Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 531: Hôn Thư

Chương 531: Hôn Thư
Chương 531: Hôn Thư
Giang Hạo ngồi trên ghế ngồi, rót cho mình một ly trà.
Mình tại Ma Môn, chỉ là muốn tiếp tục sống, mà người bình thường ở bên ngoài cũng chỉ là muốn tiếp tục sống. Từ một góc độ nào đó, bọn hắn thật ra đều giống nhau.
Đều đang giãy dụa.
"Là chết cóng sao?" Hắn hỏi.
"Không phải." Con thỏ lắc đầu:
"Bệnh hiểm nghèo quấn thân, không cứu nổi, chuyển sang nơi khác, nàng cũng không chịu nổi qua mùa đông này."
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Sinh lão bệnh tử là chuyện tất cả mọi người phải trải qua.
Phải xem trải qua như thế nào, có người hậm hực mà kết thúc, có người như phù dung sớm nở tối tàn, cũng có người lưu danh vạn thế.
Bình an, an lành, là một loại xa xỉ.
"Chuyện của Triệu Khuynh Tuyết thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Mộ kia không nể mặt Thỏ gia." Con thỏ chỉ nói câu này.
Như thế, Giang Hạo liền hiểu.
Cho dù là con thỏ cũng không thể tránh được, chỉ có thể nhìn mọi chuyện xảy ra như thế nào.
"Trạng thái Lâm Tri hiện tại như thế nào?"
"Không tốt, hơn nữa có càng nhiều người bắt nạt hắn. Bọn họ đều biết thiên tài vì cứu hắn mà không rõ tung tích, hắn mỗi ngày đều phải thừa nhận công kích. Mà hắn cũng lâm vào tự trách, cùng với hoài nghi bản thân."
Đây là chuyện Lâm Tri nhất định phải trải qua, không thể làm gì khác.
Giang Hạo lắc đầu, sau đó lại nói: "Quan tâm chuyện của Triệu Khuynh Tuyết một chút, có kết quả thì nói cho ta biết."
Tương lai Lâm Tri sẽ đi theo hướng phương hướng nào, Triệu Khuynh Tuyết đã trở thành điểm then chốt.
Nếu như nàng có thể sống, Lâm Tri có thể sẽ được hòa hoãn, nếu như chết thì đây sẽ là một khúc mắc khó giải. Loại ảnh hưởng này có khả năng hủy đi một người.
Trước đó mẫu thân hắn chết, nỗi khổ bị ức hiếp đều là bị động tiếp nhận.
Mà lần này lại không khác gì hắn tự động thủ giết chết người quan tâm hắn.
Bất kỳ khích lệ nào đều không thay đổi được sự thật Triệu Khuynh Tuyết bị sự nhỏ yếu của hắn hại chết.
Dù cho diệt Thiên Thanh Sơn, cũng không cách nào thay đổi sự thật.
"Chủ nhân, lúc Tiểu Li quét dọn vệ sinh, phát hiện bên trong có cái phòng tắm rửa ở giữa. Nàng hỏi có thể tắm rửa ở bên trong hay không." Con thỏ đột nhiên hỏi.
"Không thể." Giang Hạo lắc đầu, ngừng lại một lúc rồi nói:
"Ngươi đi mua cho nàng một cái tương tự, đặt ở chỗ của nàng, nếu như chỗ ở quá nhỏ thì nói lại với ta."
Hắn không yên lòng về chuyện con thỏ chuẩn bị phòng tắm.
Còn về phòng tắm bên này, đó là của Hồng Vũ Diệp, bất kỳ người nào sử dụng cũng dễ dàng đắc tội nàng.
Đến lúc đó Tiểu Li sẽ mất đi một huynh trưởng, con thỏ sẽ trở thành thỏ rừng.
Hắn lắc đầu, quay về phòng, bắt đầu tu luyện.
Lần này, hắn không học thuật pháp trước đó, mà là thuật Tỏa Thiên.
Loại thuật này quá đáng sợ, khiến cho hắn không dám truyền cho người khác.
Hồng Vũ Diệp hỏi, hắn đều không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ là qua một đêm, tu luyện không tiến triển chút nào.
Hắn rõ ràng cảm thấy có khả năng học được, nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái.
Cho dù mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra cũng không có bất kỳ trợ giúp gì.
"Thuật này thật sự là quỷ dị."
Đi vào sân nhỏ, hắn cẩn thận tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, phát hiện mấy tháng trôi qua vẫn không thấy biến hóa gì.
Mười ba năm, chỉ lớn thêm bảy lá cây.
Sau khi bảo con thỏ đi Linh Dược Viên trước, hắn một thân một mình đi tới sơn môn.
Lần này bốn người đều không có tu luyện, dường như đang nói chuyện phiếm.
Giang Hạo đưa ánh mắt nhìn về phía một tiên tử xinh đẹp:
"Giám định."
【 Lạc Chi: Giáo đồ thành kính Thiên Thánh Giáo, tu vi Kim Đan trung kỳ, nằm vùng Thiên m Tông Đoạn Tình Nhai, vì giám thị ngươi, cố gắng tìm ra bí mật Nhan Hoa lưu lại. Bây giờ phát hiện ra Chấp Pháp Đường âm thầm điều tra nàng, biết chuyện sắp bại lộ, trong lòng có chút lo lắng, mong muốn tìm một kẻ chết thay. Đáng tiếc người tiếp xúc không đủ nhiều, hiện tại cần gấp một người gánh tội nằm vùng cho nàng. 】
Thiên Thánh Giáo? Giang Hạo cảm khái, nằm vùng của Thiên Thánh Giáo đúng là rất nhiều.
Mính Y sư tỷ là một, Nhan Hoa là hai.
Bây giờ lại có Lạc Chi này, ba Kim Đan.
Nhưng mà chỉ có Mính Y sư tỷ là có suy nghĩ của mình, cũng ẩn giấu vô cùng tốt.
Tạm thời không có nguy hại gì đối với hắn, ngược lại sẽ giúp hắn.
Cho nên lúc cần nằm vùng, hắn cũng không đến mức làm gì đối phương.
Nếu không đã không có chuyện của Lạc Chi này rồi.
Sau khi giám định, Giang Hạo liền lặng lẽ rời đi.
Đã qua nhiều năm như vậy mà sự kiên nhẫn của Thiên Thánh Giáo đối với hắn vẫn không đổi, thế mà còn cảm thấy Nhan Hoa nắm giao bí mật cho hắn, còn tìm người giám thị.
Chỉ là đối phương dường như rất cẩn thận, không có tới gần hắn.
Như thế mà cũng bại lộ, hắn cũng không hiểu đối phương đã làm cái gì.
"Bây giờ đối phương cần tiếp xúc với người khác, sau đó để người ta gánh tội danh phản đồ, đúng là vô cùng thích hợp với ta, nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể tiếp xúc với nàng đây?"
"Cùng là Đoạn Tình Nhai, chắc là có cơ hội."
Suy tư rất lâu, hắn chỉ có thể nghĩ tới một loại khả năng, trao đổi nhiệm vụ tông môn. Cũng chính là để hắn đi thủ sơn môn, cùng là đệ tử Đoạn Tình Nhai, không phải là không có khả năng.
Nếu như đối phương muốn tìm kẻ chết thay, nhất định sẽ đồng ý, sau đó giao tiếp một chút, liền có thể có không gian rất lớn để lợi dụng.
"Chỉ sợ nàng không làm cái gì."
Hắn không thể chủ động động thủ, nhất định phải bị động làm kẻ chết thay, nếu không sẽ dễ gánh thêm tội tàn sát đồng môn. Một khi tội này được chứng thực thì không phải là thủ vệ hay là vào danh sách, mà là đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Tu vi mấy chục năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trở lại Linh Dược Viên, Giang Hạo còn đang suy nghĩ làm như thế nào mới có thể cùng đối phương trao đổi nhiệm vụ.
"Sư đệ, ngươi trở về rồi?" Giọng nói thanh thúy vang lên.
Là một vị nữ tử mặt mày hớn hở, mềm mại mỹ mạo, Diệu Thính Liên.
"Sư tỷ hình như đang vui?" Giang Hạo nói thẳng.
Hắn cảm thấy chuyện giữa Diệu Thính Liên và Mục Khởi có chút quái dị.
Chỉ là không có lạ lẫm như vậy, cũng không cần quá để tâm.
"Có sao?" Diệu Thính Liên nhìn xung quanh một chút rồi nói:
"Không có."
Giang Hạo: "…"
"Đúng rồi, ngươi cũng đã Kim đan sơ kỳ, tấn thăng cảnh giới có chút nhanh." Lông mày Diệu Thính Liên cau lại, nói:
"Trước kia cảm thấy ngươi rất nhanh, không nghĩ tới tuổi còn trẻ đã bước vào Kim Đan, qua mấy năm nữa ta không phải sẽ bị ngươi vượt qua hay sao?"
"Sư tỷ có thiên phú, ta chắc là không vượt qua được." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Thật ra thiên phú của Diệu sư tỷ vô cùng cao, thế nhưng nàng là người chỉ biết yêu đương, phí phạm thiên phú.
Nhưng mà tu vi vẫn tinh tiến rất nhanh, mười năm trước là Kim Đan trung kỳ, bây giờ Kim Đan hậu kỳ.
"Vậy sao? Không vượt qua được liền tốt." Diệu Thính Liên cười nói.
Nhìn đúng thật là rất vui vẻ, Giang Hạo nghi hoặc:
"Mục Khởi sư huynh cầu hôn sư tỷ rồi?"
"Cầu hôn? Cái gì cầu hôn?" Diệu Thính Liên ngoẹo đầu, tỏ vẻ nghe không hiểu, sau đó giả vờ lảo đảo, một tấm thiệp màu đỏ rơi xuống.
"Ai nha! Đây là cái gì nha, sư đệ xem cho ta một chút." Diệu Thính Liên nói xong liền đưa cho Giang Hạo.
"Hôn thư?" Giang Hạo mặt không thay đổi tiếp nhận tờ giấy.
"Hôn thư?" Ngón tay tinh tế của Diệu Thính Liên che miệng, kinh ngạc nói:
"Người nào, người nào, đọc tên đi."
Giang Hạo lườm đối phương, sau đó lại nhìn về phía Mục Khởi sư huynh đang đi tới phía sau.
Người kia có chút xấu hổ quay đầu.
"Đọc đi sư đệ, ngươi không biết chữ sao?" Diệu Thính Liên híp mắt thúc giục.
Vẻ mặt Giang Hạo vẫn không thay đổi, nhưng mà vẫn chậm rãi mở miệng:
"Gia lễ sơ thành, lương duyên tọa đế.
Tình đôn kiêm điệp, nguyện tương kính như tân.
Tường diệp chung lân, định khắc xương vu quyết hậu.
Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia.
Vĩnh kết vợ chồng, cộng minh uyên điệp.
Thử chứng.
Mục Khởi, Diệu Thính Liên."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận