Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 550: Sau Khi Bỏ Xuống, Liền Có Thể Tỏa Thiên

Chương 550: Sau Khi Bỏ Xuống, Liền Có Thể Tỏa Thiên
Chương 550: Sau Khi Bỏ Xuống, Liền Có Thể Tỏa Thiên
Xem phong thư trong tay, Giang Hạo có chút kinh ngạc.
La Trung đưa tin cho hắn?
La Trung là ai?
"La sư huynh nói, cảm tạ lúc trước Giang sư huynh đã cho thiếp mời, không phụ nhờ vả, bây giờ có thể báo đáp một ít." Đệ tử Chúc Hỏa Đan Đình giải thích vài câu xong liền cáo từ rời đi.
Giang Hạo đã nhớ ra, là vị sư huynh lúc trước mua thư mời của hoàng tộc.
"Ta hình như từng nói muốn hắn làm chút chuyện, chỉ là không nghĩ hắn lại làm thật."
Hắn thấy đây là lời xã giao, sẽ không có người để ý.
Cảm khái một lát, hắn liền thu hồi phong thư, đêm nay trên đường tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ xem một chút. Không đến mức ảnh hưởng tới việc tu luyện Tỏa Thiên Chi Thuật.
Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không có khiến cho ba vị khác cảm thấy hứng thú.
Bọn hắn vẫn trông coi sơn môn.
Ban đêm.
Đến thời gian nghỉ ngơi, Giang Hạo mới ngự kiếm rời đi. Trên đường hắn lấy phong thư ra và bắt đầu quan sát.
Lần xem xét này khiến cho hắn ngoài ý muốn. Những gì thấy trên đường đi đối phương cũng ghi chép lại, cũng xem như biến đổi bất ngờ.
Thế nhưng mấy thứ này đều không có gì, nội dung chính bắt đầu từ lúc tiến vào Hoàng thành.
La Trung nghe thấy có người muốn thay thế hoàng tộc, mà hắn không may bị phát hiện.
Đối phương có tu vi cao cường, hắn căn bản không thể phản kháng, may mà người kia cũng không phải là vì giết người.
Mà là vì tế tự.
Hiến tế người sống.
Chờ La Trung kịp phản ứng lại, hắn phát hiện mình bị trói trên trụ đá của một tế đàn.
Sau đó, Giang Hạo chỉ thấy ghi chép mơ hồ, La Trung không biết rất nhiều người, hắn chỉ biết là người nơi này đang cố gắng chiếm lấy đồ của Hoàng tộ.
Người hợp tác cùng bọn hắn còn có một nhà Thượng Quan.
Nửa đường bị hoàng tộc phát hiện, dường như còn bị rơi vào bẫy rập, nhưng mà đám người này vẫn còn có nhiều thủ đoạn, bọn hắn thậm chí mua chuộc một số người Hoàng tộc.
Khiến cho hoàng tộc trọng thương.
Chỉ là vào lúc mấu chốt lại có người xuất hiện, người tới như ngân hà sáng chói, là cường giả khó mà nói rõ. Nhưng mà có một bàn tay vươn ra từ trong hư vô, ngăn cản cường giả.
Trận chiến này đánh đếb mấy tháng, ban đầu Hàng tộc tất bại, thế nhưng hình như chỗ khác lại có người ra tay, cho Hoàng tộc cơ hội thở dốc.
Như thế mới có cân bằng. Mà người phá vỡ cân bằng chính là một vị nam tử hạ xuống từ trên trời.
Trên người hắn có khí độc, tướng mạo xấu xí.
Nhưng sự xuất hiện của hắn lại tựa như gió xuân, hào quang thánh hiền chiếu rọi, trấn áp tất cả mọi người phía dưới.
Cuối cùng, hắn nói một tiếng xin lỗi với tất cả mọi người rồi đứng dậy rời đi.
Xuất phát từ lòng tốt, hắn cứu hết tất cả những người bị trói, bao gồm cả La Trung.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Rất nhanh liền thấy La Trung bởi vì vận khí tốt, có cơ hội đối mặt với đối phương, vì thế mở miệng hỏi thăm tên tuổi.
Người tới, Thượng An Đạo nhân.
"Thượng An tới Nam Bộ rồi?"
Giang Hạo đang ngự kiếm vô thức dừng lại, trong lúc nhất thời lại có chút lo lắng.
Bản thân mình đã phong ấn Mị Thần lại, theo lý thuyết sẽ có khúc mắc nhất định với Thượng An. Một khi tìm tới cửa, hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Ban đầu không có gì, một người tại Đông Bộ, một người tại Nam Bộ, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng hôm nay Thượng An tới Nam Bộ, vấn đề liền lớn.
Mặc dù Thượng An Đạo nhân không đến mức làm gì đó, nhưng mà cường giả dù sao cũng là cường giả.
Giang Hạo khẽ thở dài một cái, cảm thấy mình vẫn nên mau chóng tăng cao thực lực.
Nhưng mà hắn cũng không định sửa đổi kế hoạch. Hiện tại cứ học Tỏa Thiên Chi Thuật trước đã.
Ghi chép phía sau cũng không phải là chuyện gì lớn.
Bởi vì Thượng An Đạo nhân trùng hợp xuất hiện, hoàng tộc chiếm thế chủ động, chuyện cũng lắng lại.
La Trung cũng tìm được người ước định với hắn, cuối cùng dắt tay rời đi, bây giờ đang ẩn cư tại một địa phương nhỏ.
Xem xong thư phong, Giang Hạo cũng chỉ có thể nói một câu "Chúc mừng" trong lòng.
Hắn cũng muốn tìm một chỗ không người quấy rầy để ẩn cư, trồng hoa đào mỏ.
Đáng tiếc, chuyện này rất không có khả năng.
Giang Hạo cười cười, liền đến tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Vừa đến đã phát hiện Hải La Thiên Vương có chút suy sút.
Thế nhưng trong mắt lại mang theo tinh quang, dường như rất đắc ý trên tinh thần.
Giang Hạo không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không mở miệng hỏi thăm.
Lần này hắn khoanh chân ngồi trước nhà tù số ba.
Nam Cung Nguyệt cau mày, lần này nàng không cảm nhận được gì, không còn gió lốc và gợn sóng như trước đó nữa.
Đừng nói là nàng, hai người khác cũng không hiểu Giang Hạo rốt cuộc đang muốn làm gì.
Lần này, Giang Hạo tìm được loại cảm giác hư vô mờ mịt kia. Thế nhưng lại giống như người bình thường đối mặt với không khí, biết có tồn tại, nhưng lại không gặp được, không bắt được.
Qua một lúc lâu sau.
Giang Hạo rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, trở lại sân nhỏ tưới nước cho hoa xong liền đến sơn môn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn đang tiếp tục trải nghiệm cảm giác tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp, một khi mất đi cái loại cảm giác này liền phí công vô ích.
Một tháng sau.
Đầu tháng mười hai.
Giang Hạo nhìn bảng, yên lặng không nói.
【 Khí huyết: 100/100 (có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 100/100 (có thể tu luyện) 】
Có thể tấn thăng, thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình
Tỏa Thiên Chi Thuật có khả năng học được.
Lại qua một tháng.
Đầu tháng Một.
Giang Hạo khoanh chân ngồi trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Bình tĩnh an hòa, không nhìn ra bất kỳ thứ gì.
Đám người Hải La Thiên Vương bị hành động của Giang Hạ khiến cho không hiểu.
Căn bản không biết hắn đang làm cái gì.
Bởi vì lần trước, Nam Cung Nguyệt cũng không có tùy ý lên tiếng.
Thế nhưng những hành vi của người ngày đối với nàng lại khiến cho người ta cực kỳ chán ghét.
Giang Hạo
Xung quanh có một sợi sương mù màu trắng đang phiêu đãng.
Đây là mấu chốt của Tỏa Thiên Chi Thuật, Giang Hạo muốn tóm lấy nó. Đã lâu như vậy, hắn vươn tay không ngừng bắt lấy, nhưng lại không thể bắt được.
Rõ ràng đã nhận ra khí tức biến hóa, rõ ràng biết được thuật pháp kéo dài. Hiểu rõ tất cả nhưng vẫn không thể chạm đến.
Nhìn nó, thật giống như đang nhìn vật có thể gặp mà không thể cầu.
Không biết qua bao lâu, Giang Hạo buông bàn tay xuống. Hắn có chút hiểu rõ, lại có chút bình thường trở lại.
Hắn chợt mở mắt ra.
Mà trong nháy mắt hắn mở mắt ra, thân thể vẫn luôn không thể vận chuyển Tỏa Thiên bỗng nhiên lưu chuyển giống như vỡ đê. Có nhiều thứ đang sinh ra từ trong chấp nhất, là thu hoạch sau khi buông xuống.
Tỏa Thiên chính là như thế.
---
Trên tầng cao Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Ngân Sa đang nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra. Một loại cảm giác cấp bách xuất hiện trong lòng nàng, loại cấp bách này giống như đang dẫn dắt nàng, thông báo cho nàng phải đi một nơi nào đó, gặp người nào đó.
Nàng lập tức rời khỏi tầng cao, một đường hướng xuống.
Nàng vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc là ai lại có thể khiến cho vị kia trong Hải Vụ Động coi trọng. Ban đầu nàng muốn rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, thậm chí là rời khỏi Thiên m Tông.
Nhưng lúc đi vào tầng thứ năm lại phát hiện loại cấp bách kia đang chỉ vào trong tầng thứ năm.
"Làm sao có thể?"
Ngân Sa không hiểu.
Nàng đã tới tầng thứ năm rất nhiều lần, nếu như có người kia thì đã không cần chờ tới bây giờ rồi? Mãi đến khi nàng nhìn thấy một đạo thân ảnh tương đối quen thuộc, mới hiểu ra.
Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu hắn đã nói là có một đạo thân ảnh, những người khác lại không thấy gì cả.
Nên nghĩ đến sớm hơn mới đúng, lúc này đạo thân ảnh này xoay người lại, thi lễ gặp mặt với nàng:
"Ngân Sa sư tỷ."
Trong nháy mắt, Ngân Sa cảm thấy giam cầm trên người bắt đầu mở ra.
"Ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
Ngân Sa sư tỷ chậm rãi mở miệng:
"Là vị ở chỗ sâu trong Hải Vụ Động bảo ta chuyển lời cho ngươi."
Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng thành công nói ra khỏi miệng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận