diệp đi vào trong gian phòng mà Giang Hạo xây dựng thêm.
Không gian nơi này không nhỏ, ở giữa để thùng gỗ tắm rửa.
Dưới đất là tấm ván gỗ bằng phẳng, vách tường được bịt kín nghiêm cẩn, mặc dù có cửa sổ, thế nhưng bên cửa sổ chính là một tấm bình phong.
Nhìn xem những thứ này, Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ quay đầu rời đi.
Giang Hạo cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa.
Nhưng chắc là hài lòng, nếu không thì đã ra tay rồi.
"Ngươi hình như không biết thuật pháp gì cả." Hồng Vũ Diệp ngồi dựa vào ghế cao trong đại sảnh.
Giang Hạo pha Tuyết Hậu Xuân cho nàng, nhân tiện nói:
"Còn đang học, cũng sắp…"
Hắn có thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh, nhưng phải chờ tấn thăng Nguyên Thần.
Hắn đều biết mấy cái thuật pháp đơn giản kia, cái lợi hại thì trước mắt chưa từng học qua.
“Nếu ngươi đánh ra chút danh tiếng, thì có thể tông môn sẽ cho ngươi rất nhiều đồ tốt mà?” Hồng Vũ Diệp uống trà, giọng điệu tùy ý:
"Thuật pháp, pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngươi sẽ không thiếu gì cả."
"Vãn bối vẫn cảm thấy quen với bây giờ hơn, thuận tiện giúp tiền bối trồng đủ loại hoa cỏ." Giang Hạo đáp.
"Như vậy ngươi dự định thu hoạch thuật pháp, pháp bảo, đan dược, linh thạch từ chỗ nào đây?" Hồng Vũ Diệp cúi đầu nhìn nước trà trong chén, hỏi.
Giang Hạo hạ tầm mắt xuống, hơi suy tư một lúc mới nói: "Chút linh thạch này thì vẫn có, hơn nữa tông môn cũng sẽ cho một chút pháp bảo lợi hại."
"Pháp bảo lợi hại?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, khẽ mỉm cười nói:
"Vậy linh thạch thì sao?"
"Vãn bối có thể kiếm không ít." Giang Hạo chế phù thu nhập ổn định, ít nhất là tốt hơn so với một số Luyện Đan Sư.
"Có thể kiếm không ít sao?" Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà, lại cười nói:
"Vậy ta đây sao lại phải uống loại trà này? Ta còn tưởng rằng ngươi nghèo, không nghĩ tới ngươi đang gạt ta."
Tiếng nói vừa dứt, một luồng khí tức băng lãnh lập tức phát ra.
Giang Hạo cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo thấu xương kéo tới, ép cho thân thể của hắn đóng băng.
"Tiền bối hiểu lầm rồi." Giang Hạo vội vàng nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, cung kính nói:
"Gần đây đang tích lũy linh thạch để mua loại tốt hơn."
Khí tức lạnh lẽo lập tức tan biến.
Hồng Vũ Diệp uống trà, bình tĩnh mở miệng:
"Lần sau nếu như không phải trà ngon, ta sẽ mời ngươi đến chỗ ta uống trà."
"Tiền bối yên tâm." Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng trốn qua một kiếp.
Con về việc đi uống trà là cực hình gì, hắn không muốn nghĩ nữa.
Cũng không muốn biết.
"Mật Ngữ Thạch Bản đã dùng được chưa?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Gần đây Giang Hạo vẫn luôn bận rộn, không quan tâm đến Thạch Bản chút nào.
"Vẫn chưa thể dùng." Hắn lập tức trả lời.
"Chưa thể dùng?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cười nói:
"Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi muốn đổi đáp án hay không?"
"Không đổi." Giang Hạo lắc đầu.
Đổi liền đại biểu rằng mình không quan tâm.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói:
"Mặc dù miệng ngươi đầy lời nói dối, thế nhưng vận khí đúng là không tệ."
Đáp đúng, Giang Hạo lại cảm thấy trốn qua một kiếp.
"Hai ngày này, ảnh hưởng của ta đối với Thạch Bản sẽ tan biến, ngươi tốt nhất phải để cho Thạch Bản nhận chủ." Hồng Vũ Diệp thả chén trà xuống rồi nói:
"Nhớ kỹ, lúc nằm vùng đừng để bị phát hiện."
"Nếu bị phát hiện sẽ như thế nào?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Thạch Bản đang ở chỗ của hắn, nhưng hắn đang trốn ở Thiên Âm Tông.
Dù cho bị biết là nằm vùng, bọn hắn cũng không thể làm gì.
Hồng Vũ Diệp nhìn hắn cười nói:
"Ngươi có thể thử một chút? Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, muốn ta cứu ngươi một lần không phải là không được, thế nhưng ta muốn lấy một thứ từ trên người ngươi.
Ngươi cảm thấy ngươi đang nhiều tay hay là nhiều chân đây? Hay là cần giảm bớt một con mắt nhỉ?"
Giang Hạo: "…"
"Vãn bối làm việc luôn luôn cẩn thận, không có lòng tò mò quá lớn, cho nên sẽ không thử."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Năm nay hai mươi
"Lúc ta còn trẻ giống như ngươi, thường xuyên ngước đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy có thể chạm tay vào bầu trời." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, hơi nghi hoặc:
"Thế nhưng tâm tình của ngươi khiến cho ta cảm thấy đây không phải là tâm tình mà độ tuổi này nên có."
"Hành động của vãn bối có gì không đúng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng không phải là cách cư xử không đúng." Hồng Vũ Diệp nói với ý sâu xa:
"Ngươi còn thiếu một thứ."
"Là cái gì?" Giang Hạo hơi nghi hoặc.
Hồng Vũ Diệp chậm rãi đứng dậy, cất bước đi tới cửa rồi mới quay đầu lại nói:
"Thiếu niên cuồng."
Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền tan biến tại chỗ.
"Làm cho tốt chuyện nằm vùng của ngươi, nếu như vẫn không có tiến triển, ta sẽ để ngươi nằm vùng tại Thiên Âm Tông."
Rất lâu sau, Giang Hạo mới tỉnh lại từ trong câu nói thiếu niên cuồng kia.
"Ta còn chưa đủ cuồng sao?"
Hắn nhớ lại hành động của mình, cảm thấy đã đủ cuồng rồi.
Lại cuồng nữa sẽ xuất hiện chuyện nguy hiểm tính mạng.
Thế nhưng ý của Hồng Vũ Diệp rõ ràng không phải là cái này, đại khái là một loại tín niệm đi.
Chẳng qua, hiện nay hắn nhìn như hai mươi ba, nhưng cộng với kiếp trước, chắc cũng sống được năm mươi năm rồi?
Không có sự điên cuồng của thiếu niên cũng có thể hiểu được?
Sau khi uống nốt phần trà còn lại, Giang Hạo liền lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra nhìn một chút.
Phát hiện Thạch Bản còn âm u đầy tử khí trước đây, dường như đã sáng hơn rất nhiều.
Mặc dù nằm vùng có nguy hiểm, nhưng hắn cũng không lo lắng, chỉ cần ít nói hơn là được.
Mặc dù Hồng Vũ Diệp nói nếu nằm vùng thất bại gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ ra tay một lần.
Thế nhưng Giang Hạo không hy vọng xảy ra loại chuyện này.
Sau đó, hắn tới Linh Dược Viên, vừa tới nơi này đã có người thông báo hắn đi gặp sư phụ.
Chuyện này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Dưới tình huống bình thường, sư phụ sẽ không tìm hắn.
"Sư huynh, chỗ này có hóa đơn cần ngươi xác nhận một chút." Người của Linh Dược Viên tới bên cạnh hắn rồi nói.
Bởi vì gieo trồng có độ khó nhất định, cần người quản lý Linh Dược Viên xác nhận.
"Chờ ta trở lại rồi sẽ xem sau."
Sau đó, hắn đi về phía chỗ ở của sư phụ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận