Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1391: Gặp Sư Huynh Của Ngươi, Để Hắn Bán Mạng Vì Tộc Ta 1

Chương 1391: Gặp Sư Huynh Của Ngươi, Để Hắn Bán Mạng Vì Tộc Ta 1
Bờ sông.
Giang Hạo và Tự Bạch đi dọc theo con đường nhỏ.
Bọn hắn ban đầu là nói tới mặt trời màu lục, sau đó nói tới chuyện tu luyện.
Giang Hạo yên tĩnh lắng nghe.
Mặc dù rất nhiều thứ đều không có tác dụng với hắn, nhưng lý giải của Tự Bạch vẫn khiến hắn cảm thấy mới mẻ. Đối phương mang đến cho người ta một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa, như là lực lượng của hắn, nặng nề như là núi cao. Đây là ảnh hưởng từ việc tích lũy và khống chế lực lượng.
Có thể nói đối phương rất có thành ý, nhưng cái này không thích hợp với Giang Hạo.
Tự Bạch là thiên kiêu chi tử của Tiên Môn, cho nên hắn vốn phải có khí chất như vậy. Nhưng mình không có, mình chỉ là một đệ tử chân truyền bình thường, không muốn quá bị người khác chú ý.
Nói xong chuyện tu vi, Tự Bạch lại nói về Sở Xuyên và Sở Tiệp. Chỉ là đơn giản trò chuyện một chút. Nói là Sở Tiệp đã rời khỏi Minh Nguyệt Tông lâu rồi không có trở về, Sở Xuyên rời đi tông môn cũng đã lâu rồi không có trở về.
Hai người nói có chút giống nhau.
Giang Hạo chỉ là gật đầu.
Con đường của Sở Xuyên không dễ đi, hắn không giống Sở Tiệp, hết thảy đều rất thuận lợi. Hơn nữa, cho đến trước mắt, tu vi của bọn hắn chênh lệch nhất định là rất lớn. Sở Xuyên nhiều nhất là Nguyên Thần, mà Sở Tiệp ít nhất là Phản Hư, xác suất lớn đã Vũ Hóa.
---
Nam Bộ.
Trong một đầm lầy nào đó.
Sở Xuyên một thân chật vật, trên bờ vai là một con hắc ưng. Hắn lúc này đã là Nguyên Thần trung kỳ.
Từ sau khi trốn khỏi sa mạc, hắn liền đến nơi này, lúc ấy hắn đã kiệt lực, sau đó được cứu. Người cứu hắn chính là một người bình thường trong trấn.
Nhưng mà, thiếu gia giàu có nhất thị trấn kia muốn cưỡng đoạt thiếu nữ cứu hắn, cha mẹ thiếu nữ đi nói rõ lí lẽ lại bị đánh gãy chân. Thậm chí, hắn còn muốn lăng nhục thiếu nữ, sau đó lại giết chết.
Sở Xuyên nào có thể chịu đựng được, dù đang trọng thương cũng trực tiếp bùng nổ, trực tiếp diệt cả nhà kia.
Máu chảy thành sông.
Hắn cũng bị người trong trấn e ngại.
Nhất là khi hắn lấy ra Hồn Cờ có được từ bí cảnh trong sa mạc, trực tiếp thu hết một nhà kia vào bên trong. Tiếng kêu thê thảm bị rất nhiều người nghe thấy. Mặc dù hắn giết một nhà này đều là vì tốt cho mọi người, nhưng mà thủ đoạn ma đạo này lại khiến cho người trong trấn ăn ngủ không yên.
Cuối cùng, Sở Xuyên chủ động rời đi, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người.
Lúc này, hắn đi tới đầm lầy này, thuận tay cứu được con hắc ưng này.
Coi như có người bầu bạn đi.
Hắn không thể nuôi được một thỏ gia giống như sư huynh, nhưng mà nuôi một con thú có thể giúp đỡ dò đường chắc là cũng được?
Hi vọng hắc ưng có chút tác dụng. Nếu như thực sự vô dụng, khi đói bụng cũng có thể ăn.
"Mặt trời màu lục này là có chuyện gì? Cảm giác rất nguy hiểm." Sở Xuyên ngẩng đầu nhìn mặt trời màu lục.
Hắn không dám đi qua, chỉ có thể đi theo hướng ngược lại.
Đã ra ngoài mấy thập niên, cách Đông Bộ vẫn đang còn xa vời.
Hô!
Đột nhiên có cuồng phong gào thét.
Trên bầu trời có những con chim kỳ quái đang hướng về phía bên này.
Sở Xuyên nhìn qua liền tê cả da đầu, nhìn về phía hắc ưng, nói: "Ngươi rốt cuộc đã trộm thứ gì của bọn chúng lại khiến cho bọn chúng truy sát như thế?"
Hắc ưng trợn mắt một cái, sau đó không lên tiếng nữa, yên lặng chỉ đường cho Sở Xuyên.
Sở Xuyên không dám lưu lại, nhanh chóng thoát đi.
"Ngươi xác định chỉ cần hướng về phía trước liền có thể an toàn?"
Hắc ưng gật đầu.
Sở Xuyên không nghĩ ngợi thêm, nhanh chóng hướng về phía trước.
Mấy ngày sau.
Hắn trốn ra khỏi đầm lầy, nhìn thấy một ngọn núi.
Hắc ưng chỉ về phía trên ngọn núi.
Sở Xuyên quay đầu nhìn về phía sau, xác định không có bị nhìn chằm chằm nữa liền ngự kiếm mà đi.
Hắn vẫn luôn không dám bay chính là vì lo lắng sẽ bị phát hiện. Nhưng mà, vừa bay liền bị phát hiện, chỉ có thể nhanh chóng tới gần sơn phong.
Đáng tiếc, đám chim phía sau không hề có ý định dừng lại. Nếu như bị đuổi kịp, hắn không chết thì cũng sẽ bị lột da.
May mà, lúc hắn sắp đến sơn phong, chợt có một cỗ yêu lực khổng lồ chấn nhiếp ra ngoài, quét lui toàn bộ đàn chim phía sau.
Thấy thế, Sở Xuyên có chút mừng rỡ, nhưng cũng có chút lo lắng.
Theo lý thuyết, mình cứu được hắc ưng, hẳn là có thể nhận được thù lao, nhưng chỉ sợ là không dễ trò chuyện với yêu tộc.
Quả nhiên, vừa tiến vào trong sơn động, Sở Xuyên liền nhận ra ánh mắt bất thiện.
Hắn một đường hướng vào bên trong, đi vào trong đại điện.
Đây là đại điện trong động đá vôi, xung quanh có từng con hắc ưng đang chú ý tới hắn. Có xem thường, có trào phúng, có trêu tức.
Mà phía trên cùng của đại điện là một con hắc ưng có một chút lông trắng.
Lúc này, hắc ưng trên vai Sở Xuyên cung kính rơi xuống trên mặt đất.
Điều này khiến Sở Xuyên không dám lỗ mãng, cúi người hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
"Ngươi không có tư cách." Giọng nói phía trên vang lên.
Điều này khiến cho Sở Xuyên có chút không quá dễ chịu.
Ánh mắt xung quanh đều không mang theo chút ý tốt nào, đều là xem thường hắn.
Lại nói, hắn như thế nào thì có liên quan gì tới những con yêu này?
Nhất là câu nói này càng không có tư cách.
Mình lại không làm gì, liền không có tư cách. Muốn chút thù lao cũng không được?
Không được thì không được, nghèo thì nghèo, nói cái gì mà không có tư cách.
Nhưng mà không đợi Sở Xuyên mở miệng, hắc ưng trên cùng lại nói: "Đừng tưởng rằng tộc ta có người dẫn ngươi đến thì ngươi liền có thể đáp lên quan hệ với chúng ta. Thiên phú của ngươi tạm được, nhưng đối với chúng ta mà nói chẳng qua cũng chỉ là đồ hạ tiện mà thôi. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của ngươi thì cũng chỉ có chút tu vi mà thôi, phương diện khác đều chẳng có gì."
Sở Xuyên tức giận, nhưng nơi này quá nhiều cường giả, mình rất dễ chết ở chỗ này.
Sớm biết vậy đã không nên tới, hắn bị con hắc ưng kia lừa rồi.
"Ngươi cảm thấy tu luyện thì phải nhìn tu vi sao?" Hắc ưng trên cùng cười lạnh, hỏi.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Sở Xuyên hỏi.
Nghe vậy, hắc ưng tiếp tục cười lạnh:
"Ngươi cho rằng ngươi tu vi cao, nhưng bên ngoài có rất nhiều có tu vi cao hơn ngươi. Thế giới tu chân chính là nhìn người sau lưng ngươi. Sư thừa của ngươi ở chỗ nào?"
"Thiên m Tông." Sở Xuyên đáp.
"Chưa từng nghe qua, ở đó có người coi trọng ngươi?" Hắc ưng lại hỏi.
Sở Xuyên do dự một chút rồi nói: "Sư huynh của ta khả năng vẫn còn để mắt đến ta."
Nghe vậy, hắc ưng cười ha hả: "Chỉ với sư huynh của ngươi, sư huynh của ngươi rất lợi hại, rất nổi danh sao? Tông môn đều không được, chớ đừng nói tới sư huynh của ngươi, chắc cũng chẳng phải là cái gì. Điều này nói rõ ngươi cũng chẳng phải là cái gì, chỉ với ngươi mà cũng xứng để tộc nhân của ta đi theo? Chỉ là con kiến hôi mà thôi."
Sở Xuyên tức giận, nhưng khí tức của đối phương quá mạnh, hắn cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
"Vậy tiền bối định làm thế nào?" Hắn hỏi.
"Gần đây chúng ta phát hiện ra một bí cảnh, ngươi đi xem một chút. Nếu như có thể có thu hoạch thì có lẽ chúng ta sẽ mở lòng từ bi để tộc nhân rời đi cùng ngươi. Nhưng mà phải là ngươi chiếu cố cho nó, làm nô bộc cho nó, muốn làm chủ nhân… nghĩ cũng đừng nghĩ." Hắc ưng lạnh lùng nói.
Sở Xuyên suy tư, cảm thấy có bí cảnh cũng được, đi vào trong đó có lẽ sẽ có một chút chỗ tốt.
Hắn đồng ý.
"Quả nhiên là người hạ đẳng không kiến thức, xem ra sư huynh coi trọng ngươi cũng là người hạ đẳng. Nếu như có thể gặp được hắn, nhớ bảo hắn cũng tới bán mạng cho chúng ta." Hắc ưng khinh thường cười nói.
Sở Xuyên nắm chặt nắm đấm.
Lúc đầu, hắn dự định lấy được chỗ tốt liền rời đi. Hiện tại, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ giẫm đám hắc ưng này ở dưới chân, cho đối phương biết ai mới là người hạ đẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận