Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 159: Phóng Sinh Thỏ Và Long

Chương 159: Phóng Sinh Thỏ Và Long
Dưới ánh mắt nghi hoặc của con thỏ, Giang Hạo treo dây thừng ở trên cây.
Chỉ là cột chắc trước thôi, hiện tại còn sớm để treo con thỏ lên.
Cần xem xét tình huống mấy ngày nay đã.
Sau khi xác định trong tông môn không có vấn đề gì lớn, rồi lại treo con thỏ lên.
Như vậy thì nửa đường mới không dễ mắc sai lầm.
"Chủ nhân mang theo cái gì vậy?" Con thỏ sờ gương mặt sưng vù của mình, hỏi.
"Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết." Giang Hạo nhìn quả trên Bàn Đào Thụ nói:
"Ngươi đã hái hết quả chín trên cây?"
"Là Tiểu Li hái." Con thỏ lập tức bán đứng Tiểu Li.
Giang Hạo nhìn con thỏ, nói: "Nàng sẽ tự mình tiến vào đây sao?"
Tiểu Li quấy rối thì quấy rối, thế nhưng vẫn có lễ phép.
"Chủ nhân, báo tên của Thỏ gia ta, quả đào trên đường đều sẽ cho ta mặt mũi, chúng nó sẽ tự mình đi ra ngoài. "Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.
Giang Hạo cười ha ha.
Sau đó dặn dò con thỏ không thể hái sạch quả trên cây.
Đây chỉ là quà đào bình thường, có người ăn dù sao cũng tốt hơn so với việc cứ để ở chỗ đó.
Không có gì phải so đo cả.
Lúc vào nhà, Giang Hạo đột nhiên nhìn về phía nơi hẻo lánh.
Vị trí cắm Bán Nguyệt số hai trước đó đã rỗng tuếch.
"Lại không còn."
Giang Hạo thở dài trong lòng, sau đó quay về trong phòng, thuận thế khoanh chân ngồi xuống.
Hắn đang suy nghĩ về câu nói của Hồng Vũ Diệp.
Tấn thăng Nguyên Thần cần tra tư liệu.
Đúng là cần phải tìm đọc một phen, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bớt chút thời gian đến Tàng Thư Các là được.
Trước mắt đang cách tấn thăng không ít thời gian.
Đại khái còn cần tám, chín tháng.
Không vội.
Thấy con thỏ đang khôi phục thương thế ở trước Thiên Hương Đạo Hoa, Giang Hạo liền lấy 《 Hòa Quang Đồng Trần 》 ra và bắt đầu xem.
Hắn dự định xem trước một lần, sau đó lại lĩnh hội.
Nửa đêm.
Giang Hạo khép thư tịch, lông mày cau lại.
Xem không hiểu.
Công pháp này trúc trắc khó hiểu, chỉ có thể hiểu được chút đại khái.
Đúng là thân pháp, hơn nữa còn có được tốc độ cực nhanh, lại không bị phát hiện.
Nhưng cần phải để cho lực lượng của mình dung hợp cùng với khí tức xung quanh, không lộ phong mang, nội liễm ôn hoà.
Công pháp này có yêu cầu đối với tâm cảnh.
"Cái này đúng là khó học mà."
Giang Hạo cảm khái, công pháp này có cánh cửa cao nhất mà hắn gặp phải cho đến trước mắt.
Thiên Đao Thất Thức mặc dù khó, thế nhưng chỉ cần mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra là có thể tìm hiểu.
Mà Hòa Quang Đồng Trần không chỉ cần cảm ngộ, còn cần tâm cảnh phù hợp.
Nếu không phải lần này ra ngoài tâm cảnh có sự tăng lên, thì hắn ngay cả nhập môn đều không làm được.
Nhưng cánh cửa càng cao càng khó tu luyện, thì càng nói rõ sự lợi hại của công pháp.
Mấy ngày nay cứ lĩnh hội nhập môn trước đã.
"Sau khi Nguyên Thần, hẳn là có thể học tập một chút thuật pháp của Hồng Mông Tâm Kinh, đến lúc đó có thể sẽ có chút thủ đoạn khác."
Dưới ánh trăng, Giang Hạo thấy con thỏ nằm ngủ ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa.
Tướng ngủ có chút xấu, chảy không ít nước miếng.
Cũng may mà mình đã bố trí màn sáng, nếu mà chảy tới trên thân hoa…
Nói không chừng một ngày nào đó, bạn hữu trên đường sẽ phải tiễn đưa nó.
Giang Hạo đứng lên quan sát căn nhà gỗ của mình, nơi này đúng là có chỗ tắm rửa, bởi lúc tu luyện cũng có lúc khó tránh khỏi chuyện làm bẩn chính mình.
Chẳng qua, gian phòng này không lớn.
Trước đó hắn còn đặc biệt thiết kế công cụ dẫn nước tự nhiên, đáng tiếc đã hoang phế.
Dùng thùng gỗ thì không cần cái này.
Đưa tay ra ước lượng một chút, Giang Hạo phát hiện nếu như đặt thùng gỗ thì sẽ chiếm không ít không gian.
"Phải mở rộng sao?"
Hắn quan sát xung quanh, nghĩ kỹ xem nên mở rộng như thế nào. Giang Hạo bỗng phát hiện chân trời có một vệt trắng nổi lên.
"Trời đã sáng rồi à?"
Nhân lúc còn một chút thời gian, hắn thu dọn đồ đạc trong nhà một chút.
Phòng ngừa lúc tu luyện hoặc là chế phù sẽ cảm thấy không quen.
Sau khi trời sáng.
Giang Hạo mang theo con thỏ đi ra khỏi sân nhỏ.
"Gần đây Linh Dược Viên có xảy ra chuyện gì không?"
"Có, xảy ra chuyện rất lớn." Con thỏ vừa theo ở phía sau vừa gật đầu nói:
"Có người cải tạo Linh Dược Viên."
Cải tạo?
Giang Hạo lập tức nghĩ đến Diệu Thính Liên sư tỷ.
Chỉ có nàng là ngày ngày nói với hắn cái này không thích hợp, cái kia không thích hợp.
Cái này quá lãng phí, cái kia cũng lãng phí.
Nếu như quả thật bị nàng cải tạo, thế thì…
Chuyện cần mình làm nhất định sẽ ít đi, đồng thời bọt khí cũng sẽ giảm bớt.
Hắn có chút hối hận vì đã mang đối phương tiến vào tông môn.
"Còn nữa không?"
"Còn có Thỏ gia ta đã cố gắng làm hết chức vụ, tận tâm tận lực vì chủ nhân."
"Nói chút chuyện không liên quan đến ngươi đi, ví dụ như Tiểu Li có gây chuyện gì hay không?"
"Quán cơm có người tìm đến chủ nhân."
Chuyện này khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc: "Tìm ta làm gì?"
"Nói Tiểu Li thường xuyên lấy tên của chủ nhân đến ăn uống thả cửa." Con thỏ lắc lắc cổ vòng cổ, nói.
Giang Hạo: "…"
Hắn nhớ Tiểu Ly nói là sẽ báo tên con thỏ mà, như thế nào lại thành hắn rồi?
Hắc liếc nhìn con thỏ. Giang Hạo thở dài một tiếng, quả nhiên là con thỏ gây tai hoạ.
Nếu như tiếp tục mở huyết mạch ẩn ra thì nó sẽ càng lợi hại.
Sân nhỏ của mình không thể chứa nổi nói nữa.
Qua mấy năm nữa, tìm cái lý do rồi phóng sinh đi vậy.
Tiểu Li cũng là một phiền toái, như này không khác gì đang nuôi một con rồng.
"Có chút hối hận vì đã mang về, vốn cho rằng sư phụ sẽ tiếp nhận tất cả phiền toái, không nghĩ tới lại rơi xuống trong tay của mình."
"Qua mấy năm nữa, nàng có năng lực kiếm ăn rồi, cũng tìm lý do rồi phóng sinh luôn vậy."
"Có thể để bọn hắn đi cùng nhau."
Nghĩ tới đây, Giang Hạo cảm thấy như này sẽ không còn phiền toái đến gần mình nữa.
Bản thân mình còn phải đi một chuyến đến quán cơm kia.
Lúc tiến vào Linh Dược Viên, Giang Hạo thấy Trình Sầu đang nói chuyện với người nào đó.
Luyện Khí chín tầng, chắc là đệ tử ngoại môn.
Thấy Giang Hạo tới, người kia hành lễ rồi lui trở về.
"Giang sư huynh, ngươi trở về rồi?" Thấy Giang Hạo, Trình Sầu lập tức bày ra vẻ mặt hưng phấn.
Sau khi Giang Hạo rời đi, bọn hắn liền ngóng trông người trở về.
Sau khi Linh Dược Viên bị đệ tử nội môn khác tiếp nhận, bọn hắn đều có chút bất an.
Liền sợ bị để mắt tới.
Cuộc sống ba tháng này của bọn hắn thực ra cũng không được tốt cho lắm, bởi vì không ngừng thay đổi người trông coi.
Ban đầu vị Diệu Liên sư tỷ kia cũng rất tốt, thế nhưng sau khi cải tạo Linh Dược Viên xong, nàng liền đi bận chuyện khác.
Các đệ tử nội môn khác dường như đều không muốn đến, có người làm việc chậm đều bị nhằm vào.
Nhưng cũng không ai dám nói cái gì.
Sau khi tiến vào Linh Dược Viên quan sát, Giang Hạo phát hiện vẻ mặt của rất nhiều người đều không quá tốt, đều có chút lo lắng.
Nếu như là đệ tử cấp bậc Kim Đan đến trông Linh Dược Viên, vấn đề cũng không lớn.
Chỉ sợ là một số đệ tử nội môn Trúc Cơ.
Những người này trong mắt bọn hắn, đáng giết thì sẽ giết.
Đừng nói là Ma Môn, dù cho có xảy ra chuyện như vậy ở Tiên Môn thì nhiều lắm cũng chỉ quở trách hai câu, cấm túc hai ngày.
Sau đó không giải quyết được gì.
Con thỏ nói đúng một câu, những người này quá khổ.
Giang Hạo thở dài, chính mình không phải cũng đang giãy dụa bên bờ sinh tử hay sao?
"Linh Dược Viên có chuyện gì không?" Giang Hạo đi vào trong linh điền rồi hỏi.
Linh điền bị cải tạo, một số phương thức gieo trồng cũng đã được sửa lại.
Hắn cần làm quen một chút.
Bởi vì không tham dự xử lý, xung quanh không có bọt khí gì.
Chỉ có tốp năm tốp ba bọt khí màu trắng.
Có chút ít còn hơn không.
Bắt đầu từ ngày mai, lại có thể góp nhặt bọt khí một cách ổn định rồi.
Có thể tăng tốc mạnh lên.
"Vẫn là chuyện của nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình." Trình Sầu giải thích:
"Một số Luyện Đan Sư muốn lấy linh dược đã gửi ở chỗ chúng ta về. Thế nhưng bọn hắn nói tạm thời không có linh thạch, chờ lần sau sẽ thanh toán tiền một lần luôn."
"Trước kia có loại chuyện này chưa?" Giang Hạo vừa tiện tay xử lý linh dược bên người vừa hỏi.
"Có, chẳng qua là năm nay rất nghiêm trọng, hình như bọn hắn cố ý không trả." Trình Sầu nói.
"Trực tiếp giữ lại một chút linh dược cũng không được sao?" Giang Hạo hỏi.
"Chuyện này…" Trình Sầu khó xử, nói:
"Chúc Hỏa Đan Đình là một chỉnh thể, đắc tội một số Luyện Đan Sư sẽ có thể đắc tội với một đám Luyện Đan Sư. Rất ít người nguyện ý làm như thế. Có người mở lời thì cả mạch đều có thể bị nhằm vào. Chúng ta không đảm đương nổi."
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận