Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1516: Bắt Giang Hạo, Không Ham... Ỉ

Chương 1516: Bắt Giang Hạo, Không Ham... ỈChương 1516: Bắt Giang Hạo, Không Ham... Ỉ
 
 Thấy thế, Giang Hạo lập tức nói: "Hay là tiền bồi nễm thử bàn đào trước đi? Đào năm nay tốt hơn năm ngoái không ít."
 
 "Ngọt hơn năm ngoái?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
 
 "Không thể ngọt hơn được nữa, hiện tại hương vị vừa vặn, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngon miệng." Giang Hạo đáp.
 
 "Ngươi dự định lúc nào niết bàn?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt một chút, khẽ lắc đấu: "Không biêt." Hắn chưa nghĩ tới chuyện niết bàn. Niết bàn thành công lại mọc rễ nảy mầm, hãn là sẽ có bọt khí màu tím. Nhưng với tu vi bây giờ của mình thì cần gì? Đã không có thứ gì có thể giúp hắn tăng lên. Dù là có thêm thần thông thì tác dụng cũng không quá lớn. Bây giờ, người có thể giết chết _ mình, dù có sống lại một lần thì vân sẽ bị giết mà thôi. Không bằng cẩn thận một chút, trồn ở trong tông _ môn mây trăm năm. Như này sẽ tốt hơn rất nhiều.
 
 "Lo lắng thất bại?" Hồng Vũ Diệp tiện tay hái một quả, hỏi.
 
 "Có một chút." Giang Hạo suy tư chồc lát, nói: "Thành công cũng chỉ nhiều thêm một gốc Thần Thụ, thất bại chăng khác nào mất đi một cây đào ngọt."
 
 "Thần Thụ hình như không có chút hấp dẫn nào đối với ngươi?" Hồng Vũ Diệp đưa bàn đào trong tay ra ngoài. Giang Hạo thuận tay tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn.
 
 "Không cần cảm ơn ta." Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mặt, cười nói:
 
 “Hôm nay pha Sơ Dương Lộ, như thể nào?"
 
 Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, trong lúc nhãt thời liền buông bàn đào trong tay xuông, nói:
 
 'Trễ một chút đi, còn chưa tới. " "Đó chính là năm tiền?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Vâng." Giang Hạo gật đầu.
 
 "Một trăm vạn linh thạch đủ sao?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi. "Tiền bối không cần lo lắng mấy chuyện này, vẫn bồi tự có biện pháp. " Giang Hạo nói chắc như đỉnh đóng cột.
 
 Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì nữa.
 
 Giang Hạo cũng lập tức đổi để tài: "Thiên Đạo Trúc Cơ đang hội tụ khí vận thiên địa, xung quanh Thiên m Tông sẽ xuât hiện các loại cường giả, chắc là sẽ có người đến nhằm vào hoa của tiền bổi. "
 
 Hồng Vũ Diệp không nói gì thêm. Giang Hạo tiếp tục nói:
 
 "Văn bối đang nghĩ liệu có biện - pháp nào dân mầy người quây rồi này tới phía Huyết Trì kéo dài hay không." "Ngươi muốn làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.
 
 "Thật ra là muốn kiến thức ác niệm Cổ Kim Thiên một chút. " Giang Hạo nói rõ.
 
 Hắn chưa từng nhìn thấy ác niệm Cổ Kim Thiên, cũng không dám ở tùy ý nhắc tới ở trước mặt Cổ Kim Thiên. Hắn rất lo lắng chuyện người mà mình luôn đổi mặt đều là ác niệm Cổ Kim Thiên. Một khi như thể, mình sẽ rất nguy hiểm.
 
 Cho nên, hắn muốn tận mắt gặp ác niệm Cổ Kim Thiên một lần.
 
 Chỉ cần có người ngoài tới gần - Huyết Trì sẽ có khả năng dân xuất ác niệm, như thê mình liền có thể nhìn trộm một chút, hoặc là ít nhiều cũng có chút hiểu rõ.
 
 "Cổ Kim Thiên?" Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn.
 
 "Tiền bối cảm thấy cách bao xa thì mới an toàn?"' Giang Hạo hỏi.
 
 Hồng Vũ Diệp lắc đầu: "Không biết, nhưng lá gan của ngươi hình như đã càng ngày càng lớn."
 
 Nhìn vẻ mặt ngoài ý muốn của Giang Hạo, Hồng Vũ Diệp tiêp tục nói:
 
 "Ngươi biết có thể viếtra được _ quyển sách kia có ý nghĩa như thê nào không?"
 
 Giang Hạo biết đối phương đang nói tới Cổ Kim Đạo Thư.
 
 "ý nghĩa như thế nào?"
 
 Hắn xác thực không biết, hoàn toàn không biết gì đổi với cảnh giới này. "Đổi một cách nói khác vậy. " Hồng Vũ Diệp suy tư rổi nói: "Dù luyện hóa Tổ Long thì cũng không thể luyện ra đạo quả sánh ngang với quyển sách này."
 
 Đáng sợ như vậy sao?
 
 Nghe vậy, trong lòng Giang Hạo nhảy một cái.
 
 Cổ Kim Thiên đúng là mạnh, nhưng hắn còn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong đã bị vây ở Huyết Trì. Khi đó, hãn vừa mới khởi thê, còn chưa hoàn toàn bắt đấu, đã bị tự mình đánh gãy. Vốn cho răng có lẽ sẽ là đỉnh phong bình thường, nào nghĩ tới lại là vạn cổ đỉnh phong.
 
 Luyện hóa Tổ Long đều không được, Cổ Kim Thiên lại có thể tùy tiện viết ra.
 
 Có lẽ ngoại trừ Nhân Hoàng và những người khác tại thời đại Nhân Hoàng, mọi người đều không phải, là đổi thủ của Cổ Kim Thiên, ít nhất không phải là đổi thủ của Cổ Kim Thiên ở thời đỉnh phong.
 
 "Vậy hắn lấy xuống đạo quả, hẳn là yếu đi rổi đúng không?"' Giang Hạo hỏi.
 
 "Ngươi có biết hắn hái lúc nào không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo lắc đầu.
 
 Chỉ là, hắn lại lập tức giật mình, phía sau bị mổ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
 
 Không người biết quyển sách này viết từ lúc nào, nói cách khác trong năm tháng vô tận kia, Cổ Kim Thiên có khả năng đã ngưng tụ ra đạo quả mới. Khả năng này là mạnh hơn. Tùy tiện đi dò xét, xác thực rất nguy hiểm, phải cẩn thận một chút. Hồng Vũ Diệp đến nhanh rời đi cũng nhanh. Nhưng mà, đồi phương lại mời hãn tới học tập trận pháp.
 
 Rơi vào đường cùng, Giang Hạo cũng chỉ có thể tiền về phía Bách Hoa Hồ. Sau đó, hắn lần nữa rơi vào bên hổ, bắt đầu lĩnh hội Thiên Đao Thất Thức.
 
 Hắn thường xuyên đọc Vô Danh Bí Tịch, đạt được ích lợi không nhỏ. Đại thế thiên địa, vạn vật biến hóa, từ mảnh đến hơi, như là ngàn vạn biển hóa, vô cùng huyền ảo. Có khi nhìn một chút sẽ ngần người, quyển sách này sâu không lường được, bản thân bao hàm thiên địa. Lúc không đền Bách Hoa Hổ, hắn luôn lây việc tu luyện Thiên Đao Thất Thức làm chủ.
 
 Trong hổ, có đao ý vô tận biến hóa, càng lĩnh hội, hắn càng cảm thấy hiểu biềt của mình về Thiên Đao còn quá nông cạn, căn cơ không đủ củng cô. Cần tìm hiểu lại lần nữa, củng cô đao pháp, rèn luyện đao ý. Thời gian trôi qua rất nhanh. Không cẩn thận liền nhập thần. Thời gian một tháng bỗng nhiên trôi qua.
 
 Trong lúc đó, Giang Hạo tỉnh lại một lần, nhìn thầy mây đen bên ngoài đang ép gần, còn nghe được một số tiềng kêu gào, cũng có dầu vết đọ sức.
 
 Có cường giả tới.
 
 Nhưng mà đều không có ảnh hưởng tới tông môn, cũng không có ảnh hưởng tới khí vận thiên địa hội tụ. Lần thứ hai tỉnh lại, Giang Hạo nghe phía bên ngoài có tiếng cười nhạo truyền đến: "Minh Nguyệt Tông chỉ có đám rác rưởi các ngươi tới sao? Như vậy mà cũng muốn ngăn cản chúng ta? Thiên Tiên sơ kỳ? Là đi tìm cái chết sao? Chăng lẽ một Thiên Tiên trung kỳ đều không có sao? Ha ha ha ~ "
 
 Giang Hạo chỉ nghe thấy giọng nói, không biêt được tình huồng cụ thể. Nhưng Thiên Tiên sơ kỳ đúng là không phải át chủ bài của Minh Nguyệt Tông.
 
 Không biết lúc bọn hắn gặp mấy người Tư Trình, Vạn Hưu, còn có Hạo Nguyệt chân nhân thì sẽ có cảm tưởng gì.
 
 Đương nhiên, hắn nghe nói Kiếm Đạo Tiên lại tới.
 
 Đúng là một Kiếm Tiên bận rộn, môi lần làm gì đều là hăn. Bên ngoài Thiên m Tông.
 
 Ba người Tiên Tộc nhìn về phía khí vận thiên địa đang hội tụ ở trên bầu trời, có chút khó có thể tin nổi. "Người có đại khí vận cần gia trì đại khí vận kinh khủng như vậy? Giống như là một vòng xoáy vô tận, nêu như mà cho chúng ta một chút thì đều có thể nhanh chóng tấn thăng." Một nam tử trung niên Tiên Tộc cảm khái.
 
 u Dương Khánh Võ, Tiên Tộc, tu vi Chân Tiên viên mãn, đại biểu cho Tiên Tộc hành tẩu các bộ để lôi kéo rất nhiều chủng tộc và tông môn. Bên cạnh hắn còn có một nam một nữ, dàng vẻ tương đối trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi. Nam Chân Tiên hậu kỳ, tên là u Dương Huy. Nữ Chân Tiên trung kỳ tu vi, tên là Quý Tuệ.
 
 Bọn hắn tới đây không phải là vì đại khí vận, mà là vì Giang Hạo.
 
 "Xung quanh có rất nhiều cường giả, hơn nữa có cường giả đã đụng phải Thiên m Tông, nhưng mà không có chiếm được chô tôt."' u Dương Khánh Võ nghiêm túc nói: "Chúng ta chờ một chút, chờ Thiên Đạo Trúc Cơ bắt đầu thành tiên liền trực tiếp tiền vào Thiên m Tông. Đền lúc đó tẫt sẽ có dị tượng, sẽ có đầy đủ thời gian và cơ hội. Tìm được Giang Hạo liền rời đi, không nên ham chiến. Những thứ khác đều không cần."
 
 "Không phải chỉ có chúng ta để mắt tới Giang Hạo, đến lúc đó phải cẩn thận công kích đến từ những người khác nữa." Quý Tuệ nói.
 
 Bầu trời xuất hiện tiếng sấm nổ vang, đại khí vận triệt để hội tụ, tựa như một đại đạo kim quang chậm rãi mở ra. Lúc này, ánh sáng rơi vào Thiên m Tông. Một bóng người xinh đẹp bị ánh sáng bao phủ. Nàng ngãng đầu nhìn trời, chậm rãi đứng dậy.
 
 Trong chớp mắt, mây gió đất trời biển ảo, vòng xoáy khí vận chuyển động.
 
 Thiên Đạo Trúc Cơ cất bước đi về phía trời cao, chính thức bắt đầu thành tiên.
 
 "Động thủ." u Dương Khánh Võ nói. Bắt Giang Hạo, không ham chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận