Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1114: Phá Vỡ Bình Chướng Tinh Thần

Chương 1114: Phá Vỡ Bình Chướng Tinh Thần
Sơn phong đứng sừng sững trong rừng, cao vút trong mây, trên đỉnh núi mây mù mờ mịt. Ngọn núi dốc đứng, vách núi cheo leo, bên trên chứa đầy cỏ khô và đá, làm cho người ta nhìn vào mà phát khiếp.
Lúc này chỗ cao nhất có hai người đang đứng.
Một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, tóc phiêu dật, ngũ quan tuấn mỹ thoáng có chút phiền muộn.
Một tiên tử tay cầm phiến đá chứa tinh quang, người mặc váy màu đậm, mỹ mạo của nàng hình như không bị năm tháng ăn mòn. Nàng nhìn qua người trước mắt, bên trong ánh mắt có chút không rõ.
"Xem ra là có, như vậy đã gặp phải chuyện gì rồi?" Hồ Nguyệt Tiên hỏi.
Nghe vậy, Phong Hoa đạo nhân thở dài một tiếng.
"Tiền bối nhận được tin tức vào lúc nào?"
"Đã nhiều ngày rồi."
"Vậy lễ vật chắc là sắp tới, tiền bối phải cẩn thận."
"Cẩn thận? Hắn dự định làm cái gì?"
"Chuyện này thì ta không biết, nhưng mà căn cứ theo hiểu biết của ta về hắn, nhất định sẽ làm cho tiền bối phẫn nộ."
"Phẫn nộ?" Nghe vậy Hồ Nguyệt Tiên cười nói:
"Hắn làm cái gì mà có thể khiến ta phẫn nộ? Bên trong Nam Bộ có thứ gì đáng để ta để ý sao? Dù hắn có đánh tan mấy sợi tinh thần của ta thì ta cũng không đau không ngứa. Trừ phi hắn có thể lấy đi món đồ mà ta có, nếu không toàn bộ Nam Bộ, không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ta."
"Tiền bối đúng là tự tin, lời này cũng không phải là vãn bối giội nước lạnh." Phong Hoa đạo nhân có ý tốt nói:
"Ta lúc đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lễ vật của đối phương… vượt xa tưởng tượng của ta. Ta chưa bao giờ thấy qua có người tặng lễ như vậy."
"Cũng không phải là ta tự tin." Hồ Nguyệt Tiên lắc đầu tự tin nói:
"Mà là Nam Bộ không có cái gì của ta cả, ta tới đây là vì nhiệm vụ. Dù nhiệm vụ có thất bại thì cũng sẽ không sao cả. Dù sao bọn hắn đều không có cách nào bắt được bản thể của ta. Thiên m Tông cũng tốt, Huyền Thiên Tông cũng được, hắn chỉ có thể ảnh hưởng đến một sợi tinh thần của ta. Chỉ thế thôi."
Phong Hoa đạo nhân gật đầu, đúng là như thế.
Sân nhà của Hồ Nguyệt Tiên không ở nơi này, trừ phi đối phương mang vật uy hiếp gì đó đến từ hải ngoại. Thế nhưng, đối phương định đưa đồ thế nào đây?
Đây cũng là một vấn đề.
Vừa nghĩ đến đây, Phong Hoa đạo nhân nhăn mày.
Dù sao thì cũng không phải là muốn liên lạc với hắn, sau đó đưa lễ vật?
Theo lý thuyết sẽ không, dù sao đối phương cũng không biết bọn hắn đang ở cùng một chỗ. Nhưng mà, ngoại trừ hắn ra còn có con đường nào khác sao?
Phong Hoa đạo nhân không nghĩ ra, Hồ Nguyệt Tiên cũng là như thế.
"Nếu như hắn đã muốn đưa lễ vật thì ta sẽ ở chỗ này chờ hắn, không biết hắn có thể tìm tới hay không." Hồ Nguyệt Tiên mỉm cười nói: "Có thể tìm đến là tốt nhất, ta cũng đỡ phải tìm qua."
Bọn hắn khó tìm, Tiếu Tam Sinh cũng không dễ tìm. Hai bên đều không tìm được đối phương.
Tương tự, bọn họ cũng không muốn tùy tiện xuất hiện.
Tất cả mọi người đều muốn làm chuyện của mình, chỉ là không hiểu rõ về nhau nên mới đối địch, giống như chỉ là bởi vì một chút việc nhỏ, hoặc là căn bản cũng không có chuyện gì.
Nhưng mà đã phát triển đến tận đây, đã không còn nguyên nhân gì nữa.
Có cũng đã chậm.
Mọi người chỉ nhớ rõ là đối phương có uy hiếp, cố gắng diệt trừ là được.
Hồ Nguyệt Tiên chờ từ ban ngày đến ban đêm.
Nàng ở chỗ này đã lâu, sao mãi mà vẫn không nhận được lễ vật.
"Có chút làm cho người ta thất vọng."
"Có lẽ hắn không đưa ra nổi." Phong Hoa đạo nhân nói.
"Xem ra đã uổng công mong đợi rồi." Hồ Nguyệt Tiên dự định tiếp tục đi về phía Huyền Thiên Tông. Chỉ là vừa mới cất bước, nàng lại đột nhiên dừng lại.
Phong Hoa thấy thế thì tò mò nói: "Sao thế?"
Hồ Nguyệt Tiên không có trả lời, chỉ là chau mày. Ngay sau đó, mi tâm của nàng xuất hiện một vết nứt, sức mạnh tinh thần đáng sợ điên cuồng tiết ra, chấn động tứ phương.
Hồ Nguyệt Tiên đưa tay che lại, tiên lực bộc phát, nhưng mà mặc kệ nàng làm thế nào đều không thể ngăn cản tinh thần lực tản ra.
"Sao lại như vậy? Sao có thể? Làm sao có thể?” Hồ Nguyệt Tiên chấn động trong lòng, khó có thể tin nổi.
Cho dù là Phong Hoa đạo nhân, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Đây là…
Khống chế trung tâm tinh thần?
"Chưa bao giờ có, vì sao lại như này?" Hồ Nguyệt Tiên lớn tiếng giận dữ hét: "Là ai làm?"
Lực lượng bộc phát, tựa như phong vân biến ảo.
Nhìn thấy người bên cạnh như thế, Phong Hoa đạo nhân vô thức nói:
"Tiếu Tam Sinh."
Đúng vậy, đây chính là lễ vật của hắn.
"Tiếu Tam Sinh?" Hồ Nguyệt Tiên không tin:
"Hắn chỉ là một người mới tiến vào Đăng Tiên, dựa vào cái gì? Lại có tư cách gì phá vỡ bình chướng tinh thần?"
Đúng vậy, bình chướng tinh thần đã bị phá, khiến cho sự khống chế tinh thần của nàng vỡ vụn.
"Đây là lễ vật của hắn." Phong Hoa đạo nhân nhắc nhở, cuối cùng bổ sung một câu: "Lúc trước khi ta thu được lễ vật cũng chính là như thế."
Nghe vậy, Hồ Nguyệt Tiên ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới lễ vật lại là cái này.
Cảm nhận được lực lượng tinh thần biến mất, một loại lửa giận vô hình bộc phát. Nàng vươn tay bóp lấy.
Ầm ầm!
Sơn phong xung quanh nháy mắt san thành bình địa, lực lượng kinh khủng bộc phát.
"Tiếu Tam Sinh!"
"Ta muốn ngươi chết!"
Phong Hoa đạo nhân quan sát mọi chuyện, hắn biết Đại Thiên Thần Tông sắp chấn động. Trung tâm khống chế tinh thần bị phá, đây là chuyện chưa bao giờ có.
Tiếu Tam Sinh muốn chết.
Thiên m Tông cũng đứng trước loại nguy cơ vô tận này. Dù sao bình chướng tinh thần đang ở bên phía Thiên m Tông.
Nhất định phải bắt đầu từ bên kia, nếu như Thiên m Tông phối hợp thì còn tốt, nếu như không phối hợp… có lẽ Thiên m Tông cũng nên biến mất rồi.
Nhưng mà…
Thiên m Tông không bình thường, không thể biết trước chuyện cụ thể sẽ như thế nào.
Đúng lúc để hắn xem xem cực hạn của Thiên m Tông ở đâu, không chỉ như thế, còn có nhiều thứ hơn.
Còn Tiếu Tam Sinh…
Đúng là không thể giữ lại.
Quá quỷ dị.
---
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Đề Đăng đạo nhân thường xuyên thảo luận về Giang Hạo với mấy người Mịch Linh Nguyệt và Trang Vu Chân. Hiện tại ba người bọn hắn khá thân.
Hải La rời đi, cũng
"Đột nhiên cảm thấy Hải La ở đây cũng không tệ, còn có vị đạo sĩ cả đời không có chút vết bẩn kia nữa, không biết hắn lúc nào mới tới." Mịch Linh Nguyệt có chút cảm khái.
Vị đạo sĩ kia từng nói bản thân hắn cả đời không có vết nhơ, nhưng cuối cùng vẫn là thần phục. Nàng yêu thích nhất là chuyện như vậy.
Gần đây số 7 Trang Đông Vân cũng là như này, thế nhưng lâu như vậy rồi mà Vương của Hải La vẫn không có tới. Đối phương đại khái lại có thể nhảy nhót thật lâu.
Đương nhiên, tầng năm vẫn có người đến, đó chính là số 8 Băng Tinh. Nàng đã bị mang đi rất lâu, không nghĩ tới gần đây còn bị bắt trở lại.
Nàng hình như đã sáng sủa hơn rất nhiều, còn nói nàng kết giao được bạn bè, không chỉ như thế còn đang đào quáng.
Đi đào quáng, đây không phải tầng chót nhất sao?
Đương nhiên, bọn hắn vẫn rất tò mò, đào quáng có thú vị hay không.
Chỉ là nói chuyện phiếm xong, bọn hắn liền không tán gẫu nữa.
Bọn hắn đang chờ, chờ chuyện tiếp theo xảy ra.
Đáng tiếc vẫn luôn không có.
Hôm nay đột nhiên nghe được số bảy và số tám xuất hiện tranh chấp, hình như là bởi vì số bảy trào phúng việc người bạn của số tám là một con thỏ. Đối phương thẹn quá hoá giận vươn tay, bắt được đối phương.
"Băng Tinh, ngươi muốn chết." Trang Đông Vân cười lạnh.
Chỉ là Luyện Khí.
Đám người Mịch Linh Nguyệt vốn định xem trò vui, nhưng mà tiếng kêu thảm kinh khủng đột nhiên truyền đến.
"A a a a! Đây là cái gì? Băng Tinh ngươi làm cái gì? A a ~ "
Hoảng sợ, e ngại, lạnh mình, cảm xúc vô tận bộc phát.
Nhưng mà không chỉ là Trang Đông Vân, còn có đám người bị giam trong lồng.
Mi tâm của tất cả bọn hắn đều xuất hiện khe hở, tinh thần lực bắt đầu tản ra.
Cảm xúc sợ hãi vô tận ập tới.
Bình chướng tinh thần bị phá.
"Đây là bình chướng tinh thần?" Thi Hải lão nhân vô thức mở miệng.
Những người khác lúc này mới kịp phản ứng.
Nhưng mà đều có chút khó có thể tin nổi, xảy ra chuyện gì? Tại sao bình chướng tinh thần lại bị phá?
Bạn cần đăng nhập để bình luận