Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1402: Ngài Nói Xem Ngài Có Khả Năng Đã Hơn Bốn Trăm Tuổi Rồi Hay Không? 2

Chương 1402: Ngài Nói Xem Ngài Có Khả Năng Đã Hơn Bốn Trăm Tuổi Rồi Hay Không? 2
Nhan Nguyệt Chi tiêu hóa xong những lời này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như nào.
"Thật ra đây cũng chỉ là cách nhìn cực đoan, ta chỉ cần có thể đi ra con đường thuộc về mình thì ta chính là ta. Nếu như không cách nào đi ra con đường của mình, ta mới là Thiên Đạo Trúc Cơ, người có đại khí vận." Sở Tiệp tùy ý nói:
"Con đường tu hành vốn cũng không dễ dàng, chỉ là khó khăn của mọi người không giống nhau mà thôi."
"Ngươi mấy tuổi rồi?" Nhan Nguyệt Chi đột nhiên hỏi.
"Sắp bảy mươi rồi."
Sở Tiệp như nhớ ra cái gì đó, nói: "Ta có biết một người tỷ tỷ, nàng hình như là không bao giờ lớn lên, vẫn luôn mười tám tuổi."
"Vậy đó không phải là muội muội của ngươi sao?" Nhan Nguyệt Chi đáp.
Sở Tiệp gật gật đầu: "Cũng đúng, lần sau không biết có thể gọi nàng là muội muội hay không."
"Chắc là nàng sẽ rất vui, dù sao gọi như vậy cũng trẻ."
"Cũng khó mà nói được."
Sau đó, hai người không nói sâu về chuyện Quy Khư nữa, mà là vừa tìm kiếm sách vừa phân tích tình huống. Các nàng không cảm thấy một số cơ duyên kia có thể so sánh được với số sách ở nơi này.
Ghi chép văn hiến có đôi khi rất là quan trọng.
---
Trong rừng cây.
Tiếng nổ vang liên tục truyền đến.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Một con giao long liên tục bại lui, Chu Thâm và Đường Nhã trước sau vây công, khiến cho giao long không cách nào thoát đi, cũng không cách nào chuyên châm công kích. Nhất là khi nó còn phải chú ý tới thư sinh cường tráng ở bên cạnh.
Lúc đầu, nó có cơ hội trốn, nhưng lại bị một quyền của đối phương làm cho mơ hồ, lúc này mới rơi vào thế hạ phong, không cách nào thoát đi.
"Yêu cầu của chúng ta cũng không phức tạp, chỉ hi vọng ngươi có thể mang bọn ta đến chỗ mà người khác không đến được, cũng không quá đáng chứ." Đào tiên sinh đứng ở bên cạnh, lên tiếng.
"Trong rừng cây có vô số cơ duyên, các ngươi tùy tiện đi đều có." Giao long nói.
"Đào tiên sinh nói ngươi dẫn đường đương nhiên là chướng mắt những cơ duyên này." Đường Nhã nói.
Mặc dù nàng không rõ vì sao, nhưng không quan trọng.
"Ta không biết." Giao long nói.
Giao long là thổ dân nơi này, có thực lực bất phàm, nhưng cũng không có đáng sợ như vậy. Chu Thâm còn có thể áp chế một hai.
Đào tiên sinh mỉm cười nói:
"Ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn vì Chu Thâm có thể áp chế ngươi."
"Dù áp chế như nào đi nữa thì ta cũng không biết." Giao long hung dữ nói.
"Thiên Hạ Lâu chúng ta cũng không phải là người vô lễ, chúng ta có văn học Nho gia có thể giúp cho đạo hữu hiểu rõ đại nghĩa." Đào tiên sinh nói.
Hắn muốn đi tìm một số nơi mà người khác không tìm thấy.
Phần lớn mọi nơi đều là cơ duyên, rất nhiều người đều đi cảm ngộ.
Cũng không phải nói cơ duyên quan trọng như nào, có là tốt nhất. Nếu như không có thì cũng có thể nhìn trộm tình huống đại khái nơi này một chút.
Đi lại lung tung không bằng tìm một số động vật có linh trí tới hỏi thăm một chút.
Giao long chính là lựa chọn tốt nhất.
"Văn học Nho gia?" Giao long cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta nghe hiểu được sao?"
"Không ngại." Đào tiên sinh cười nói: "Nếu như đạo hữu không hiểu văn học Nho gia, vậy thì tại hạ cũng có hiểu sơ đôi chút về cách sử dụng quyền cước."
Chu Thâm chậm rãi rời khỏi, nói: "Nếu như các hạ vẫn còn chưa hiểu, ta có thể áp chế các hạ, đây chính là một loại may mắn đối với các hạ."
Giao long: “…”
Trong nháy mắt Đào tiên sinh đến gần, nó khuất phục: "Ta dẫn đường."
"Đi chỗ nào?" Đào tiên sinh tò mò nói.
"Một linh viên, có linh dược linh thụ." Giao long nói.
Đào tiên sinh nghe thế thì khẽ gật đầu, vậy thì dẫn đường đi.
Hắn cũng không quá lo lắng, nếu thực sự không được thì còn có thủ đoạn khác. Tự vệ cũng không phải là vấn đề.
---
Giang Hạo hướng về phía trên ngọn núi. Hắn nhìn lên, biết mình cách trên cùng không còn xa.
"Đao ý này thật không đơn giản." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Hắn càng đến gần, càng có một loại cảm giác áp chế. Loại cảm giác này rất kỳ quái, hình như đang nhắm vào mình. Mà ngoài đó ra thì lại không có áp lực gì khác.
Tên của Cổ Kim Thiên đủ để hắn phá vỡ hết thảy trở ngại.
"Phía trên có một cỗ ý chí." Hồng Vũ Diệp nói.
"Là Thiên Cực Hoàng Chủ sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Đao ý này rõ ràng là Thiên Đao Thất Thức. Nếu như có ý chí thì tất nhiên là Thiên Cực Hoàng Chủ.
Hồng Vũ Diệp chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi đi lên liền biết."
Giang Hạo cũng không nhiều lời, yên lặng hướng lên trên.
Chốc lát sau.
Hắn đi lên trên ngọn núi.
Trong nháy mắt đi lên, đao ý biến mất. Áp chế đối với hắn cũng không còn sót lại chút gì. Tất cả vừa rồi phảng phất như là không tồn tại.
Mà bên trên ngọn núi có một hồ nước, trong hồ có một đóa hoa sen, bên cạnh thì là hai đóa hoa sen. Hai đóa này dường như là vây quanh đóa hoa trung tâm để sinh trưởng. Như là trung tâm là chủ, bên cạnh là khách.
Lúc Giang Hạo đến, hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như đã từng tới nơi này, hơn nữa còn đã từng ngồi ở trên một trong hai đóa hoa sen kia.
Là khí tức của Cổ Kim Thiên dẫn dắt. Nói cách khác, Cổ Kim Thiên tới qua, hơn nữa từng tiến vào hoa sen.
Lúc này, hoa sen ở trung tâm xuất hiện biến hóa, phía trên có một cỗ lực lượng chậm rãi ngưng tụ lại. Ngay sau đó, một cái bóng mờ xuất hiện ở phía trên hoa sen. Hắn ngồi xếp bằng, không nhìn thấy ngũ quan.
Nhưng không biết vì sao Giang Hạo có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương đang ở trên người mình.
Sau khi thân ảnh xuất hiện, cạnh hồ nước liền bắt đầu có một thanh trường đao hiển hiện.
Đen như mực, có thể hấp thu sao trời vạn vật, tâm niệm, ánh mắt.
Quy Khư.
Trong nháy mắt nhìn thấy nó, Giang Hạo liền biết đây chính là thần vật có thể cứu Nam Bộ.
Nhưng mà, tình huống hiện tại là như nào?
Hắn cảm giác như đối phương đang thẩm vấn mình.
Bởi vì tên của Cổ Kim Thiên?
"Ngươi tên là gì?" Thân ảnh kia đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là cung kính hành lễ: "Vãn bối Cổ Kim Thiên."
Hắn không xác định được người trước mắt là ai, nhưng trong lòng có suy đoán.
Tóm lại, chỉ cần là người có ý thức tồn tại trong bí cảnh này thì nhất định đều là tiền bối.
Nghe vậy, thân ảnh kia nở nụ cười:
"Ngồi đi."
Giang Hạo nhìn về phía hoa sen có khí tức của Cổ Kim Thiên. Hắn vốn muốn đi qua, nhưng còn chưa cất bước, ao nước đột nhiên phun trào.
Một đóa hoa sen mới bên cạnh hoa sen của Cổ Kim Thiên dần dần xuất hiện.
Rất rõ ràng, đây là vị trí của hắn.
Giang Hạo cất bước đi tới.
Hắn vốn cho rằng bên cạnh sẽ mở thêm một đóa hoa son cho Hồng Vũ Diệp. Nhưng sau khi hắn đi vào, hồ nước liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Không có hoa sen mới xuất hiện, thân ảnh kia cũng không có ý định mời Hồng Vũ Diệp.
Điều này khiến cho Giang Hạo có chút không hiểu.
"Đạo hữu cảm thấy nghi hoặc?" Thân ảnh kia cười hỏi.
"Có một chút." Giang Hạo gật đầu.
Về tình về lý, người ngồi ở đây đều không nên là hắn.
Sự cường đại của Hồng Vũ Diệp là không cách nào tưởng tượng.
"Ngươi có biết trong những năm tháng dài đằng đẵng mà ta để lại đạo ý chí này ở đây có bao nhiêu người có thể đi vào hồ sen không?" Thân ảnh hỏi.
Giang Hạo nhìn hoa sen một chút, có chút suy đoán.
"Đoán được?"
Thân ảnh cười nói: "Có mấy đóa hoa sen liền có từng đấy người từng tới đây, vậy ngươi biết bọn hắn đều là những người nào không?"
Giang Hạo nhìn xem vị trí thứ hai, lại nhìn về phía vị trí thứ nhất, cuối cùng lắc đầu nói: "Vãn bối không biết."
Thân ảnh kia ôn hòa cười nói:
"Nếu đã không biết thì ta cũng không nhiều lời, có rảnh ngươi cứ chậm rãi đoán là được. Vậy hiện tại có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại tới đây không? Là đi ngang qua nơi này, tò mò đối với nơi này, hay là muốn có được thứ gì đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận