Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 318: Cường Giả Không Thể Trêu Vào

Chương 318: Cường Giả Không Thể Trêu Vào
Chương 318: Cường Giả Không Thể Trêu Vào
Giang Hạo ở mỏ quặng mấy ngày.
Thu hoạch coi như không tệ, cộng thêm ngày hôm nay, hắn đã ở trong Thi Giới tròn năm tháng.
Tính ngày, bây giờ chắc là mười lăm tháng sáu.
Năm tháng, kiếm lời ba vạn linh thạch, còn có số lượng lớn khoáng thạch và linh dược.
"Không biết tới bao giờ mới có thể đào được một khoáng thạch đáng tiền."
Giang Hạo dừng đào, nhìn xuống bảng điều khiển thay đổi.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi sáu 】
【 Tu vi: Nguyên Thần hậu kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân 】
【 Khí huyết: 55/100 (có thể tu luyện)】
【 Tu vi: 57/100 (có thể tu luyện)】
【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được)】
"Hơn năm mươi, chia bình quân ra một tháng chỉ có bốn, năm bọt khí."
Suy nghĩ một lát, Giang Hạo cảm thấy còn làm được. Dù sao trong đó có hơn nửa tháng không đào quặng, nếu không có thể còn nhiều hơn bây giờ.
Tiến độ miễn cưỡng đuổi kịp Thiên Hương Đạo Hoa, không chỉ vậy, còn có thêm hơn ba vạn linh thạch.
Nuôi Thiên Hương Đạo Hoa cũng không thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy.
Lần này, hắn tiến vào Thi Giới, có thể nói là thu hoạch cực lớn.
Sau này, xem thử có thể mua được Thiên Thanh Hồng ở đây không.
Hắn đã bảo đám người Cố Văn tìm giúp, chắc mấy ngày tới là có thể có tin tức.
Theo lý thuyết, chỉ cần có người có, nhất định sẽ bán ra.
Bởi vì mua theo giá bình thường, sau khi đối phương nhận được linh thạch có thể mua vào khoáng thạch với giá thấp, sau khi rời khỏi đây lại bán RpZcIQỪ thạch với giá bình thường, cho dù mua một tiền Thiên Thanh Hồng, hắn cũng sẽ kiếm lời một hai nghìn linh thạch.
Hạ thấp giá khoáng thạch thêm một ít, cũng có thể kiếm lời ba, bốn nghìn.
Gần đây bán khá nhiều khoáng thạch, chính là sử dụng cách như thế.
Đám người Cố Văn dùng linh thạch mua pháp bảo cùng với đan dược của người khác với giá theo thị trường, sau đó đối phương lại dùng linh thạch mua khoáng thạch.
Như vậy, sau khi bọn họ rời khỏi đây có thể kiếm lời được một khoản, đám người Cố Văn cũng có thể kiếm thêm rất nhiều.
Nhường lợi, đôi bên cùng có lợi.
Quặng không nhiều, tất cả mọi người đều bán ra, một khi nhiều, tất cả mọi người sẽ sợ.
Cho nên bọn họ bán càng nhiều quặng càng kiếm lời.
Bây giờ, chỉ cần có người có Thiên Thanh Hồng, sẽ biết bọn họ bán quặng giá thấp, rất ít người không bán.
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục vung cái cuốc trong tay lên.
Hắn ở đây mấy ngày, vẫn không ra ngoài.
Chăm sóc linh dược, đâu có kiếm lời nhiều bằng đào quặng.
Đào xuống chính là bọt khí.
【 Tinh thần +1】
【 Lực lượng +1】
【 Sức chịu đựng +1】
Tố chất thân thể đang không ngừng được tăng cường, tuy không quan trọng, nhưng sau khi có thể tu luyện bí tịch vô danh, Giang Hạo cảm giác về điều này càng thêm rõ ràng.
Điều này cũng chứng tỏ hắn che giấu càng lúc càng tốt.
Chung quy sẽ có một ngày, Hồng Vũ Diệp không có cách nào nhìn thấu được sự che giấu của hắn.
Khi đó, hắn lại có năng lực phản kích.
Cô cô cô!
Âm thanh có tiết tấu của Đả Minh Kê lại vang lên.
Giang Hạo thu quặng, lập tức rời đi.
Tuy không biết bị vây khốn ở chỗ này sẽ thế nào, nhưng không nhất thiết phải mạo hiểm.
...
Bên ngoài.
Trời vừa sáng.
Mộ Dung Thanh Thanh sử dụng cành cây vẽ gì đó với mỏ quặng.
"Mộ Dung tiên tử đang làm gì vậy?" Cố Văn nhìn thấy vậy, tò mò hỏi.
"Xem sơn động này nguy hiểm tới mức nào." Mộ Dung Thanh Thanh đáp lại.
Cố Văn chờ một lúc, thấy Mộ Dung Thanh Thanh thu hồi cành cây, mới hỏi:
"Thế nào?"
"Không dự đoán được nguy hiểm như vậy, có rất nhiều sức sống." Mộ Dung Thanh Thanh nói.
"Nói như vậy, có thể đi vào tìm kiếm tới cùng?" Đinh Dư hỏi.
Bọn họ nói là tình hình sau khi mỏ quặng đóng kín.
Khi đó mới có giá trị thăm dò.
Bây giờ chỉ có quặng.
Năm người bọn họ là Kim Đan, ở bên ngoài cũng là tồn tại không tệ, có tư cách tìm kiếm tới cùng.
Trước đây, bọn họ đều là Trúc Cơ, tất cả mọi người rất yếu, bây giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Có cơ duyên, có linh thạch, còn muốn gì nữa? Ta cảm thấy làm vậy là quá tham lam rồi." Hạ Đông không định mạo hiểm.
"Chỉ có Giang đạo hữu là rất thuần túy, chỉ cần linh thạch." Gia Cát Chính nói.
"Không đi thì không đi, nếu chẳng may không ra được cũng thật sự phiền phức." Đinh Dư phẫn nộ nói.
Hắn vừa dứt lời đã lập tức nhìn về phía rừng cây, vẻ mặt trầm xuống:
"Có người đến, hơn nữa đã phá hủy tất cả những thứ ta để lại."
Năm người lập tức đứng lên, quay mặt về bên ngoài.
Lúc này, hai bóng người từ trong rừng cây đi ra.
Một nam một nữ, nam mặc trang phục màu đen, nữ mặc trang phục màu trắng.
Bọn họ đều không có cách nào nhìn thấy rõ tu vi của hai người này.
Lần này, trong lòng đám người Gia Cát Chính trở nên nặng nề, biết người tới lần này là cường giả không thể trêu vào.
"Hai vị tiền bối tới đây là?" Cố Văn mở miệng đầu tiên, cung kính hỏi thăm.
"Ta nghe nói các ngươi bán quặng, nên tới xem thử." Mạc Thiên mở miệng cười.
Người đến là Mạc Thiên và Diệp Lạc.
Bọn họ tốn không ít thời gian mới tìm được, nếu không chắc hẳn đã qua từ lâu.
"Phía bên chúng ta chỉ là một số quặng rẻ tiền. Nếu tiền bối cần, chúng ta đương nhiên sẽ dùng hai tay dâng lên." Vẻ mặt Cố Văn cung kính.
"Chúng ta cũng có chút hứng thú với quặng thôi, tuy nhiên chúng ta không phải tới cướp." Diệp Lạc lộ ra vẻ mặt ôn hòa, nói:
"Hai chúng ta chỉ muốn mượn một ít linh thạch của mấy vị tiểu hữu."
"Tiền bối có khó khăn, chúng ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, mượn thì quá phận, chúng ta tặng.
Không biết hai vị tiền bối cần bao nhiêu?" Vẻ mặt Cố Văn vẫn cung kính.
"Đương nhiên là có bao nhiêu mượn bấy nhiêu." Diệp Lạc nhìn năm người mỉm cười nói:
"Các ngươi chắc hẳn có không ít sư huynh, sư tỷ cũng tới nhỉ?"
"Tiền bối nói đùa, chúng ta tới từ môn phái nhỏ, sư huynh sư tỷ thua xa hai vị tiền bối." Cố Văn khiêm tốn nói.
"Môn phái nhỏ?" Mạc Thiên nhìn chằm chằm vào Gia Cát Chính nói:
"Sơn Hải Kiếm tông là môn phái nhỏ à?"
Sau ánh mắt hắn lại nhìn Cố Văn:
"Thiên Văn Thư Viện ở phía tây trở thành môn phái nhỏ từ bao giờ vậy?"
Nghe được những lời này nói, trong lòng Cố Văn càng thêm nặng nề.
Những người khác cũng vậy.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, đều hiểu đối phương muốn diệt khẩu.
Nhưng bọn họ muốn thoát đi cũng không dễ dàng gì.
Khoảng cách quá gần, chưa chắc đã dùng kịp pháp bảo giữ mạng.
Cố Văn vẫn duy trì nụ cười mỉm. Hắn vốn định nói thêm vài câu để kéo dài thời gian.
Cũng ngay vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng Đả Minh Kê.
Tuy nhiên hắn lập tức ném ra một phù lục.
Trên đó viết một chữ Phòng.
Trước khi tiến hành phòng ngự, hắn lại quay đầu xông về phía mỏ quặng:
"Vào sơn động."
Đi vào có có thể thoát khỏi hai vị cường giả này trong thời gian ngắn, nhất là bên trong có rất nhiều sức sống.
Có lẽ bọn họ có thể chạy khỏi khỏi đây.
Không lợi dụng mỏ quặng, bọn họ căn bản không có cách nào khác.
Bốn người khác cũng cân nhắc được lợi hại trong đó, tất cả đều ném ra phòng ngự mạnh mẽ, xông về phía mỏ quặng.
Nhưng vào lúc bọn họ xông qua, lại nhìn thấy Giang Hạo đang lao ra ngoài?
Cố Văn vốn định ngăn cản, nhưng... . .
Đối phương quá nhanh.
Hắn căn bản không giữ lại được.
Một Trúc Cơ hậu kỳ có thân pháp lợi hại như thế sao?
Như ẩn như hiện, giống như ánh sáng lại giống như bóng mờ.
Khó có thể nào nhìn thấy rõ, không có cách nào xác định được.
Đây là… Hòa Quang Đồng Trần!
Sao có thể như vậy được?
Bởi vì tất cả mọi người không đoán đến sẽ gặp phải người, cho nên chờ tới lúc kịp phản ứng, tất cả đều đã muộn.
Tuy Giang Hạo kịp phản ứng, nhưng vẻ mặt nghi ngờ.
Năm người này làm sao vậy?
Bọn họ muốn đi vào tìm kiếm tới cùng à?
Lá gan có thể tăng lên sao?
Giang Hạo hạ xuống cửa sơn động, lúc này nhìn thấy bên trong bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Hắn không có cách nào đi vào hỏi thăm.
Hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng trêu tức:
"Năm người chạy mất, lại có một người tới, đáng tiếc yếu hơn, xem ra không có mấy linh thạch."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận