Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 158: Nữ Ma Đầu Muốn Tới Chỗ Ta Tắm Rửa?

Chương 158: Nữ Ma Đầu Muốn Tới Chỗ Ta Tắm Rửa?
"Nghèo?"
Giang Hạo không hiểu:
"Luyện Đan Sư phải là chức nghiệp kiếm lợi nhiều nhất, vì sao lại nghèo?"
Đan dược vừa phổ biến lại quý, chỉ có đan dược bình thường mới rẻ hơn một chút.
Ví dụ như Trúc Linh Đan, là đan dược bình thường mà Trúc Cơ sơ kỳ dùng để tăng cao tu vi.
Mỗi một cảnh giới đều có đan dược này, những đan dược này thành đan dễ lại nhiều, hiệu quả bình thường, là thương phẩm thuộc về đại chúng, cho nên lợi nhuận đều không cao, thế nhưng ngoài cái này ra thì mấy cái khác đều cao mà.
Cho nên Đan Sư sao lại nghèo được chứ?
"Sư đệ cảm thấy Chúc Hỏa Đan có bao nhiêu Luyện Đan Sư?" Lãnh Điềm sư tỷ nhìn Giang Hạo rồi thở dài, trực tiếp nói đáp án:
"Hơn hai ngàn ba trăm người. Đây là Luyên Đan Sư có thể luyện đan dược Trúc Cơ trở lên, chỉ tính nhất mạch Chúc Hỏa Đan, không tính những cái khác ở bên trong.
Ngươi nói xem toàn bộ tông môn có bao nhiêu Chế Phù Sư? Chẳng qua chỉ có rải rác mấy trăm. Mặc dù cánh cửa chế phù thấp, chi phí cũng thấp, thế nhưng tương lai lại xa vời nhất. Cho nên ít người chế phù, lợi nhuận của phù triện trước đó như nào thì sau này cũng sẽ như vậy, rất khó xuất hiện biến hóa.
Luyện đan thì khác, địa vị cao, tương lai xa, một khi sáng tạo ra đan phương thì có thể kiếm được linh thạch liên tục không ngừng. Lúc luyện đan thậm chí cũng lợi cho việc tu luyện, cho nên người luyện đan cũng nhiều hơn người chế phù rất nhiều.
Đương nhiên, thật ra rất nhiều người đều biết chế tác phù đơn giản, cho nên mới không ai thèm Thần Hành Phù này. Đây cũng là sự trùng kích mà cánh cửa thấp mang tới.
Mà so sánh với chế phù, cánh cửa của luyện đan lại vô cùng cao."
Giang Hạo hơi kinh ngạc, Chúc Hỏa Đan Đình thế mà lại có nhiều Luyện Đan Sư như vậy?
Nếu như ra ngoài còn không phải kiếm điên rồi hay sao?
Nhưng nhớ tới tình huống của Thiên Thổ Thành, hắn cảm thấy sức mua của bên kia quá thấp.
Cũng không dễ kiếm tiền.
"Sư tỷ nói tiếp đi." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Hắn muốn biết tình huống là như thế nào.
Lãnh Điềm tiên tử hơi bất đắc dĩ, nói:
"Cánh cửa cao, đã nói lên hao phí nhiều linh thạch, Đan Đình nhất mạch mặc dù cho rất nhiều viện trợ, nhưng luyện đan cần không ngừng thí luyện mới có thể tiến bộ. Mỗi một lần đều là một khoản linh thạch.
Sư đệ chế phù cũng cần phải mua tài liệu mà đúng không? Cho nên, ngươi suy nghĩ một chút xem Luyện Đan Sư cần hao phí bao nhiêu tài liệu đây.
Cộng với tỉ lệ thất bại cao, đó là mất cả chì lẫn chài. Nhưng mà, để tăng thuật Luyện Đan lên thì cần phải không ngừng luyện tập."
"Có thể hiểu được." Giang Hạo gật đầu.
Cũng là bởi vì nguyên nhân này, hắn mới từ bỏ trở thành Luyện Đan Sư.
Hiệu quả chậm, nguồn vốn lớn, còn cần thiên phú.
Vẫn là chế phù dễ dàng hơn.
"Thế nhưng có thể luyện được đan dược Trúc Cơ trở lên, chắc đều có thể kiếm được không ít linh thạch mà?" Giang Hạo hỏi.
"Bởi vì đan dược bình thường thực sự quá nhiều, giá cả bán ra không cao, bán đan dược còn bị ép giá, đây là tông môn chiếu cố chúng ta. Tuyết Liên Các cực ít bán đan dược bình thường."
Lãnh Điềm tiên tử nhún vai, nói:
"Cho nên, Luyện Đan Sư cấp Trúc Cơ thật ra rất nghèo. Nhưng có thể nhảy đến Kim Đan thì có thể thoát khỏi cảnh này.
Dù sao hai ngàn ba trăm Luyện Đan Sư, có năm phần là Trúc Cơ, Kim Đan đại khái có hai phần. Nguyên Thần chiếm một phần rưỡi, Luyện Thần hẳn cũng gần được một phần rưỡi, Phản Hư trở lên thì lác đác không có mấy."
"Phản Hư trở lên là cảnh giới gì?" Giang Hạo đột nhiên tò mò hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm." Lãnh Điềm tiên tử lắc đầu, sau đó nói:
"Nghe nói trong Đan Đình cũng chỉ có mấy Luyên Đan Sư Phản Hư trở lên thôi, nghe một số tiền bối nói là nội tình của chúng ta quá mỏng."
Giang Hạo có thể hiểu được, Chúc Hỏa Đan Đình mặc dù có nhiều Luyện Đan Sư, nhưng chất lượng gần như đều tập trung ở Trúc Cơ.
Nhưng mà số lượng nhiều, mang ý nghĩa tương lai sẽ có nhiều người đi lên hơn.
Có Luyện Đan Sư cao cấp, như vậy nội tình sẽ càng ngày càng dày.
Rèn đúc yếu hơn một tầng, còn chế phù… căn bản không được đặt ở trong mắt.
So sánh với chế phù, tông môn để ý đến Trận Pháp Sư hơn.
Thế nhưng Trận Pháp Sư cũng không dễ kiếm tiền.
Cánh cửa không kém luyện đan là bao.
Bởi vì quá khó khăn.
"Sư tỷ là nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình sao?" Giang Hạo hỏi.
"Ừm." Lãnh Điềm tiên tử gật gật đầu, có chút xấu hổ nói:
"Thiên phú luyện đan của ta thực ra có chút thấp, nói ra có chút xấu hổ. Nhưng ta và một số sư huynh sư tỷ cũng đã nghĩ đến phương pháp phá giải, muốn trở thành Luyện Đan Sư Kim Đan, biện pháp tốt nhất là tấn thăng Kim Đan trước, sau đó tiếp tục luyện đan."
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
Tấn thăng trước đúng là sẽ tốt hơn một chút.
Tu vi cao, làm chuyện gì cũng đều thuận tiện hơn.
Sau đó, hắn liền cáo từ Lãnh Điềm sư tỷ.
Sau khi mua một chút tài liệu chế phù, Giang Hạo quay về sân nhỏ.
Vừa mới tiến vào sân nhỏ, đã thấy con thỏ sưng mặt sưng mũi bị treo ở trên nhánh cây, không biết sống chết.
Thấy cảnh này, Giang Hạo liền biết, Hồng Vũ Diệp tới.
Hắn lập tức quan sát bốn phía.
Trong lúc ngẩng đầu, vừa vặn thấy Hồng Vũ Diệp đi tới ban công.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đều không nói tiếng nào.
Sau đó bóng đỏ trên người Hồng Vũ Diệp xuất hiện, nàng đi tới trước mặt Giang Hạo chỉ trong nháy mắt, bình tĩnh mở miệng:
"Chỗ này của ngươi không có nơi tắm rửa à?"
Câu hỏi này khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cung kính trả lời:
"Có thì có, thế nhưng không có thùng gỗ."
"Nhớ chuẩn bị kỹ càng." Hồng Vũ Diệp đi đến dưới Bàn Đào Thụ, tiện tay ném con thỏ vào trong góc hẻo lánh, nàng hái một quả đào rồi nhìn về phía Giang Hạo:
"Nếu như lúc ta muốn dùng mà không có, ngươi phải gánh chịu lửa giận của ta."
Mặc dù không rõ tại sao Hồng Vũ Diệp lại muốn tới đây tắm rửa, thế nhưng Giang Hạo cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý:
"Vâng, vãn bối biết phải làm thế nào."
Hắn chỉ hy vọng lần sau đừng làm khó dễ hắn nữa.
"Ngươi sắp tấn thăng Nguyên Thần rồi sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Nói xong nàng lại hái một quả đào còn chưa chín, thuận tay ném cho Giang Hạo:
"Ta nhớ rằng trước đó ngươi nói là ngọt, hiện tại ngươi thử một chút đi."
"Tiền bối, đào này…” Giang Hạo nhìn quả đào con chưa chín, muốn nói rõ lí do.
Thế nhưng đối diện với khí tức phun trào của đối phương, khiến cho hắn không thể không đổi lời:
"Vậy để ta thử một chút."
Hắn nhìn Bàn Đào Thụ, phát hiện những quả đào chín đã biến mất.
Con thỏ ăn?
Cắn một miếng, Giang Hạo cảm thấy có chút chua, thơm thì thơm, thế nhưng không đủ ngọt.
"Ngọt hay là chua?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ngọt, thơm ngọt." Giang Hạo đáp.
"Ngọt sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, giống như cười mà không phải cười.
"Ngọt." Giang Hạo gật đầu tiếp.
Ầm!
Mặt tường sân nhỏ truyền ra tiếng va đập, Giang Hạo bị khí tức bàng bạc đẩy lên trên tường.
Phía sau lưng có chút đau nhức.
Hắn lập tức lấy lại tinh thần, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng của Hồng Vũ Diệp đâu nữa.
Rất nhanh, một giọng nói dễ nghe vang lên cạnh tai:
"Ta cũng sẽ không để ngươi ra ngoài cùng ta một cách vô ích, đồ trên mặt bàn là của ngươi. Trước khi tấn thăng Nguyên Thần, ngươi tốt nhất nên tra tư liệu."
Lúc này trên mặt bàn nhiều thêm một quyển thư tịch, Giang Hạo tò mò đi đến bên cạnh bàn, cầm thư tịch lên, phía trên viết bốn chữ lớn —— ---- 《 Hòa Quang Đồng Trần 》.
"《 Hòa Quang Đồng Trần 》, đây là thư tịch gì?"
Hắn nghi hoặc lật trang thứ nhất ra, trên đó có viết một câu: Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần. Tiến, có thể đi ngàn vạn dặm. Lui, sẽ có thể biến mất không chút dấu vết ở trong đám người.
"Đây là thân pháp?"
Hắn tiếp tục nhìn xuống.
Thân pháp là thứ cần thiết trước mắt đối với hắn.
Trước đó ngoại trừ Ma Âm Thiên Lý ra, hắn không có thân pháp nào khác cả.
Bây giờ có 《 Hòa Quang Đồng Trần 》này rồi, có lẽ sau này sẽ thuận tiện hơn không ít.
Cũng không biết có thể đạt đến mức nào.
Trong lúc hắn tiếp tục lật xem, bỗng có tiếng kêu rên truyền tới.
Con thỏ tỉnh.
Lần này, nó không kêu rên bao lâu đã ngừng lại, lập tức bò dậy từ dưới đất:
"Chủ nhân, có phải ngài đã trở lại rồi không? Bạn bè trên đường đang nhắc nhở ta, ngài đã trở về."
Không bao lâu sau, con thỏ liền thấy Giang Hạo ngồi bên cạnh bàn, liền hưng phấn chạy tới.
"Chủ nhân, ngài có mang quà về cho ta không?" Con thỏ nhảy lên trên bàn, hỏi với vẻ mong đợi.
"Không có." Giang Hạo khép sách, lại lắc đầu.
"Chủ nhân, bạn bè trên đường đều mở tiệm đến rất muộn, không bằng bây giờ ngài đi mua cho ta một cái đi?" Con thỏ chuyển động vòng cổ, nói.
"Không có lễ vật, thế nhưng có mang theo những thức khác." Giang Hạo cầm sợi dây ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận