Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 419: Nữ Ma Đầu Nói Rõ Về Đồng Tâm Chưởng

Chương 419: Nữ Ma Đầu Nói Rõ Về Đồng Tâm Chưởng
Chương 419: Nữ Ma Đầu Nói Rõ Về Đồng Tâm Chưởng
Nhìn con thỏ hấp hối, Giang Hạo thở dài một tiếng.
Mặt mũi của con thỏ đúng là rất lớn.
Hồng Vũ Diệp từ trước tới giờ không nhằm vào người nào, chỉ có nhiều lần nhằm vào con thỏ.
Bị dạng người như này nhằm vào mà còn có thể sống đến bây giờ, cả thế gian rất hiếm thấy.
Nói nó mất mặt, câu này nhất định là sai.
"Tiền bối." Giang Hạo quay đầu cung kính nói.
Hồng Vũ Diệp mặc y phục màu đỏ trắng, tóc búi đơn giản rơi ở trước ngực, đoan trang ưu nhã.
Nàng há miệng muốn nói chuyện.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói vội vàng.
"Con thỏ, bánh bao thịt của ta."
Lúc nói, nàng còn đạp chân, đá văng chăn mền.
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ.
Nằm mơ cũng chỉ nhớ rõ ăn thôi sao?
Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Li, cất bước đi tới, sau đó giúp đỡ đắp chăn.
Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Li hít hà, vô thức nói: "Sư tỷ…"
Mơ mơ màng màng, có chút nghe không rõ ràng.
"Nàng năm nay mấy tuổi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Theo lý thuyết thì là mười chín tuổi." Giang Hạo nói.
Thế nhưng tuổi của rồng khác với người.
Đã nhiều năm như vậy, Tiểu Li chưa bao giờ thay đổi.
Lúc nhập môn như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
Căn bản là không có lớn lên.
"Tâm trí và thân thể đều chưa trưởng thành." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo cũng không thể tránh được, yêu cầu của hắn đối với Tiểu Li chính là đừng gây chuyện, ít gây phiền toái cho những người khác.
Mà phần lớn chính là muốn nhìn con thỏ.
Trước mắt mà nói, Tiểu Li trưởng thành rất tốt.
Nàng gần như không sợ hãi gì bên trong Đoạn Tình Nhai.
Thật vui vẻ ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất đối với nàng.
Giang Hạo đứng sau lưng Hồng Vũ Diệp, nhìn xuống lồng ngực của mình, hắn có thể xác định được Đồng Tâm Chưởng đã biến mất.
Tác dụng của một chưởng này chính là Hồng Vũ Diệp có thể nhảy vọt khoảng cách.
Từ phía Nam đến phía Đông, khoảng cách trong đó khó mà tính toán được.
Cho dù là Hồng Vũ Diệp đều khó có thể trực tiếp vượt qua.
Cho nên cần lưu lại Đồng Tâm Chưởng ở trên người hắn, dùng cái này để vượt qua. Chỉ là một chưởng hình như chỉ dùng được một lần duy nhất.
Đột nhiên Giang Hạo nghĩ tới điều gì đó.
Nếu như có quan hệ phu thê với rất nhiều người, đó không phải là có thể đi khắp trời nam đất bắc hay sao?
Thậm chí còn tiện lợi hơn cả Càn Khôn Cửu Hoàn?
Nghĩ tới đây, hắn có chút nhớ nhung phương pháp tu luyện.
Hồng Vũ Diệp nhìn Tiểu Ly, thấy đối phương ngủ say liền muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ là trong lúc ngủ mơ Tiểu Li đột nhiên bắt lấy tay nàng, sau đó ôm vào trong ngực, nhỏ giọng thầm thì: "A Bà…"
Giang Hạo thấy thế thì có chút lo lắng, mặc dù là hành động trong lúc vô tình của Tiểu Li, thế nhưng sẽ dễ dàng chọc giận Hồng Vũ Diệp.
"Ngươi đang lo lắng nàng?" Hồng Vũ Diệp cũng không rút tay ra, mà là quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
"Tiểu Li còn nhỏ, hành động mạo phạm tiền bối là hành động vô tình." Giang Hạo cung kính nói.
"Từ sau khi người thân của nàng rời đi, nàng vẫn luôn ở bên cạnh ngươi?" Hồng Vũ Diệp không nhìn Giang Hạo nữa, mà là đưa mắt nhìn về phía Tiểu Li.
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:
"Cũng không hẳn vậy, từ sau khi A Công A Bà của Tiểu Li rời đi, bình thường đều là con thỏ bồi nàng, khuyên bảo nàng. Vãn bối không am hiểu mấy thứ này, cho nên cũng không thể cung cấp cái gì."
Lúc này Tiểu Li ôm chặt lấy cánh tay của Hồng Vũ Diệp, không có chút ý định buông tay nào.
Hồng Vũ Diệp thì thuận thế ngồi gần hơn một chút.
"Người như ngươi, làm sao lại ở trong Ma Môn?" Hồng Vũ Diệp bảo Giang Hạo đứng ở bên cạnh nàng.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo bất đắc dĩ nói:
"Đi thế nào cùng với là ai, không nhất định có quan hệ trực tiếp."
"Ngươi rất dễ bị tình cảm phàm tục ảnh hưởng." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Tình cảm phàm tục?
Giang Hạo nhớ tới A Công A Bà của Tiểu Li, bọn hắn gắng chống đỡ thân thể, đợi Tiểu Li trở về, chờ hắn đón Tiểu Li đi.
Hắn nhớ tới mẫu thân của Lâm Tri, rõ ràng bệnh hiểm nghèo quấn thân, vẫn gắng đi mấy chục dặm để cầu một tấm bùa bình an cho con mình, ráng chống đỡ đến khi nghe được tin tức cuối cùng mới nhắm mắt.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ tới mấy người mẹ kế.
Mặc dù có chút mơ hồ, thế nhưng vẫn không thể quên được, mặc dù là tốt hay xấu thì hắn đều muốn gặp lại bọn họ một chút.
Hắn cũng không biết tại sao lại muốn gặp, chỉ là đơn thuần muốn gặp một lần để không lưu lại tiếc nuối.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu phủ nhận.
Nhược điểm bị nhìn quá rõ ràng chính là một loại tai hoạ.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn nam tử trước mắt, cũng không hề để ý tới đối phương đang nói dối.
"Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ về chuyện một chưởng kia?" Nàng hỏi.
Giang Hạo không có trả lời.
Đúng vậy, thế nhưng hắn không dám nói muốn phương pháp.
"Một chưởng này gọi Đồng Tâm Chưởng, biết điều kiện để phát động không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không biết."Giang Hạo lắc đầu.
"Đồng Tâm Chưởng yêu cầu giữa nam nữ phải từng quan hệ, trước khi phát động chỉ cần giống như ta lưu lại chưởng ấn trên người ngươi trước đó là được." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo không nói chuyện, hắn biết mấy thứ này.
Hắn chỉ có thể cúi đầu, giả bộ lắng nghe.
"Ngươi có phải là đang nghĩ, sau khi học được một chưởng này, chỉ cần xảy ra quan hệ với nhiều nữ nhân khác là có thể muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó hay không?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo cười lạnh, nói:
"Ngươi cho rằng tại sao lại gọi là Đồng Tâm Chưởng mà không phải là Đa Tâm Chưởng? Chỉ cần ngươi xảy ra quan hệ với người thứ hai thì sẽ không thể sử dụng Đồng Tâm Chưởng được nữa. Cho nên một khi người học thành, cũng chỉ có thể phát động ở trên người của ta. Ngươi muốn học sao?"
Lúc Hồng Vũ Diệp nói chuyện còn mang theo ý cười lạnh, có chút thấu xương.
Thấy thế, Giang Hạo cúi đầu, không trả lời.
Hắn muốn học, nếu có nguy hiểm, hắn có thể lập tức đi tìm Hồng Vũ Diệp.
Cho dù đối phương quá khủng bố, sẽ mang đến hậu quả không thể dự báo.
Nhưng nếu như thật sự gặp tử vong, đi đến bên cạnh Hồng Vũ Diệp nhất định sẽ có một con đường sống.
Chỉ là…
Học được là một chuyện, muốn giữ lại chưởng ấn còn khó hơn so với lên trời.
Hồng Vũ Diệp lưu lại chưởng ấn ở trên người hắn thì không có cái gì, nhưng mà đổi lại là hắn thì lại không giống.
Có thể sẽ dẫn tới họa sát thân.
Giang Hạo thở dài một tiếng, chặt đứt suy nghĩ học tập.
Hồng Vũ Diệp cũng không nói gì nữa, mà là quan sát Tiểu Li.
Qua một lúc sau Tiểu Li mới buông nàng ra, sau đó lại mơ tới được ăn cái gì.
Hồng Vũ Diệp rút tay ra rồi đứng dậy, sau đó mang theo Giang Hạo tan biến tại chỗ.
"A a a a."
Con thỏ kêu lớn, nó bụm mặt với vẻ thống khổ.
Sau đó nhìn về phía bốn phía.
"Con thỏ, ngươi sao thế?" Tiểu Li bị kinh ngạc.
"Bạn bè trên đường nói cho ta biết chủ nhân đến." Con thỏ nói với vẻ chắc chắn.
"Ở đâu ở đâu?" Tiểu Đào nhìn xung quanh một chút, cũng không phát hiện bất kỳ người nào.
Nàng lại hít hà, cũng không ngửi ra gì cả.
Nàng lập tức nhìn thấy mặt của con thỏ.
"Con thỏ, mặt của ngươi lại lớn."
"Đây là bạn bè trên đường cho mặt mũi, chủ nhân chắc chắn đang ở gần đây."
---
Giang Hạo lúc này đang đi trên đường phố.
Nơi này đèn đuốc sáng trưng, như là Bất Dạ Thành.
"Thành trấn gần Minh Nguyệt Tông, Tinh Nguyệt Thành, nghe nói nơi này là chỗ đặt chân của rất nhiều môn phái." Giang Hạo giải thích.
"Phồn hoa hơn thành trì trước đây." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Là rất phồn hoa, hơn nữa còn không phải là một chút. Giang Hạo có chút cảm khái, nơi này dùng ngọc thạch lót đường, nhà cửa san sát, tất cả vừa ngăn nắp vừa mang theo ý vị.
Cả tòa thành tự nhiên mà thành, khí thế và kiểu dáng đều không thể bắt bẻ.
Đồng thời còn có khí tức yên hỏa, thật sự quá tuyệt.
"Tiền bối dự định đi đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Đi đâu sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử trước mắt, cười nói:
"Chúng ta chưa từng cùng nhau ra ngoài sao?"
Giang Hạo kinh ngạc, lại chỉ là đứng xem, không động thủ, cũng không phát biểu ý kiến sao?
Như này cũng tốt, không ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau.
Thế nhưng Hồng Vũ Diệp đột nhiên xuất hiện đã làm rối loạn sắp xếp của hắn.
Hiện tại phải đến một chỗ trước.
Chỗ bán lá trà.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận