Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1386: Giang Hạo: Có Lẽ Có Người Đang Chờ Ta 2

Chương 1386: Giang Hạo: Có Lẽ Có Người Đang Chờ Ta 2
Giang Hạo nhíu mày hỏi: "Tiền bối là?"
"Phong chủ ngọn núi này, ngươi gọi là là Phong chủ là được, người bên cạnh là phu nhân của ta." Phong chủ nói.
"Gọi ta Phong chủ phu nhân là được." Phong chủ phu nhân nhắc nhở.
"Vậy hai vị tiền bối để ta tới đây là có nguyên do gì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi cảm thấy vận khí của ngươi như thế nào?" Phong chủ hỏi.
"Hẳn là không tệ." Giang Hạo trả lời.
"Vậy ngươi cảm thấy một người có thể vô duyên vô cớ tiếp nhận vận khí tốt không?" Phong chủ lại hỏi.
Giang Hạo trầm mặc.
"Trước đừng hỏi cái này, ta có một vấn đề." Phong chủ phu nhân đột nhiên đánh gãy cuộc trò chuyện.
Giang Hạo hơi nghi hoặc nhìn sang, lúc này Phong chủ lại bắt đầu đọc sách, dường như không thèm để ý tới chuyện mình bị đánh gãy.
"Ngươi có đạo lữ rồi?" Phong chủ phu nhân trợn tròn mắt, vẻ mặt tò mò.
Giang Hạo lắc đầu: "Không có."
"Không có?" Phong chủ phu nhân kinh ngạc, sau đó nói:
"Chẳng lẽ ngươi không có gặp được một nữ tử mỹ mạo lại đối tốt với ngươi?"
"Không có." Giang Hạo lần nữa lắc đầu.
"Sao lại không có?" Phong chủ phu nhân chau mày: "Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, lúc còn trẻ ngươi có từng gặp phải biến cố gì không, có quen biết vị nữ tử nào không giống bình thường hay không."
Giang Hạo hơi chút suy nghĩ, chân thành nói: "Vãn bối có nhớ lại một chút, không có."
"Vậy bên cạnh ngươi có xuất hiện một vị nữ tử nào luôn hầu ở bên người, đối với ngươi toàn tâm toàn ý?" Phong chủ phu nhân hỏi lần nữa.
Giang Hạo vẫn là lắc đầu: "Không có."
"Thật sự không có?" Phong chủ phu nhân chưa từ bỏ ý định.
"Thật." Giang Hạo đáp.
Trong lúc nhất thời, đối phương ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Phong chủ bên cạnh: "Không có."
"Ừm." Phong chủ đọc sách, qua loa gật đầu.
"Không có." Phong chủ phu nhân đưa tay khép sách của đối phương lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn nói không có."
"Có thể là duyên phận còn chưa tới đi." Phong chủ bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Phong chủ phu nhân lộ ra vẻ bất mãn, dùng chân âm thầm đá đá đối phương.
Giang Hạo rũ mắt, không nói gì.
"Có thể tới đây chính là duyên phận." Phong chủ nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Ta cho ngươi hai lựa chọn."
"Là cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Một là ở lại chỗ này, ta sẽ để cho Chưởng giáo thu ngươi làm đồ đệ." Phong chủ bình tĩnh nói: "Hai, ta sẽ đưa ngươi trở về, sống lại lần nữa."
"Sống lại trong thân thể kia?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Phong chủ gật đầu.
Giang Hạo rũ mắt.
"Ngươi do dự cái gì? Bên kia lại không có đạo lữ." Phong chủ phu nhân rầu rĩ không vui nói.
"Nếu như ta gặp phải tuyệt cảnh, dù là sống lại cũng phải chết thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Sẽ tiếp tục chết." Phong chủ nói với vẻ tiếc nuối: "Chỗ này của ta cách chỗ kia của ngươi quá xa, không can thiệp đến được, nhưng ta sẽ cố gắng để ngươi được phục sinh tại thời điểm tương đối an toàn."
"Thủ đoạn phục sinh là tiền bối lưu lại?" Giang Hạo hỏi.
"Không hoàn toàn là vậy." Phong chủ đáp.
"Vậy…" Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Những thứ khác thì sao?"
Phong chủ cười nói: "Ngươi nói là ngươi vận khí tốt, không có quan hệ quá lớn với ta."
"Tốc độ tu luyện của ngươi có nhanh không?" Phong chủ phu nhân tò mò hỏi.
"Coi như có thể." Giang Hạo đáp.
"Coi như có thể là như nào?"
"Trăm năm thành tiên?"
"Hả?"
"Chậm sao?"
"Ngươi mấy tuổi rồi?"
"Tám mươi hai."
Ngươi vẫn nên nói ngươi Luyện Thần đi.
Giang Hạo nhìn qua nàng, ánh mắt cũng không dời đi chỗ khác.
Ầm!
Đầu Giang Hạo trực tiếp bị một thanh kiếm gỗ vỗ xuống, hắn liền quay đầu lại.
Rất đau.
"Nghĩ kỹ chưa?" Phong chủ nhìn Giang Hạo, nói: "Một khi đưa ra lựa chọn, sẽ không còn khả năng đổi ý."
"Có gì mà phải nghĩ, ngươi lại không có đạo lữ." Phong chủ phu nhân nói.
Giang Hạo cũng không để ý tới nàng, trầm tư một lát rồi nói: "Vãn bối có một vấn đề muốn hỏi tiền bối, tiếp nhận vận khí tốt phải bỏ ra cái gì?"
"Bỏ ra cái gì?" Phong chủ cười nói:
"Bên chỗ các ngươi có nhiều người có vận khí tốt không?"
Giang Hạo nghĩ đến Sở Tiệp và Thượng An, nói: "Cũng không nhiều lắm."
Giọng nói Phong chủ bình thản không chút gợn sóng: "Ngươi sẽ không phải cho rằng chỉ có tốt mới là vận khí tốt đó chứ? Ngẫm lại xem, những thứ cực đoan nhất mà cũng không đủ vận khí, thì những vật kia sao có thể xuất hiện? Nhưng đó là đồ tốt sao? Hết thảy đều không phải là đã sớm an bài tốt rồi sao, chỉ xem xem người ta lựa chọn như nào mà thôi. Đồng thời, có vận khí tốt không có nghĩa là có thể xuất hiện cực hạn. Không cần áp đặt mình vào trong một dàn khung nào đó. Ngươi sẽ làm cái gì, chưa từng có người biết được. Bọn hắn chỉ có thể biết được xác suất mà thôi. Trái hay phải đều do ngươi lựa chọn."
"Thật giống như việc ngươi không có đạo lữ, chỉ là xác suất không có." Phong chủ phu nhân không cam lòng nói.
"Có đáp án chưas?" Phong chủ hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Rồi."
"Là cái gì?" Phong chủ lại hỏi.
"Xin tiền bối tiễn ta về nhà đi." Giang Hạo đứng dậy cung kính hành lễ.
Phong chủ phu nhân nhăn mày, nhưng không có mở miệng.
"Chắc chắn chưa?" Phong chủ hỏi.
"Chắc chắn." Giang Hạo gật đầu.
"Vì sao?" Phong chủ phu nhân hỏi.
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Nhà của vãn bối ở bên kia."
Phong chủ phu nhân không lên tiếng nữa.
Phong chủ đứng lên, nói: "Đã chuẩn bị xong?"
"Xong rồi." Giang Hạo gật đầu.
Trở về rất nguy hiểm, mình hẳn là còn ở bên trong Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu.
Chỉ cần Thiên Cực Ách Vận Châu không bộc phát, lại khống chế Tĩnh Mặc Châu thì mình hẳn là có thể sống sót.
Nếu như Ách Vận Châu bạo phát… cũng không biết có thể thuận lợi phục sinh hay không.
Lại là lựa chọn xúc động.
Trước đó lựa chọn đồng quy vu tận, bây giờ vì trở về, cũng có thể là một con đường chết.
"Hi vọng chúng ta tương lai còn có thể gặp lại." Phong chủ phất phất tay.
Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm giác hỗn độn bao trùm lấy mình.
"Còn có điều gì muốn nói không?" Phong chủ lại hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía Phong chủ phu nhân, chân thành nói: "Vãn bối thuở nhỏ bị bán vào Ma Môn, ban đầu trong lòng có rất nhiều oán khí, khi đó vãn bối mới năm tuổi. Sau này tu vi có thành tựu, cộng với việc vận khí tốt, có thể trở về một chuyến. Lúc đó, vãn bối rất muốn gặp lại bọn họ, ý định ban đầu chính là muốn khiến cho bọn họ kinh ngạc và hối hận một chút. Nhưng mà lại nghe nói bọn họ đã rời đi. Trong lúc nhất thời, trong lòng có chút thất bại. Thì ra, nếu như không nhanh chóng gặp lại người mà mình muốn gặp thì có khả năng sẽ không còn gặp lại được nữa. Nếu như không nói ra hết những lời muốn nói thì sẽ không còn cơ hội nói ra miệng. Nếu như bọn họ còn sống, vãn bối muốn nói với bọn họ rằng, vãn bối đã không còn là trẻ con, trong lòng không còn oán khí nữa."
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo cung kính hành lễ một cái.
Lúc này, hỗn độn phun trào, mang theo hắn hướng về phía hư không vô tận.
Giang Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, liền không nghĩ nhiều nữa. Hắn cần trở về.
Người bên kia có lẽ còn đang chờ hắn.
Chỉ là không biết phải bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Trong mơ hồ, hắn phảng phất như nghe thấy hai người trong sân đang nói chuyện.
"Ngươi vì sao không ngăn cản hắn?"
"Hắn không phải đã nói hắn đã không còn là trẻ con hay sao."

Mấy ngày sau.
Trên bầu trời Nam Bộ.
Ánh sáng màu đỏ bên ngoài mặt trời màu lục đang dần vỡ vụn, một thân ảnh màu đỏ mang theo một người nhanh chóng rời đi, biến mất tại chỗ như là ánh sáng.
Mà không có ánh sáng màu hồng áp chế, mặt trời màu lục liền nhanh chóng khuếch tán, dù có Hạo Thiên Kính chiếu rọi thì cũng không cách nào ngăn cản được bao lâu.
Cùng lúc đó, phía trên mặt trời màu lục có một thanh trường đao bay ra.
Đen nhánh, không thấy rõ dáng vẻ.
Trong hư vô phảng phất như có một vị nam tử cầm lấy chuôi đao này, sau đó chém xuống một đao.
Trong lúc vô hình phảng phất như có một giọng nam yếu ớt truyền ra: "Lần này là một lần cuối cùng, ngươi nhìn cho kỹ. Thức thứ bảy Thiên Đao, Nại Hà Thiên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận