Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 333: Một Năm Không Về, Nhà Đã Thay Đổi

Chương 333: Một Năm Không Về, Nhà Đã Thay Đổi
Chương 333: Một Năm Không Về, Nhà Đã Thay Đổi
Giang Hạo nhìn quặng mỏ không có một ai.
Cảm thấy mình cũng có chút duyên với quặng mỏ này.
Sau đó, hắn vẽ trận pháp lên mặt đất, phải câu thông Nhân Nguyên Trận, như thế mới có thể rời đi thuận lợi.
Thu hoạch lần này không nhỏ, hơn nữa còn biết được lau bảo vật cũng có thể cho ra bọt khí.
Sau khi trở về có thể dùng Thiên Đao làm thí nghiệm.
Để đó thời gian dài chắc chắn là không thích hợp, bởi vì dễ dàng bị Hồng Vũ Diệp biết được.
Không che giấu một ít át chủ bài, hắn không có cảm giác an toàn.
Không bao lâu sau, trận pháp được hắn vẽ xong.
Chẳng qua là khi hắn muốn kích hoạt trận pháp câu thông Nhân Nguyên Trận, trận pháp đột nhiên nhận ra sự tồn tại của hắn.
Chuyện này khiến Giang Hạo rất ngạc nhiên.
"Kết nối rồi sao?"
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy mình chỉ cần chỉ cần một ý nghĩ là có thể rời đi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn lại kiểm tra trận pháp dưới chân một hồi, còn chưa kích hoạt mà.
Dưới nghi hoặc, hắn rời khỏi trận pháp, thậm chí là lau trận pháp đi.
Thế nhưng hắn vẫn có khả năng kết nối với Nhân Nguyên Trận, thậm chí cảm thấy có thể ra ngoài sớm.
Tại sao lại như vậy? Vẻ mặt của Giang Hạo vô cùng nghi hoặc.
Hắn lập tức nghĩ tới Thiên Bia Sơn.
Nếu như nói có gì đó không bình thường, đó chính là hắn ghi tên tại Thiên Bia Sơn.
"Xem ra ghi tên lại tương đương với việc có đường lui."
Một khi gặp phải nguy hiểm, hắn có thể ra khỏi Thi Giới.
Hắn cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì vào thời khắc cuối cùng mới phát hiện ra loại chuyện này.
Sau đó, Giang Hạo lại vẽ trận pháp rồi kích hoạt trận pháp.
Giả vờ như mình đang dùng trận pháp để kết nối với Nhân Nguyên Trận.
Sau đó, chờ đợi lối đi mở ra là được.
Nhưng mà hắn có chút tò mò, nếu như tiếp tục lưu lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, sau khi rời khỏi đây có thể thông qua Càn Khôn Cửu Hoàn tiến vào hay không cũng là một vấn đề.
Sau khi do dự một chút, hắn quyết định lưu Càn Khôn Tử Hoàn lại nơi này.
Cũng không phải muốn tiến vào sau khi đóng cửa, mà là lo lắng lần sau không thể tiến vào, có thể mượn dùng Tử Hoàn để lén tiến vào.
Nếu như không vào được, cũng chỉ có thể nhờ người cầm Tử Hoàn về.
Cộng với cái này, hắn đã sử dụng bốn Tử Hoàn.
Sau này phải dùng cẩn thận.
Chủ yếu là cho con thỏ và Tiểu Li hai cái dùng làm đồ chơi.
Có chút thua thiệt.
---
Mấy ngày sau, Huyết Triều Lâm cực kỳ an tĩnh.
Đợi đến ngày cuối cùng, Giang Hạo liền cảm nhận được thông đạo đã mở ra.
Lúc này, hai con Đả Minh Kê đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Giang Hạo bất đắc dĩ, hắn không có khả năng nuôi Đả Minh Kê.
Hắn có Thiên Lý Na Di Phù, còn có Càn Khôn Cửu Hoàn.
Mỗi cái đều có dao động không gian.
Một khi nuôi Đả Minh Kê, như vậy một khi mình ra ngoài hoặc là trở về đều sẽ bị phát hiện.
Đó không phải là đang thông báo cho người khác, mình có năng lực dịch chuyển không gian hay sao?
Sau khi cho bọn chúng chút đồ ăn, Giang Hạo đáp lại Nhân Nguyên Trận.
Hắn lập tức hóa thành một đạo ánh sáng phóng lên bầu trời.
Lúc này, hắn thấy vô số đạo ánh sáng đang
Không ít người tới từ Huyết Triều Lâm.
Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một ít người quen.
Ví dụ như mấy người Cố Văn.
Nhìn thấy bọn họ, Giang Hạo cảm thấy vận may của mình không tệ.
Có thể hợp tác cùng những người này.
Nếu không, hắn không thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy.
Hơn nữa còn có không ít linh dược, có thể chậm rãi bán ra.
Gom góp được năm vạn.
Sau khi tiến vào chắc chắn sẽ có người thu được linh dược, cho nên không tính là gì.
Chỉ cần không phải quá đắt đỏ là được.
Không bao lâu sau, Giang Hạo đi ra khỏi Nhân Nguyên Trận.
Khi hắn đạp chân xuống đất, đã ở bên cạnh Thi Giới Hoa.
Bên cạnh còn có Mục Khởi sư huynh, Cố Thành và Thanh Du tiên tử.
Tu vi của Cố Thành và Mục Khởi tinh tiến đến gần đột phá.
Mà Thanh Du tiên tử đã tấn thăng Nguyên Thần.
Cố Thành cười, tiếp tục mở miệng:
"Xem ra tất cả mọi người đều có thu hoạch không nhỏ."
"May mắn mà thôi." Mục Khởi khiêm tốn nói.
Giang Hạo cúi đầu không mở miệng.
Nhưng mà hắn cảm giác được, Mục Khởi sư huynh chỉ là bởi vì thời gian, nếu không đã có khả năng tấn thăng Nguyên Thần rồi.
Hắn tấn thăng Kim Đan viên mãn mới được một hai năm, dù có cơ duyên cũng không đủ khiến cho hắn trực tiếp đột phá.
Cưỡng ép đột phá sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn.
Phải biết Mục Khởi có truyền thừa viễn cổ, không cần thiết phải vội vã như vậy.
"Sư đệ đột phá?" Mục Khởi ôn hòa nói.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu nói:
"Trùng hợp gặp được Thiên Bia Sơn."
Ném cơ duyên cho Thiên Bia Sơn là được.
"Nếu như Hàn sư đệ biết, nhất định sẽ càng thêm nỗ lực." Mục Khởi cười nói.
Giang Hạo: "…"
Khổ cho Hàn sư đệ rồi.
"Nếu tất cả mọi người không có việc gì, vậy các ngươi tiếp tục chăm sóc Thi Giới Hoa, chúng ta muốn trở về bẩm báo với sư môn." Thanh Du tiên tử nhìn Thi Giới Hoa rồi nhắc nhở:
"Sau khi thông đạo của Thi Giới Hoa kết thúc, sẽ kết quả rồi hóa thành một hạt giống. Gieo xuống trước khi lần sau mở ra mấy tháng là được."
Mục Khởi lập tức cúi đầu nói cảm ơn.
Mặc dù người Thi Thần Tông không có khả năng mang hạt giống ra ngoài, thế nhưng bọn hắn đúng là không biết loại chuyện này.
Nếu không sẽ tăng thêm phiền toái.
Chờ sau khi mấy người Cố Thành rời đi, Giang Hạo cũng cáo từ Mục Khởi.
Bởi vì hắn phát hiện Diệu sư tỷ đang đến đây, hắn ở lại thì có chút không thức thời.
Mục Khởi cười gật đầu.
Mặc dù có không ít vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn không hỏi.
"Giang sư đệ rời đi sớm như vậy sao?" Diệu Thính Liên cười chào hỏi.
Giang Hạo cúi đầu chào một cái, sau đó đi về chỗ ở của mình.
Đào quáng thời gian dài, vừa trở về còn có chút không quen.
Hắn lấy ra một chút linh dược, gửi trồng tại Linh Dược Viên.
Nuôi linh dược kiếm linh thạch là chuyện bình thường.
Dù sao cũng không phải là linh dược thượng phẩm, chắc là sẽ không có nhiều người để mắt tới.
Đừng nói đến việc hắn đã Trúc Cơ viên mãn, cách Kim Đan chỉ một chút.
Những người để ý đến số linh dược này đều cần phải cân nhắc một chút.
Trên đường trở về, hắn tình cờ nhìn thấy một nam tử chán chường đang đi lại ở trên đường.
Giang Hạo nhớ kỹ hắn, là Phong Dương của nhà ăn, mỗi tháng đều phải giao cho hắn ba mươi sáu khối linh thạch.
"Phong sư đệ?" Giang Hạo lập tức kêu lên.
Đối phương lúc này mới hồi phục tinh thần, thấy là Giang Hạo, trong mắt của hắn như có tia sáng.
Giang Hạo biết, Tiểu Li lại gây tai hoạ cho hắn.
"Giang sư huynh, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi?" Phong Dương kích động nói.
"Tiểu Li sư muội gây tai họa rồi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng không phải." Phong Dương bất đắc dĩ nói:
"Là sức ăn của Tiểu Li sư muội dường như lớn hơn, nguyên liệu nấu ăn trước đó không thỏa mãn được nàng, thế nhưng không cho nàng ăn lại dễ mang đến phiền toái cho quán cơm. Nửa năm qua, đều là ta giúp đỡ chỗng chịu. Cho nên…"
Nhìn ánh mắt đối phương mang theo sự mong chờ, Giang Hạo vội vàng nói:
"Cần bổ sung bao nhiêu linh thạch? Ta đương nhiên sẽ không để cho sư đệ tốn kém trong chuyện này."
"Một tháng đại khái thêm tám chín khối linh thạch." Phong Dương cũng không dám nhiều lời, chỉ nói lại tổn hao của mình.
"Tổng cộng nửa năm phải không?" Giang Hạo sau khi nghe đối phương xác nhận thì đưa cho hắn sáu mươi linh thạch.
"Nhiều, nhiều rồi." Phong Dương nói.
"Không nhiều." Giang Hạo khách khí nói.
Đưa thêm mấy khối linh thạch cũng là chuyện hiển nhiên.
Tiểu Li dù sao cũng là đệ tử ngoại môn, đối phương chịu ăn thiệt thòi nửa năm, đương nhiên là bởi vì mặt mũi của hắn.
Bởi vì tiện đường, Giang Hạo đi cùng Phong Dương một đoạn.
Thuận tiện hỏi thăm tình huống của mấy người Tiểu Li.
Ngoại trừ sức ăn biến lớn, Tiểu Li thật sự không làm chuyện gì lớn chọc giận người khác cả.
Nhưng mà chắc chắn là có chuyện nhỏ, nàng cũng không an phận.
Giang Hạo lại hỏi về con thỏ, Phong Dương đều nói tốt về con thỏ.
Quả nhiên, bạn bè trên đường đều cho Thỏ gia một lần mặt mũi.
Như thế có thể xác định, con thỏ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vì Mật Ngữ.
Sau khi tạm biệt Phong Dương, Giang Hạo trở lại sân nhỏ.
Chỉ là vừa mới đi vào, hắn đã nhíu mày.
Sau đó, hắn nhìn xung quanh một chút, cũng không có thêm vật gì khác.
"Xảy ra chuyện gì? Tại sao linh khí lại nồng đậm như vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận