Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 517: Bí Mật Hiện Ra Rõ Ràng

Chương 517: Bí Mật Hiện Ra Rõ Ràng
Chương 517: Bí Mật Hiện Ra Rõ Ràng
Đám người Trịnh Thập Cửu nhìn sang "Thợ mỏ" đang nghỉ ngơi ở một bên, những người kia thấp giọng nói chuyện với nhau, thậm chí làm phòng hộ, muốn nghe rõ ràng cũng không dễ dàng.
Lúc này Tiêu Tiểu Tuệ lấy pháp bảo ra, rất nhanh liền nghe rõ.
"Lần trước người tông môn tới, quản sự còn đang xoa tường, các ngươi nói xem lần này có giống như lần trước hay không?"
"Chắc chắn sẽ vậy, dù sao quản sự muốn xoa tường hiển lộ rõ ràng đặc thù, sau này có công lao cũng có thể tán dương hắn vất vả cần cù lao động."
"Ta cảm thấy sẽ không, lúc này quản sự nên đi ra nói một chút về thu hoạch của hắn, sau đó tới người sẽ gật đầu tán thưởng, ngay sau đó tiếp nhận lấy đại bí mật này, tất cả mọi người không được đến gần. Công lao như này muốn nói lớn thế nào sẽ lớn thế đó. Trong lúc nhất thời, ta cũng muốn được một nữ tiền bối nào đó coi trọng, các ngươi nói xem là vị nữ tiền bối náo đây?"
Nhưng mà những người khác không dám nhận, phải biết, Giang Hạo nói đã rồi, bọn hắn có phòng bị, theo lý thuyết sẽ không bị biết, thế nhưng nếu như bị nữ tiền bối nghe được, đây chính là muốn chết.
Bọn hắn lập tức dời chủ đề.
"Các ngươi nói xem cuối cùng quản sự sẽ đào ra bí mật gì đây? Rất muốn chiêm ngưỡng một chút." Mấy người phụ họa.
Thế nhưng mỗi người đều mang theo vẻ chế giễu, không coi là thật.
Mấy người Trịnh Thập Cửu nghe những lời bàn luận này, thở dài.
Bọn họ không dám cho Giang Hạo nghe những lời này.
Bọn hắn cũng vô cùng nghi hoặc.
Không biết lúc nào mới kết thúc.
"Hả?" Tân Ngọc Nguyệt cảm thấy một vệt kim quang, có chút nghi hoặc:
"Ánh sáng ở đâu ra?"
"Ánh sáng? Ánh sáng gì?" Tiêu Tiểu Tuệ hỏi.
"Là bên phía Giang sư đệ." Nhạc Du lập tức nói.
Mấy người lập tức nhìn về phía Giang Hạo.
Chỗ kia bị vòng vây phong bế, thế nhưng có một cái cổng, ánh sáng xuất hiện từ chỗ kia.
"Đây là có chuyện gì?" Vẻ mặt của Trịnh Thập Cửu vô cùng nghi hoặc.
Lúc này hào quang quá mức rõ ràng, cộng với lại là lúc nghỉ ngơi, cho nên cả đám đào quáng đều phát hiện ra ánh sáng.
Bọn hắn kinh hô.
"Thấy ánh sáng không? Bí mật xuất hiện."
Giọng nói mang theo ý cười, phảng phất như đang nói nhìn hắn biểu diễn.
Nhưng mà Trịnh Thập Cửu, Tiêu Tiểu Tuệ và đầu trọc Kim Đan lại vô thức lui về phía sau một bước.
"Làm sao vậy?" Tân Ngọc Nguyệt hỏi.
"Không đúng, ánh sáng này không thích hợp." Tiêu Tiểu Tuệ kiêng kị nói.
"Đúng, ta cũng có loại cảm giác này, một loại tim đập nhanh không hiểu, như là Hung thú, có thể nhào tới bất cứ lúc nào." Trịnh Thập Cửu nói.
Bọn hắn càng nói càng lui lại. Tân Ngọc Nguyệt và Nhạc Du nghi hoặc, nhưng vẫn là lui lại theo.
Phải biết là trong nháy mắt vừa rồi, ba vị Kim Đan cùng nhau lui lại, nhìn là biết hành vi theo bản năng.
Điều này nói rõ, ánh sáng này thật sự có vấn đề.
Không bao lâu sau, một vấn đề xuất hiện trong đầu năm người.
Bên trong xảy ra chuyện gì?
Nhìn về phía cổng, bọn hắn thấy ánh sáng đang dần sáng lên.
Dường như chiếm lấy tất cả bên trong, không chỉ như thế, còn có một số khí tức xuất hiện.
Tân Ngọc Nguyệt và Nhạc Du cũng có cảm giác này.
Mà tu vi của mọi người đào quáng cao thấp không đều, mấy người trong số bọn hắn có phát hiện, thế nhưng phần nhiều vẫn là không có động tác gì.
Khi thấy mấy người lui lại đều có chút không hiểu.
"Các ngươi đang làm gì? Phối hợp với quản sự? Không đến mức đó chứ?"
"Không phải, ngươi không có phát hiện ra sao?"
"Phát hiện ra cái gì?"
"Ánh sáng."
"Ánh sáng? Ánh sáng làm sao vậy."
Người lùi lại mồ hôi lạnh chảy ròng, giống như đang cảnh giác cái gì: : "Giống như hung mãnh yêu thú."
Vẻ mặt và lời nói của đối phương đều khiến người khác cảm thấy nghi hoặc.
Nhất là khi không chỉ có một người như thế.
Điều này khiến cho một số người không thể nhận ra đều không rõ ràng cho lắm.
Bọn hắn còn muốn mở miệng chế giễu người lui lại, thế nhưng nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người kia, lại không nói nên lời.
Lúc này, ánh sáng giống như chiếm lấy tất cả không gian bên trong, tựa như là đang gạt ra, chen không nổi liền muốn phá vỡ vách tường mà ra.
Răng rắc!
Vách tường đột nhiên bắt đầu rạn nứt, bên trong có ánh sáng đang thoát ra phía ngoài.
Dường như đang điên cuồng thu hẹp không gian, loại cảm giác này khiến cho mọi người có chút e ngại. Ánh sáng giống như là vặn vẹo, không giống với ánh sáng bình thường
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vô thức lui lại, trong lòng có một loại sợ hãi âm thầm.
"Có phải là quản sự đang nói đùa chúng ta hay không?"
Có người thậm chí còn mở phòng ngự ra.
Răng rắc!
Ầm!
Hòn đá bắt đầu rơi xuống, ánh sáng muốn hoàn toàn phá vỡ vách tường, khiến cho mọi người đều phải lùi lại, tiếng nổ vang rền vang lên.
Ầm ầm!
Toàn bộ vách tường vỡ nát, ánh sáng bị trói buộc bắt đầu chiếu rọi trong phạm vi lớn.
Tất cả mọi người ở đây đều bị hào quang chiếu rọi, trong lúc nhất thời hào, người người đều đứng thẳng bất động dưới hào quang, như là bị vật gì đáng sợ triệt để ngăn chặn. Hoảng sợ bắt đầu kéo dài trong lòng bọn họ.
Mà trong ánh mắt của bọn họ, phía trước có một đạo thân ảnh, hắn đứng dưới vách tường, không ngừng lướt qua.
Mỗi một lần lau, ánh sáng liền mạnh hơn một chút, loại áp lực kia lại nhiều thêm một phần.
Bọn hắn mơ hồ thấy trong vách tường có rất nhiều chữ viết xuất hiện, bọn hắn đọc không hiểu những văn tự này, nhưng lại mang theo khí tức đáng sợ, vừa huyền ảo vừa kinh khủng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Thì ra vách tường thật sự có bí mật. Người trước kia nói muốn nhìn bí mật một chút đã hối hận, hắn không muốn xem.
Bởi vì chỉ nhìn bí mật này một chút thôi đã khiến cho bọn hắn cảm thấy áp lực không gì sánh được, nếu như tiếp tục nhìn nữa, bọn hắn cũng không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Đám người Trịnh Thập Cửu cũng là như thế, bọn hắn cảm nhận càng thêm rõ ràng hơn.
Nhìn xem ánh sáng ngày càng cường thịnh, liền muốn bảo Giang Hạo dừng lại, nhưng mà căn bản lại không có cách nào mở miệng.
Chỉ có thể nhìn hắn lau vách tường, nhìn xem bí mật dần hiện ra rõ ràng.
Mà từ khi hào quang xuất hiện, sương mù xung quanh bắt đầu chuyển động, hào quang thậm chí xuyên thấu qua sương mù hướng ra phía ngoài.
Tả Thành đang trên đường đi lập tức nhận ra sự tồn tại của ánh sáng, hắn cực kỳ chấn động.
"Ánh sáng ở đâu ra?"
Hắn không dám khinh thường, lập tức để cho người ta ra ngoài hồi báo, chính mình thì đi qua xem xét. Nhưng mà dù tốc độ người đi có nhanh thế nào thì cũng không thể nào nhanh bằng ánh sáng được.
---
Bên ngoài Hải Vụ Động.
Một đạo ánh sáng nở rộ.
Sau đó phóng lên tận trời.
Hai đệ tử bình thường đang đi trên đường, khi nhìn đến hào quang thì đều ngây ngẩn cả người.
"Tỏa Thiên? Làm sao có thể? Là ai phát hiện?"
"Tỏa Thiên hiện thế, đây là vấn đề lớn."
"Không, không đến mức đó, Tỏa Thiên là vị kia tự tay khắc xuống, cũng không phải là ai cũng có thể quan sát, chỉ là ta không hiểu, vì sao lại có người phát hiện ra Tỏa Thiên."
"Mau mau đến xem sao?"
Trong lúc bọn hắn còn đang do dự, một thân ảnh màu trắng đã hướng về phía Hải Vụ Động.
Là Bạch Chỉ.
Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, hai người chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Cao tầng Thiên m Tông đã phản ứng lại, bọn hắn đi thì sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này Bạch Chỉ có chút rung động, Hải Vụ Động rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế mà xuất hiện biến hóa như vậy.
Cùng lúc đó.
Giang Hạo lau đi chút vết bẩn cuối cùng.
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
Lần này thu hoạch đại khái chỉ có chút này.
Lúc này hắn nhìn về phía những văn tự này, có thể đọc hiểu đại khái nội dung.
Điều này khiến hắn không khỏi cảm thán một câu:
"Người này đúng là đại tài."
Cái gọi là Tỏa Thiên, cũng không phải là khóa lại trời xanh, mà là thiên phú.
Người này cho rằng, thiên phú mà mỗi một chủng tộc lấy được luôn là không đổi.
Muốn có được càng nhiều thiên phú hơn thì phải phá vỡ hạn chế chủng tộc, phải khóa thiên phú của tộc khác lại rồi tiến hành di chuyển.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận