Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1189: Ta Và Người Đệ Nhất Cổ Kim Không Khác Nhau Là Bao 1

Chương 1189: Ta Và Người Đệ Nhất Cổ Kim Không Khác Nhau Là Bao 1
Trong lòng Thượng Quan nhất tộc đã quyết định.
Tiếu Tam Sinh cũng chỉ thường thôi, còn lâu mới mạnh như bọn hắn nghĩ.
Mặc dù vừa mới thành tiên, nhưng người đệ nhất từ xưa đến nay đối mặt với năm vị tiên lại chỉ có thể trốn. Bọn hắn còn tưởng rằng đối phương có thể trực tiếp nghiền ép tiên nhân.
"Cho ta thời gian, chờ đến lúc ta thành tiên chắc là cũng sẽ không khác hắn là bao, đối mặt với năm vị tiên nhân cũng có thể quần nhau một lát. Tình cảnh tương tự, ta sẽ không thua hắn quá nhiều." Một nam tử trung niên cười ha ha.
"Hắn dù sao cũng vừa mới thành tiên, có chút không địch lại cũng là chuyện bình thường. Chúng ta có thể chất cao minh, mặc dù có thể quần nhau, nhưng cũng không thể tự cao tự đại." Thượng Quan Kỳ Thành trên cùng mỉm cười, chậm rãi mở miệng nói.
Tiếu Tam Sinh bại khiến cho mọi người cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Thì ra người đệ nhất từ xưa đến nay còn lâu mới lợi hại được như mọi người nghĩ.
"Đúng vậy, nên không kiêu không ngạo, mới thành tiên mấy tháng mà để ta cùng lúc đối mặt với năm tiên nhân thì đúng là không dễ quần nhau cho lắm. Nhưng mà ta cũng nắm chắc chuyện có thể thoát đi." Người đàn ông trung niên vừa rồi cúi đầu cười nói, trong mắt không hề che giấu vẻ tự cao tự đại.
Hắn phát hiện thì ra mình lại cách người đệ nhất gần như vậy.
Tương lai chưa chắc đã không thể vượt qua, dù là nhất thời không bằng, phía sau cũng sẽ có cơ hội vượt qua. Mình còn như vậy, thiên kiêu của Thượng Quan nhất tộc lại càng có khả năng.
Người như thế không xứng để Thượng Quan nhất tộc bọn hắn ăn nói khép nép. Lúc trước còn muốn tới giao hảo, bây giờ xem ra cũng không cần thiết.
Cùng lúc đó, Thượng Quan Thanh Tố dẫn một thiếu nữ váy áo hồng phấn đi về phía cấm địa.
"Đồ ở ngay chỗ này sao?" Bích Trúc có chút khẩn trương.
Xảo Di theo ở phía sau không hiểu rốt cuộc công chúa muốn xem cái gì mà lại có thể khẩn trương như vậy, thấy thế nào cũng không đơn giản.
Từ sau khi công chúa thành tiên, đây là lần thứ nhất chân chính ra ngoài. Trước đó trạng thái của công chúa quá kém. Hiện nay chỉ có thể duy trì trạng thái bình thường.
Mặt khác, nàng cảm thấy hải ngoại quá nguy hiểm, phải nhanh chóng trở về.
Vùng nước hải ngoại bị quấy, lỡ như dây vào một số người thì sẽ nguy hiểm.
"Đến
"Ngươi không đi sao?" Bích Trúc tò mò hỏi.
"Không được." Thượng Quan Thanh Tố lắc đầu.
Không có sự cho phép nàng không thể lên chỗ này.
Trước đó đã đi lên một lần, lần này vẫn là bỏ đi, lỡ như chọc giận người kia.
"Vậy Xảo Di cũng chờ ta ở phía dưới đi." Bích Trúc mở miệng nói.
Sau đó, Bích Trúc nhảy lên một cái, đi vào bên trong sơn phong.
Sau khi tiến vào bên trong, nàng không khỏi nhíu mày, thân thể chẳng biết tại sao lại đột nhiên đình chỉ.
Sau khi thành tiên, trạng thái của nàng vô cùng chênh lệch, bất kể hấp thu như thế nào đều không cách nào củng cố tu vi, nhiều lắm là để tất cả giữ vững sự cân bằng.
Hiện nay vừa mới tiến đến, loại cảm giác kia liền biến mất.
Đúng là làm cho người chấn kinh.
"Thứ gì lại có thể khiến ta như thế?"
Nàng đi vào vị trí trung tâm, một hạt châu xông vào đôi mắt.
Nàng trông thấy một mảnh biển ở bên trong hạt châu, vô biên vô tận…
Biển.
Lúc này, trong biển máu tràn đầy tai ách và khí tức nguyền rủa, giống như có thể phá hủy tất cả, mang theo mọi ác ý của thế gian.
Cảm nhận được tất cả, Bích Trúc theo bản năng lui lại một bước, thứ này khiến nàng nhớ tới hung vật nào đó, nhưng lại không có hung như vậy.
Nhưng mà, ở chỗ này xác thực là có dấu hiệu có thể chữa trị lỗ thủng, có thể ở lại một đoạn thời gian. Qua chút thời gian nữa sẽ là cuối tháng mười, đến lúc đó hỏi Cố Trường Sinh một chút.
---
Bên ngoài Thiên m Tông.
Giang Hạo mang người một người tới chỗ xuất phát. Bọn họ và người Lạc Nguyệt Cung sẽ cùng nhau xuất phát ở chỗ này. Từ lúc bắt đầu xuất phát chính là lúc bắt đầu so tài.
Nguy hiểm gặp phải trên đường đi và phiền phức gặp phải trong quặng mỏ chính là một phần của thi đấu. Cho nên nhất định phải gặp mặt, khởi hành cùng một thời gian.
"Tiên tử Lạc Nguyệt Cung đều không tầm thường, sau khi gặp mặt nhất định phải giữ vững tâm thần. Cho dù là nữ tử đều có thể bị dáng vẻ của bọn họ làm cho kinh diễm, lâm vào trong mị thuật." Giang Hạo mở miệng nhắc nhở.
Vì lần thi đấu này, hắn đã tốn một phen tâm tư, đương nhiên là có chút hiểu biết.
Chỉ là, chưa từng cảm nhận được mị thuật, sẽ không thể biết rõ về phương diện này.
Hắn không cách nào nhắc nhở người xung quanh một cách rõ ràng, chỉ có thể mượn dùng một ít lời của Trịnh sư huynh.
"Thuật pháp của bọn họ cũng không có đơn giản như vậy, dù cho tâm thần củng cố thì cũng sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng. Thuật pháp của Lạc Nguyệt Cung sẽ vô thanh vô tức kéo chúng ta vào bên trong, ngăn cản thuật pháp này mới là điểm mấu chốt." Đoạn Thiên Thành lên tiếng.
Hắn thân là Nguyên Thần viên mãn, đối mặt với áp lực cực lớn, đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ một hai.
"Vậy thì đành dựa vào sư huynh." Giang Hạo khách sáo mở miệng.
Đối phương nói như vậy, đại khái chính là vì thể hiện chính mình. Chỉ cần không gây thêm phiền phức, để cho đối phương thể hiện danh tiếng cũng không ngại. Tóm lại là cần một người rõ ràng để thu hút tầm mắt.
Nhưng mà, đối phương lại lắc đầu mở miệng: "Sư đệ là thủ tịch dự tuyển, chắc là sẽ không kém ta là bao, thậm chí một số thuật pháp khống chế không quan trọng còn vượt qua ta. Ta nhiều lắm là chỉ có thể phát hiện ra thuật pháp của các nàng, muốn dùng lực lượng rất nhỏ để hao mòn, vẫn là cần sư đệ động thủ."
Nghe vậy, Giang Hạo nhíu mày, luôn cảm giác đối phương cũng không muốn bị người ta chú ý tới.
Đám người Giang Hạo đi vào điểm xuất phát, sau đó liền bắt đầu chờ đợi.
Hắn sớm đã có thói quen, không nên khiến cho người trong nhóm cảm thấy bất mãn, bớt đi tranh chấp cũng không cần động đao.
Cũng không có cái gì là không tốt cả.
Chỉ là, ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện đã đến thời gian xuất phát, tại sao những người kia còn chưa đến?
"Đến thời gian rồi đúng không?" Nhạc Du hỏi.
"Đúng vậy." Tân Ngọc Nguyệt gật đầu:
"Đã qua một chút thời gian, chắc là các nàng đến muộn."
"Chờ một lúc đi." Giang Hạo nói.
Những người khác cũng không mở miệng, bắt đầu chờ đợi.
Nửa canh giờ trôi qua vẫn không có người đến.
"Bọn hắn không phải là đã xuất phát từ sớm rồi đó chứ?" Trịnh Thập Cửu hỏi.
"Không nên, không xuất phát đồng thời thì thi đấu sẽ không có hiệu quả." Đoạn Thiên Thành nói.
Nếu như không phải là xuất phát sớm, đó chính là đến trễ.
Nhưng mà đến trễ lâu như vậy, có chút quá đáng.
Nhiệm vụ tông môn, ai dám đến trễ như vậy?
"Chờ một chút đi." Giang Hạo mở miệng.
Nếu như đối phương không vội xuất phát, vậy cứ tiếp tục kéo dài là được, cũng không thể kéo tới ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận